[Lê chưng đường phèn] Chap 3 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lê chưng đường phèn 3

Tiết Mông cảm thấy có một luồng nhiệt đang chạy loạn khắp cơ thể. Hắn không ngừng đưa tay cởi bỏ y phục, muốn thoát khỏi sự nóng bức này.

"Hmm...Nóng quá...hưm hưm... khó chịu........"

"Tử Minh, ngươi sao thế?" Ánh mắt Mai Hàm Tuyết ngập trà sự lo lắng, y áp tay lên trán Tiết Mông: "Không có bị sốt mà!"

"Hắn trúng dược, không phải bị bệnh" Mai Hàn Tuyết đỡ trán, "Qua đây xem cái này đi."

Mai Hàm Tuyết đứng dậy, "Ca, có chuyện gì vậy?"

"Nhìn dòng chữ dưới đáy vò rượu."

Dưới đáy vò rượu có nét chữ phóng khoáng của Mặc Nhiên: Một đêm xuân sắc đáng giá ngàn vàng, đừng kìm nén mà làm hại đến thân thể.

"Ta vừa bắt mạch cho hắn. Loại dược này dược tính vô cùng mạnh, nếu như......"

"Nếu như gì cơ, ca nói đi chứ!"

"Nếu như không có ai giúp hắn, hắn có thể sẽ nghẹn khí mà vong mạng."

"Thế thì đơn giản thôi mà." Mai Hàm Tuyết cười gian xảo.

"Nhưng chúng ta chưa thổ lộ tâm ý với hắn...... như vậy không ổn......."

"Hành động của chúng ta chính là tâm ý đó thôi! Ca ca ngốc của ta, ngươi nguyện ý lề mề dây dưa như vậy nhưng ta thì không." Nói rồi y quay đầu nhìn sang Tiết Mông.

Tiết Mông lúc này đầu óc mơ hồ. Hắn chỉ cảm thấy cơ thật rất nóng, rất khó chịu. Hạ thân đã cứng không chịu được, dưới lớp y phục lộng lẫy dựng lên trông như một cái lều nhỏ.

"Nóng....... khó chịu quá...... ta muốn.... muốn......."

"Muốn gì hả, Tử Minh?" Thoắt cái, Tiết Mông đã ngồi trong lòng Mai Hàm Tuyết.

"Hửm? Nói ra ta sẽ cho ngươi, Tiểu Manh Manh~" Giọng nói trầm thấp quyến rũ của y vang lên bên tai Tiết Mông.

"Muốn ..... ngươi..... rất thoải mái.... người ngươi thật mát...." Nói rồi Tiết Mông liền chui vào lòng Mai Hàm Tuyết.

Đôi mắt Mai Hàm Tuyết chợt tối sầm, âm thanh nặng nề mang theo sự mê hoặc:"Tiểu Manh Manh, ngươi có biết bản thân đang đùa với lửa không?"

Tiết Mông ngồi đó cũng không chịu yên, hắn kéo y phục Mai Hàm Tuyết, muốn cởi ra rồi dán mình lên da y, cảm giác man mát vô cùng dễ chịu.

"Sao lại không gỡ ra được.... ... Ta nóng quá..." nói rồi dùng đôi mắt còn đọng lại nước mắt sinh lý nhìn Mai Hàm Tuyết, "Nóng... ngươi không nóng sao... Có cần... cần ta giúp ngươi cởi y phục......."

"Được chứ!" Mắt Mai Hàm Tuyết đỏ ngầu như xung huyết, "Cởi rồi ngươi phải chịu trách nhiệm đó, Tử Minh."

"Chịu trách nhiệm..... Được... Ta sẽ chịu trách nhiệm mà..... Mau... mau cởi y phục..."

Nghe đến đây, Mai Hàm Tuyết nhanh chóng cởi thắt lưng, sau đó dừng lại.

"Sao lại dừng.... Tiếp tục đi chứ.... Không phải ta đã nói... ta sẽ chịu trách nhiệm..." Tiết Mông trừng mắt nhìn y, y phục trên người hắn không biết đã tự cởi từ bao giờ, vứt ở dưới đất, trên người chỉ còn lại lớp áo trong mỏng manh.

"Mau lên!"

Mai Hàm Tuyết bị cái trừng mắt chẳng có tý uy hiếp nào của hắn làm cho cứng đến phát đau. Y không biết làm sao liền cười nói: "Không cần phải vội. Nào, Tiểu Manh Manh giúp ta cởi có được không~"

"Được!"

Có thể lập tức có được một cái gối ôm mát lạnh, Tiết Mông đương nhiên rất bằng lòng. Hắn vươn tay nhanh chóng đem y phục trên người Mai Hàm Tuyết cởi sạch ném trên mặt đất, sau đó vừa lòng thỏa ý mà dán chặt lên. Sau khi thành công làm dịu đi cái nóng trong thân thể, Tiết Mông thỏa mãn rên rỉ: "Ừm...Thật là dễ chịu......"

Mai Hàm Tuyết chẳng phải chính nhân quân tử gì, ôm mỹ nam trong lòng đương nhiên sẽ không thờ ơ vô tình. Y đặt tay lên eo Tiết Mông, mân mê lên xuống.

"Ưm... đừng có sờ lung tung....... dừng tay......"

Tiết Mông đang định bắt lấy cái tay đang làm loạn trên người.

"Ư...um hưm....."

Mai Hàm Tuyết lấp kín miệng hắn, cắn lên cánh môi hắn, khi lại giày vò, lúc lại liếm mút, cuối cùng mạnh mẽ thâm nhập vào khoang miệng hắn. Y mút lấy đầu lưỡi Tiết Mông, cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào..... Sớm biết như thế thì đã ăn hắn sớm hơn. Đôi tay Tiết Mông vô lực đặt trên bả vai Mai Hàm Tuyết. Hắn muốn đẩy y ra, nhưng cơ thể chẳng có chút sức lực nào. Hành động này trong mắt Mai Hàm Tuyết chẳng khác nào chỉ là cự nự cho có lệ.

"Được rồi, đừng có đi xa hơn nữa." Người tàng hình phía xa kia cuối cùng cũng mở miệng.

Mai Hàm Tuyết híp mắt cười nhìn ca ca y, dường như không định nói chuyện.

"Mặc Nhiên nói đúng, một đêm xuân sắc đáng giá ngàn vàng."

Đoạn, Mai Hàn Tuyết đi về phía hai người đang ở trên ghế.

Tiết Mông vô cùng cảm tạ người vươn tay cứu hắn khỏi khổ ải này, hoàn toàn không nhầm lẫn giữa y và người suýt khiến hắn đi quá giới hạn kia.

Tiết Mông tủi thân vươn tay về phía Mai Hàn Tuyết: "Ôm~"

Sau khi rời xa khỏi cái tên vừa mới bắt nạt hắn, Tiết Mông vô cùng thỏa mãn cuộn mình trong lòng Mai Hàn Tuyết. Luồng nhiệt trong người vẫn chưa rút đi, ngược lại còn ngày càng mãnh liệt hơn, hắn chỉ có thể cọ cọ vào người Mai Hàn Tuyết: "Nóng quá... khó chịu....um.....". Muốn hôn Mai Hàn Tuyết nhưng lại bị y từ chối, hắn chu môi, bất mãn nhìn y.

Ánh mắt Mai Hàn Tuyết chợt u ám: "Ta là ai?"

"Người là..... là Mai Hàn/Hàm Tuyết!"

"Không phải vậy, là ca ca hay đệ đệ?"

Mai Hàm Tuyết đứng nhìn ở một bên, hiển nhiên cũng mong chờ câu trả lời. Tuy rằng hai người là huynh đệ song sinh, nhưng không có nghĩa là họ thích bị nhận lầm.

"Ừm... người là.....ca ca! Đúng không?" Tiết Mông kiêu ngạo hất cằm nhìn.

"Đúng! Thưởng cho ngươi."

Mai Hàn Tuyết mắt đem ý cười, hôn lên môi hắn. Nụ hôn của y khác hẳn con người y, cuồng nhiệt và liều lĩnh, giống như muốn gấp rút ăn luôn Tiết Mông. Đầu óc ngày càng mơ hồ, cuối cùng phát hiện Tiết Mông không hề hô hấp, đành luyến tiếc buông hắn ra.

"Manh Manh, khi hôn không được nín thở, biết không?"

"Ưm...... còn muốn......"

Tiết Mông cong cong cánh môi sưng đỏ, hai chân trơn mịn kẹp vào eo Mai Hàn Tuyết.

"Ngươi có biết mình đang làm gì không, tiểu yêu tinh?"

Mai Hàn Tuyết bế Tiết Mông vào phòng trong, đặt hắn lên giường. Mai Hàm Tuyết cũng theo vào, trên tay cầm thêm một thứ-------hương cao (thuốc mỡ).

"Đừng vội, phần dạo đầu rất quan trọng, nếu không làm cẩn thận sẽ đau."

Mai Hàn Tuyết nhìn thứ trong tay đệ đệ, không dám nói gì thêm.

Ngay khi Mai Hàn Tuyết vừa mới đứng dậy không lâu, Tiết Mông thò tay vào trong tiết khố. Hắn rất ít khi thủ dâm, do đó không biết làm sao mới được thỏa mãn, thực sự vô cùng khó chịu, đành tùy tiện làm bừa.

"Ưm..... a....nóng......khó chịu......"

Mai Hàm Tuyết kéo tay hắn ra, liền bị hắn bất mãn trừng mắt nhìn.

"Ngoan, trước tiên cố nhịn đã, nếu không lát nữa không bắn ra được cái gì sẽ càng khó chịu hơn đấy."

Mai Hàm Tuyết hôn lên mí mắt run rẩy của hắn, dùng tay mơn trớn khắp cơ thể hắn. Y hôn một đường xuống dưới, lưu luyến tại cần cổ hắn, để lại một loại vết tích đo đỏ. Da Tiết Mông rất trắng, vì thế mà những vết tích ấy hiện lên vô cùng rõ ràng.

"Ưm...á..... đừng, đừng liếm......."

Hắn ôm đầu Mai Hàm Tuyết, ngón tay luồn vào trong tóc y.

"Á! Đừng cắn..... không được.... không thể....Hưm... a..."

Tiết Mông cúi đầu liền nhìn thấy Mai Hàm Tuyết vừa liếm vừa cắn đầu nhũ hắn. Kỳ thực không đau lắm, ngược lại cảm thấy hơi ngưa ngứa, hơn nữa còn rất thoải mái. Gương mắt Tiết Mông đỏ ửng xuân sắc. Bên đầu nhũ còn lại không hề bị lạnh nhạt, cách một lớp áo, Mai Hàm Tuyết liên tục vân vê, cảm giác kích thích còn lớn hơn khi y trực tiếp chạm vào.

Tiếng rên rỉ dâm mỹ không ngừng tuột ra khỏi miệng. Tiết Mông cảm thấy một nam nhân như vậy thực vô cùng mất mặt, do đó hắn liền cắn chặt môi dưới kìm nén lại. Mai Hàm Tuyết thấy thế liền biết hắn xấu hổ, đầu lưỡi y lướt qua cánh môi đỏ ửng kia, an ủi:

"Đừng cắn, ngoan, ta muốn nghe, rất êm tai."

Tiết Mông nghe những lời ấy, tai đỏ cả lên. Hạ thân hắn chọc lên bụng Mai Hàm Tuyết, cọ qua cọ lại, đồng thời tiết ra dịch thể trong suốt, dính ướt tiết khố.

"Muốn......cho ta...... trướng..... khó chịu... Hàm Tuyết..... khó chịu a..."

Mai Hàm Tuyết cởi bỏ áo trong của Tiết Mông, ôm lấy hắn từ phía sau, tỉ mỉ hôn lên tấm lưng mịn màng. Hai tay y vòng ra trước mân mê đầu nhũ. Đầu nhũ dường như căng lớn hơn trước, dáng vẻ non nớt kiều mị lọt vào trong mắt Mai Hàn Tuyết. Y không do dự mà đè lên người hắn, ngậm lấy đầu nhũ kia, vừa mút vừa liếm.

"Đừng....đừng kéo.... Á ... hưm a...."

Nhưng vị đè trên người hắn đó mảy may không nghe. Tiết Mông khóc lóc xin tha:

"Ư....đau.... đau quá... hức...ưm... đừng như vậy......."

Tiết Mông túm lấy cánh tay đang vòng ra trước ôm hắn của Mai Hàm Tuyết, móng tay đâm vào da thịt, để lại những vệt cào chồng chéo. Khó khăn lắm Mai Hàn Tuyết mới buông tha đầu nhũ hắn. Dưới ánh nến, hai hạt đậu nhỏ ướt đẫm nước bọt càng trở nên mê hoặc dễ thương. Mai Hàn Tuyết hôn nhẹ theo theo đường nhân ngư* xinh đẹp của hắn, sau đó lột bỏ tiết khố hắn, ngọc kinh** lập tức lộ ra.

*Đường nhân ngư: đường tạo thành hình chữ V ở bụng dưới nam giới (theo Google)

**Ngọc kinh: cách gọi JJ trong đông y (theo Baidu)

Tiết Mông vô thức muốn khép chân lại, ai ngờ có người nhanh hơn hắn một bước. Một chân Mai Hàn Tuyết chen vào giữa hai chân hắn, y vươn tay xoa nhẹ lên phân thân non nớt kia. Nơi ấy không hề thô kệch, ngược lại còn có chút ....xinh xắn, bên trên lưa thưa một ít lông tơ. Mai Hàn Tuyết cúi đầu, thè lưỡi liếm lên phần cán, sau đó ngậm vào trong miệng, để khoang thịt mềm mại ôm lấy phân thân kia, liên tục mấy lần nuốt xuống tận gốc. Tiểu huynh đệ của Tiết Mông cực kỳ thoải mái. Cả người hắn ưng ửng đỏ, hệt như một chiếc bánh kem dâu tây dâng lên mặc người thưởng thức.

Tiết Mông vô cùng thoải mái mà rên rỉ, hai chân gác trên vai Mai Hàn Tuyết, ngón chân co lại, nửa thân trên dựa vào lòng Mai Hàm Tuyết. Mai Hàm Tuyết nắm chặt cằm Tiết Mông, bắt hắn quay mặt lại, sau đó cắn lên đôi môi sưng đỏ kia. Chẳng bao lâu sau, Tiết Mông liền mềm nhũn nằm trong lòng y, mà hạ thân bên dưới được Mai Hàn Tuyết hầu hạ tỉ mỉ, đạt đến cao trào.

"Aaa...."

Tiết Mông hơi cong eo, xuất thẳng ra ngoài. Hắn bất ngờ bắn ra như vậy khiến Mai Hàn Tuyết không kịp đề phòng, nhưng y cũng không chê bẩn mà trực tiếp nuốt vào. Cao trào qua đi, Tiết Mông thanh tỉnh lại một chút, thấy Mai Hàn Tuyết làm vậy, hắn trừng mắt bắt y nhổ ra. Không ngờ rằng Mai Hàn Tuyết lại cười, nói: "Ngọt~". Tiết Mông bị nụ cười như gió xuân ấy làm cho ngơ ngẩn. Hắn thầm mắng bản thân vô dụng, nhưng ngay sau đó lại chìm đắm vào nụ cười ấy.

Mai Hàm Tuyết kề đầu lên vai Tiết Mông, nói:

"Được rồi đấy, có thể dùng tới rồi."

"Ừ."

Mai Hàn Tuyết đáp lời, sau đó xoay người đi tới trước bàn.

"Cái gì vậy? Các ngươi lại giấu ta làm gì đó?"

Tiết Mông cảm thấy luồng nhiệt trong cơ thể lại dâng lên. Tiểu đệ đệ của hắn lại bắt đầu cương lên. Hắn cọ cọ vào người Mai Hàm Tuyết. Mai Hàm Tuyết đương nhiên không bỏ qua hành động này của hắn, y túm lấy ngón tay nghịch ngợm kia, cắn lên vành tai mẫn cảm của người nọ, cười: "Ngươi đoán thử xem. Yên tâm, đó là thứ có thể giúp ngươi thoải mái hơn một chút~".

Tiết Mông không hề nghi ngờ mà "ừ" một tiếng, không để ý trong ánh mắt Mai Hàm Tuyết chợt lóe lên tia nhìn gian xảo. Hắn chưa kịp nghĩ thêm gì đã phải toàn lực đối phó với nụ hôn cuồng nhiệt đầy tính công chiếm của đối phương.

"Manh Manh, nào, dạng chân ra một chút!"

Mai Hàn Tuyết không biết đã quay lại tự lúc nào. Y ngồi ở mép giường, trong tay cầm một chiếc hộp đựng thứ Tiêt Mông chưa từng thấy bao giờ.

Tiết Mông nhìn chiếc hộp đó, có chút lo lắng liền nép vào trong lòng Mai Hàm Tuyết, nhỏ giọng: "Đừng... Này là thứ gì? Hàm Tuyết...... các ngươi cần nó làm gì vậy..."

Mai Hàm Tuyết trong lòng gào thét "Còn làm gì được nữa, đương nhiên là làm ngươi!", nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười dịu dàng với hắn: " Ngoan, bảo bối, thả lỏng một chút. Ngươi thấy trong người rất nóng đúng không? Có muốn làm dịu đi không nào?"

Tiết Mông nghe thấy hai tiếng "bảo bối", cảm thấy cả người như có luồng điện chạy qua, lắp bắp: "Đừng, đừng gọi ta như thế.....". Thế nhưng thân thể lại vì cách gọi ấy mà càng trở nên mẫn cảm, tiểu huynh đệ của hắn lại lần nữa cương lên.

Tất cả đều lọt vào trong mắt Mai Hàn Tuyết. Y chỉ cảm thấy nơi ấy của mình cứng đến phát đau, song lại lắc đầu thở dài: Tiết Mông hắn câu dẫn người khác mà chẳng hề hay biết, rõ ràng cả người đã ửng đỏ như tôm luộc, vậy mà vẫn cứng miệng.

Thấy đệ đệ mình dỗ dành Tiết Mông dạng chân ra, mà Tiết Mông ngồi gọn trong lòng Mai Hàm Tuyết với tư thế giống như một đứa trẻ đang được cha giúp đi tiểu, đôi mắt Mai Hàn Tuyết càng đỏ ngầu hơn. Đối diện với ánh mắt như vậy, Tiết Mông vô thức muốn trốn chạy, nhưng cả người hắn đã bị cố định lại, vì vậy chỉ có thể rúc đầu vào cổ Mai Hàm Tuyết như con đà điểu. Mai Hàm Tuyết cảm thấy thực buồn cười, liền dùng tay vỗ nhẹ lên vai trấn an hắn, cảm nhận sự run rẩy của người trong lòng, sau đó rất hài lòng mà ra hiệu với ca ca.

Mai Hàn Tuyết lấy một ít hương cao(thuốc mỡ), sau đó tách hai cánh mông Tiết Mông ra. Tiểu huyệt bí mật bị lộ ra, nho nhỏ, hồng hồng, khiến y không kìm được mà tưởng tượng sau khi tiến vào sẽ có bao nhiêu sung sướng. Hô hấp như có như không vờn quanh nơi tư mật, Tiết Mông không kìm được mà khẽ rên rỉ "Um......". Hương cao được thoa quanh cửa huyệt, rồi dần dần biến thành dịch thể trong suốt theo từng động tác xâm nhập của ngón tay. Bụng dưới Tiết Mông khẽ run rẩy, hiển nhiên đã bị kích thích đến sắp nhịn không nổi.

"Ưm..... A..... Nhột.....Đừng ..."

Tiểu huyệt sau khi bị trêu chọc như vậy đã mở rộng hơn một chút, thuận lợi nuốt vào phân nửa ngón tay. Mai Hàn Tuyết thử nhấn nhá ở bên trong, từng chút từng chút khuếch trương. Sau khi cả ngón tay đều nhét vào bên trong, Tiết Mông đã không còn suy nghĩ được gì nữa, hắn chỉ cảm thấy bên trong có thứ gì đó hơi trướng, còn rất nhột, cái sự thoải mái chết tiệt!!!

Nhưng thứ ấy không động nữa, khiến hắn thấy khó chịu. Tiết Mông muốn rút thứ ấy ra liền thử nhấc mông lên, nhưng vừa mới rút ra một xíu lại bất mãn ngồi trở lại. Khiến hắn bối rối hơn là, Mai Hàm Tuyết phía sau vừa liếm vừa cắn nhẹ vào tai hắn, Tiết Mông muốn thoát khỏi sự trêu chọc ấy, thế nhưng lại khiến thứ bên trong kia bị nuốt vào sâu hơn.

"Um...a...đừng, đừng động...đừng...chỗ đó không được... Á..."

Không biết ngón tay bên trong hắn ấn phải nơi nào khiến cả người hắn mềm nhũn, tinh khí cũng bắn ra dịch thể trắng đục, rơi trên đường nhân ngư. Tiết Mông há miệng thở dốc, vài sợi tóc tán loạn dính ướt mồ hôi dán ở trên trán.

"Thì ra là ở đây..."

Chẳng đợi hắn kịp phản ứng lại, Mai Hàn Tuyết đã nhét ngón tay thứ hai vào, liên tục "chăm sóc" điểm mẫn cảm ấy. Tiểu huyệt nhanh chóng co rút, mút chặt lấy ngón tay, dịch thể bên trong liên tục chảy ra.

"Um um... a... a ....."

Vật cương cứng phía sau chọc lên vô cùng khó chịu, vừa định né tránh lại bị hai ngón tay tác quái bên trong nhấn giữ lại. Tiết Mông bắt đầu nôn nóng, nước mắt sinh lý trào ra, lại bị Mai Hàm Tuyết nhẹ nhàng liếm sạch, để lại một loạt vết ướt bóng nhợt.

" Hức.... đau.... đừng mà.....nhanh, nhanh quá...... dừng tay.... á ..."

Mai Hàm Tuyết xoa nhẹ lên đầu nhũ, nhẹ nhàng vân vê, kích thích hắn. Đột nhiên Tiết Mông cảm thấy thân thể trống rỗng, ngón tay bên trong đã rút ra, trên đó còn vương theo vài sợi bạch trọc trong suốt. Mai Hàn Tuyết khẽ miết đầu ngón tay rồi nhìn Tiết Mông:

"Manh Manh, ngươi chảy nhiều nước quá~"

Bị kích thích như vậy, tinh khí hơi hơi ngẩng đầu của Tiết Mông dần dần cương cứng.

"Câm miệng....không cho ngươi nói !.....A... khó chịu ....khó chịu quá..... a a.... ngứa....."

"Ngứa ở đâu nào? "

Tiết Mông oán giận Mai Hàn Tuyết đã biết rõ còn hỏi, hắn nghiêng đầu căm tức nhìn y, cắn môi không nói.

Nhưng cái người trước mặt hắn không làm gì cả, mà nơi tư mật kia ngứa ngáy vô cùng, Tiết Mông dùng đôi mắt ầng ậc nước nhìn Mai Hàn Tuyết. Trong một khoảnh khắc, Mai Hàn Tuyết cảm thấy cái mạng này của y đã gắn lên thân thể người ấy rồi. Y nhỏ giọng dỗ dành:

"Manh Manh của chúng ta là ngoan nhất nhỉ. Nào, ngươi nói ra, ta liền cho ngươi, nhé?"

Tiết Mông xoắn xuýt một hồi, cuối cùng lý trí chẳng còn lại gì, nỉ non:

"Bên dưới đó...ngứa....tiến...tiến vào....."

"Thật ngoan, vậy ngươi gọi ta là gì?"

"Ngươi...um....ngươi đừng có ...được voi đòi tiên...."

"Cứ gọi là.......ca ca đi, ta muốn nghe."

"Um...không muốn....."

Mai Hàn Tuyết nhanh chóng cởi bỏ y sam, d---g vật cương cứng lộ ra. Do nhẫn nhịn đã lâu, nơi đó đã trở nên tím đỏ, hình dạng thô to cỡ tay em bé. Cái ấy bị Mai Hàn Tuyết chèn trước tiểu huyệt.

"Gọi đi, gọi rồi ta cho ngươi."

Nói đoạn, y khẽ dùng côn thịt ma sát, thế nhưng không tiến vào.

Tiết Mông cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng thấy vật ấy lớn như vậy lại có chút sợ. Nếu như tiến vào, mình liệu có chết không? Suy nghĩ nhanh chóng bị luồng nhiệt trong người dâng lên nhấm chìm: "Ca....ca ca....cho ta đi...."

Nghe được một câu nói này, Mai Hàn Tuyết lập tức "lâm trận", nhưng mới tiến vào phần đầu liền thấy khó khăn. Tiết Mông đau đến chảy nước mắt, không ngừng la lối:

"Đau...Đau quá! Á...Ngươi mau rút ra...hức...."

Mới chỉ nếm được một chút ngon ngọt, Mai Hàn Tuyết sao có thể dễ dàng buông bỏ?

"Không được đâu bảo bối à, bên trong ngươi đang mút lấy ta kìa, ngươi không cảm nhận được sao?"

Vách thịt mềm mại ôm lấy tinh khí thô to khiến y không nhịn được mà khoan khoái than nhẹ một tiếng, ngay sau đó liền trực tiếp tách mở vách thịt, tiến vào toàn bộ.

Chặt quá, Mai Hàn Tuyết khẽ thở dài.

"Á...a a ...Đau quá! Đừng làm nữa.....rút ra đi....."

Tiết Mông đẩy Mai Hàn Tuyết, muốn y rút vật đó ra khỏi cơ thể, nhưng đáp lại hắn là một nụ hôn dịu dàng.

"Thả lỏng một chút, Manh Manh, ta không động được."

"Đừng, đừng mà.....ngươi rút ra đi, rút ra....ta....đau quá......."

Mai Hàn Tuyết sớm đã chẳng kiển nhẫn nổi nữa, y thử nhẹ nhàng di chuyển.

"Um...Ư um...a a..ha a....hức...."

Thân thể liên tục va chạm, tiếng rên rỉ ngọt ngào không ngừng thoát ra, Mai Hàn Tuyết tìm tới điểm mẫn cảm nọ, nhẹ nhàng đâm chọc vào. Quả nhiên, nơi ấy chảy ra rất nhiều nước.

"A um...chỗ đó... không được đâm vào.... không được...."

Tiết Mông run rẩy muốn tránh thoát, đột nhiên cả người chợt cứng ngắc, nơi huyệt khẩu có thêm một vật nóng bỏng chèn vào.

"Bảo bối sao lại quên ta chứ?"

"Đừng mà.... không được, không được đâu....không tiến vào được nữa đâu.... Hàm Tuyết ngươi tốt nhất, đừng......đừng làm thế....ta sẽ chết mất..."

Tiết Mông hoảng sợ túm lấy cánh tay Mai Hàm Tuyết cầu xin, ngôn từ lộn xộn, có lẽ thật sự đã bị dọa cho sợ hãi.

Mai Hàm Tuyết cuối cùng vẫn là không nỡ xuống tay, y vươn tay xoa lên cửa huyệt đỏ ửng, nói với Mai Hàn Tuyết:

"Ca đừng làm mạnh quá, dẫu sao cũng là lần đầu, ngộ nhỡ có gì thì sau này không có thịt mà ăn đâu."

Mai Hàn Tuyết hơi động, dùng tay xoa lên phần bụng hơi nhô lên của Tiết Mông trêu chọc, khiến cả người hắn mềm nhũn nằm trong lòng y. Đột nhiên, Tiết mông cảm thấy mình bị bế lên, sau đó bị xoay ngược lại. Khiến hắn bực tức cái là, gậy thịt bên trong cơ thể trước sau vẫn ở đó, không được rút ra, đường đột bị xoay lại như vậy, Tiết Mông vô thức co rút, d---g vật khẽ ma sát qua vách thịt tạo ra cảm giác kỳ lạ, Tiết Mông không nhịn được mà khẽ rên rỉ.

Bởi tư thế mà vật ấy tiến vào sâu hơn một chút, khiến Tiết Mông vô thức đưa tay xoa lên bụng, hắn cảm thấy thân thể sắp bị xuyên thủng, cảm giác ấy không thoải mái lắm, thế nhưng trên người hắn đã chẳng còn sút sức lực nào, chỉ đành thuận theo Mai Hàn Tuyết. Mai Hàm Tuyết vuốt ve phân thân Tiết Mông, thỉnh thoảng lại đùa giỡn hai quả cầu nho nhỏ, liên tục trêu chọc như vậy khiến Tiết Mông không ngừng thở dốc, hậu huyệt so rút từng trận, mang đến khoái cảm lạ thường cho Mai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net