Chương 7: Tuyết Cảnh Vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa tuyết ngập trời, phủ trắng bờ vai Tiết Mông. Tuyết trắng lẫn hương mai vấn vít, đáp lên mái tóc đen của hắn, Tiết Mông không thấy lạnh. Trong lòng hắn, nỗi nhớ nhung, đau khổ, hối hận thay phiên nhau dày xéo tâm hồn. Cảm xúc như sóng triều, cuồn cuộn, trào lên đến họng, Tiết Mông mơ hồ trong miệng có cảm giác tanh ngọt, chưa kịp định hình thì đã phun ra một búng máu. Dòng máu ấm nóng vẽ thành một bông hoa nở rộ trên nền tuyết. Nhưng đóa hoa diễm lệ ấy không tồn tại được bao lâu đã bị hết đợt tuyết này đến đợt khác vùi lấp. Tiết Mông ôm ngực, đưa tay lên chùi khóe miệng, loạng choạng đứng dậy. Đôi chân cứng ngắc vì thế Tiết Mông phải dựa hẳn vào cột đá để không bị ngã xuống, trong lòng hạ quyết tâm trước khi báo được thù thì không thể sống những ngày lãng phí. Nhất định không thể chết trước Mặc Vi Vũ.

Tiết Mông mang theo Dạ Du Thần chậm rãi lê từng bước trở về phòng. Đến tận khi thân ảnh khuất hẳn sau dãy hành lang dài rừng mai đằng xa mới rung lên những đợt khe khẽ. Huynh đệ họ Mai thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn nhau.

Những ngày tháng sau đó, đông xuân cũng như hạ thu, Dạ Du Thần thay Sở Vãn Ninh chứng kiến Tiết Mông ngày một trưởng thành, chăm chỉ luyện võ. Chớp mắt qua đi thêm năm năm nữa, thiếu niên năm nào đã trưởng thành,cao hơn, đường nét cương nghị, đáy mắt có sự kiên quyết. Tiết Mông của hiện tại với thiếu chủ Đỉnh Tử Sinh năm xưa dường như không phải một người, lại như chưa có gì thay đổi.

Năm năm này, Tiết Mông tập võ, đến hạ tu giới giúp đỡ bá tánh, sửa nhà, chăm sóc người già, trẻ nhỏ, móc vài cục bạc vụn cuối cùng trong người chia cho mọi người.

Năm năm này Dạ Du Thần theo hắn trời Nam đất Bắc.

Năm năm này ngày nào Tiết Mông cũng nghe ngóng tin tức của sư tôn nhưng vẫn luôn vô vọng. Chỉ là Tiết Mông tin, sư tôn người còn sống.

Năm năm này trong lòng hắn vẫn luôn không yên nhưng không hành hạ bản thân nữa. Mạng của hắn là sự nỗ lực cùng hi sinh của bao nhiêu người khác nhặt về cho. Hắn phải sống để không phụ sự ủy thác của mọi người.

Năm năm này, Mai Hàn Tuyết và Mai Hàm Tuyết vẫn luôn bầu bạn cùng hắn. Dù bộn bề công việc nhưng hai huynh đệ họ vẫn luôn thay phiên nhau đồng hành, chăm sóc Tiết Mông. Mùa đông tuyết rơi dày, Mai Hàn Tuyết sẽ âm thầm đi đằng sau, bật ô che cho hắn. Năm năm này, vai áo Tiết Mông chưa từng đọng tuyết. Mùa hạ, Mai Hàm Tuyết sẽ mang theo nước ô mai, vừa ngọt vừa thanh. Tết nguyên tiêu ba người cùng đứng bên bờ sông thả hoa đăng. Mùa xuân trở về Đạp Tuyết Cung kính hiếu lão cung chủ. Lão cung chủ tuổi tác đã cao, hai năm nay công việc trong môn phái đều giao cho huynh đệ họ Mai làm. Tiết Mông biết, cả hai người họ chạy đi chạy lại giữa mình và môn phái nhất định rất mệt, đã từng lựa lời nói họ không cần theo mình nữa nhưng lời còn chưa thốt ra đã bị Mai Hàm Tuyết đánh lảng sang chuyện khác. Nhưng Tiết Mông hắn cũng không thể ở mãi trong Đạp Tuyết Cung đành cứ phải giằng co qua lại, cuối cùng thành mặc kệ. Tiết Mông trong lòng cảm kích, đáy lòng lạnh lẽo dường như nứt ra, nhường chỗ cho dòng nước ấm áp, bao bọc.

Tiết Mông nhớ những đêm hè, Mai Hàm Tuyết cùng hắn nằm dài trên bãi cỏ khô, ngước mắt nhìn ngân hà lấp lánh, Mai Hàm Tuyết sẽ kể lung tung những chuyện hoang đường trước đây của y. Có câu chuyện vô vị, tẻ nhạt, cũng có những trải nghiệm rất thú vị. Tỉ như hồi còn trẻ, y từng giành cả tháng trong tàng thư các đọc sách, nghịch ngợm khắp nơi để rồi phải liều mạng chép phạt giới quy. Lại ví như y rất thích ngắm sao, hiểu biết cũng nhiều. Mai Hàm Tuyết chỉ ngón tay thon dài lên bầu trời đêm hỏi Tiết Mông.

"Tiết Mông, ngươi có nhìn thấy không? Ngôi sao sáng nhất đằng kia."

Tiết Mông nhìn theo hướng hắn chỉ, nheo mắt nhìn rồi khẽ gật đầu. Mai Hàm Tuyết quay đầu lại thấp giọng tiếp lời.

"Nó gọi là Chức Nữ, ngôi sao sáng nhất trong chòm Thiên Cầm. Nó cùng sao Ngưu Lang và sao Thiên Tân của chòm Thiên Nga tạo thành một tam giác mùa hạ. Ngươi biết chòm Thiên Nga không? Nó nằm kế bên các chòm Tiên Vương, Thiên Long, Thiên Cầm, Hồ Ly, Phi Mã, Hiết Hổ. Chòm sao này giống một con thiên nga đang sải cánh ngang qua ngân hà và bay về phía nam vì vậy mới có tên gọi như thế."

"Tiết Mông, ngươi biết không, trong sách từng nói mỗi người khi chết đi sẽ hóa thành một vì sao. Những người bên cạnh chúng ta vẫn luôn ở đó, chỉ là đổi một phương thức khác để bảo vệ và theo dõi chúng ta."

"Vậy nên, Tiết Mông, ngươi đừng tự dằn vặt nữa, ta đau lòng lắm".

Giọng Mai Hàm Tuyết trầm thấp, mùi cỏ khô lờn vờn quanh mũi như một liều thuốc an thần du Tiết Mông vào giấc ngủ say. Tiết Mông nhớ Mai Hàm Tuyết kể về một ngôi sao nào đó, những gì đằng sau thì không rõ nữa. Đêm hè đó, Tiết Mông có một giấc ngủ say, trong mộng có đôi bàn tay dịu dàng xoa dịu đôi lông mày của hắn, vén sợi tóc xõa tung trên mặt hắn. Là ai?

Tiết Mông cũng nhớ những ngày ngồi dưới mái hiên uống rượu cùng Mai Hàn Tuyết. Tửu lượng của Tiết Mông không tốt, lần nào nửa chén cũng đã ngà ngà say, chỉ có mình Mai Hàn Tuyết bình tĩnh uống. Nhưng Tiết Mông biết, Mai Hàn Tuyết chưa từng uống nhiều, lí do thì kẻ ngốc cũng nhìn ra. Y muốn giữ tỉnh táo để bảo vệ hắn. Những ngày tuyết rơi dày, không thể đi tiếp, hai người ghé tạm vào nhà người dân xin ngủ nhờ, rơm rạ làm chăn, đột nhiên thao thức. Mai Hàn Tuyết không thích nói nhiều vì vậy thường là Tiết Mông bắt chuyện trước. Đêm đó không hiểu vì sao, y hỏi hắn một câu không đầu không cuối.

"Bao giờ thì tha thứ cho chính mình?"

Tiết Mông lòng nặng trĩu, hắn cũng không biết nữa. Bao nhiêu năm tháng hắn đã sớm nhận ra cho dù báo được thù thì cha mẹ, cùng biết bao trưởng lão cùng huynh đệ Tử Sinh Đỉnh cũng không thể sống lại. Có lẽ họ cũng không muốn Tiết Mông hàng ngày sống trong dày vò đau khổ. Nhưng thế thì sao? Nếu mọi chuyện không thể trở về như cũ, một mình Tiết Mông sống trên đời này có nghĩa lí gì? Báo thù là trách nhiệm, cũng là lí do duy nhất để hắn tiếp tục sống. Nỗi day dứt trong lòng là động lực để hắn không từ bỏ. Tiết Mông biết, hắn cả đời này cũng không buông xuống được. Rất lâu, rất lâu sau đó, đến khi hô hấp của người bên cạnh trở nên đều đều, Tiết Mông mới chậm rãi thầm thì.

"Không biết nữa, có lẽ là khi báo xong thù này, cũng có khi là cả đời".

"Ta hận Mặc Vi Vũ, nhưng hắn cũng là người thân duy nhất của ta"

Bất chợt tầm mắt Tiết Mông tối sầm, Mai Hàn Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng che lên mắt hắn, giống như an ủi, vỗ về.

"Còn có ta, Mai Hàm Tuyết bên cạnh ngươi. Mệt mỏi có thể đứng sau lưng ta. Ta sẽ là tấm khiên kiên cố nhất của ngươi. Nếu ngươi muốn báo thù, hãy để ta đi cùng. Ta vĩnh viễn là thanh đao sắc bén nhất của ngươi."

Năm Đạp Tiên Quân thứ bảy, Mặc Vi Vũ đổi niên hiệu lần ba. Gọi là Kích Bãi. Lúc nghe được tin này, Tiết Mông đang ngồi trên nóc nhà, lợp lại mái giúp một ông lão trong làng. Hắn cảm thấy có chút buồn cười, Mặc Vi Vũ này trình độ đặt tên không những không tiến bộ, còn ngày một giống trò cười. Nói đi cũng phải nói lại, những năm này ngoài niên hiệu giống một kẻ điên thì hành động của hắn cũng ngày càng điên rồ hơn. Càng không nói đến hai năm gần đây, sĩ khí của Tu Chân giới liên tục giảm. Nho Phong Môn bảy hai thành bị đồ sát, thượng tu giới như rắn mất đầu, lấy Cô Nguyệt Dạ làm chủ, để Khương Hi đứng đầu. Tiết Mông nghĩ đến người này lại thấy đau đầu, hắn vẫn còn nhớ những ngày tháng chật vật đứng trước cửa Cô Nguyệt Dạ cầu xin giúp hắn đi tìm sư tôn. Người này lên nắm quyền, tu chân giới một nửa quy phục Mặc Vi Vũ, một nửa làm rùa rụt đầu theo Khương Hi. Tiết Mông nghiến răng ken két. Bàn tay siết chặt lấy khúc gỗ, mu bàn tay chạy đầy gân xanh.

"Á! Cứu với! Có quỷ"

Tiết Mông ngồi trên mái nhà vội vàng nhảy xuống, lao đến chỗ phát ra tiếng hét. Người dân bên đường chạy tán loạn, xô đẩy lẫn nhau, hàng hóa cũng không ai buồn để tâm. Dù sao mạng cũng là quan trọng nhất. Mệnh ai nấy chạy về nhà, đóng chặt cửa. Đợi khi Tiết Mông chạy tới chỗ phát ra âm thì cả con đường đã không còn một bóng người.

Trong góc tường, một thiếu nữ đang co rúm người lại, run lẩy bẩy, không ngừng bò lùi về phía sau dù lưng đã chạm vào tường. Trước mặt nàng là một con Tỳ Xá Giá, nước da màu vỏ chai, mắt đỏ ngầu và có những mạch máu phồng lên chạy quanh người trông rất đáng sợ. Đây là quỷ bò từ dưới địa ngục lên, có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn, cực kì khó giải quyết. Sợ rằng những con quỷ này là ở dưới vết rách của kết giới sau đỉnh Tử Sinh bò ra ngoài. Trước đây là sư tôn một mình trông coi, hiện tại người không rõ sống chết, Mặc Vi Vũ đó lại càng thỏa mãn. Cứ theo tình hình này, chẳng bao lâu nữa đã không thể phân biệt đâu là trần gian, đâu là địa ngục.

Tiết Mông rút thanh kiếm bên mình, nắm thật chặt. Đây là lần thứ hai hắn đối diện với ác quỷ dưới địa ngục. Sống lưng thẳng tắp, mái tóc đen bay theo gió. Lần này, hắn phải thắng.

Kiếm xé gió lao tới, linh lực hệ hỏa cháy rừng rực quanh thân kiếm. Kiếm này gọi Lưu Quang, là một thanh kiếm tốt, trước đây được treo trong phòng của Mai Hàn Tuyết, sau này y đưa cho hắn, nói là cho hắn nghịch, phòng thân cũng tốt. Nhìn lưỡi kiếm sáng loáng tinh tế, Tiết Mông biết đây cũng không phải một thanh kiếm tầm thường, Mai Hàn Tuyết lại nói để hắn tùy tiện nghịch, con người này thật không biết phải nói làm sao.

Linh lực nóng rẫy thu hút sự chú ý của Tỳ Xá Giá. Ba con mắt của nó đảo liên tục về phía Tiết Mông, lưỡi dài vươn thẳng đến chỗ hắn. Tiết Mông chật vật trốn tránh, hét lên với thiếu nữ bên góc tường.

"Chạy mau"

Thiếu nữa kia sợ đến mức không đứng dậy nổi. Tỳ Xá Giá vừa dùng cái lưỡi đỏ lòm, sức nóng ngang nham thạch của mình đuổi theo Tiết Mông, vừa tiến lại gần thiếu nữ kia. Tiết Mông thầm than trong lòng, nhảy đến trước mặt thiếu nữ ấy, Lưu Quang mạnh mẽ cắm vào ngực Tỳ Xá Giá. Lưu Quang cắm sâu đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy phần chuôi kiếm, Tiết Mông nghĩ có thể kéo dài chút thời gian liền quay người đỡ thiếu nữ lên, giúp nàng chạy xa một chút. Ngờ đâu Tiết Mông vừa xoay người, thiếu nữ đã vội vàng nói.

"Cẩn thận"

Tỳ Xá Giá gầm lên, rút phăng Lưu Quang ném xuống đất. Vết thương trên ngực nó từ từ khép lại, không chảy máu mà trào ra nham thạch dưới địa ngục. Tiết Mông thực sự muốn chửi thề.

"Mẹ nó, Tỳ Xá Giá là quỷ hệ hỏa"

Nhưng lúc này hắn cũng không thể bỏ chạy lấy người, bỏ mặc thôn dân không lo. Nơi này khá vắng vẻ, nhưng cứ tiếp tục thế này, lửa địa ngục rất nhanh sẽ liếm trọn cả thôn, thậm chí cả tu chân giới. Tiết Mông tính toán trong đầu, muốn khắc chế lửa địa ngục chỉ có Huyền Đông Chi Tuyết. Loại chú này không biết có thực sự tồn tại hay không, Huyền Đông Chi Tuyết tương truyền là của các vị thần thời thượng cổ để lại. Năm xưa khi đại chiến thiên ma, Huyền Đông Chi Tuyết thực sự rất hữu dụng, khắc chế không ít ma quỷ. Loại chú này tiêu hao rất nhiều linh lực, thậm chí phải dùng thần hồn vì vậy mặc dù có uy lực vô song nhưng lại bị coi là cấm chú. Hơn nữa, muốn dùng được Huyền Đông Chi Tuyết nhất định phải là Thủy linh tinh hoa.

Một loạt suy nghĩ chạy trong đầu Tiết Mông, cuối cùng hắn cứa đứt bàn tay mình tạo thành một kết giới vây mình cùng Tỳ Xá Giá lại, không quên nói với tiểu cô nương kia.

"Mau, đến Đạp Tuyết Cung. Tìm Mai Hàm Tuyết. Nói là Tiết Mông, trấn Vạn Hoa, Tỳ Xá Giá bò lên rồi."

Tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, vội vàng đứng dậy hướng Đạp Tuyết Cung mà chạy. Tiết Mông không chắc Mai Hàm Tuyết có biết thứ cấm chú đó không nhưng hiện tại, y là người có linh lực hệ thủy cường hãn nhất mà hắn biết. Không để cho Tiết Mông có quá nhiều thời gian tính toán, Tỳ Xá Giá bị nhốt lại bắt đầu nổi điên. Con mắt ở giữa trán không ngừng trào ra ánh lửa. Tiết Mông ban đầu còn có thể miễn cưỡng né tránh, về sau thời gian càng lâu, không gian ngày càng bị thu hẹp, đã không còn chỗ để đứng nữa. Tiết Mông dùng máu cùng linh lực mới tạo được một kết giới nhỏ, ngăn không để lửa trào ra ngoài. Tiết Mông không phải Sở Vãn Ninh, kết giới này sợ là cũng không duy trì được bao lâu nữa. Nếu Mai Hàm Tuyết không đến kịp sợ là mình sẽ bị cháy thành tro. Tâm nguyện chưa thành, thù chưa báo, nhất là khi hắn không duy trì được, người dân ở Vạn Hoa trấn chắc chắn gặp tai ương.

Tỳ Xá Giá lồng lộn, vung đôi tay to lớn đấm về phía Tiết Mông, hai tay nó cháy rừng rực như đuốc. Tiết Mông ngự kiếm, chạm đến đỉnh kết giới, mồm không ngừng lẩm nhẩm chú. Linh lực của hắn không thể làm gì Tỳ Xá Giá, việc làm có ích nhất hiện tại là duy trì kết giới kiên cố hơn một chút. Tiết Mông rút cạn linh lực, kiếm dưới chân bắt đầu không vững. Ngay khi Tiết Mông cảm thấy mình sắp tiêu đời thì từ bốn phía, bốn bức tường băng được dựng lên.

"Tiết Mông, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết dùng máu tạo kết giới là tìm đường chết không hả?"

Mai Hàm Tuyết ngự Sóc Phong bay tới gần Tiết Mông. Lúc đầu, Tiết Mông cứ ngỡ là do mình mắt hoa tai điếc nên nghe nhầm, mãi tới khi lửa nóng nung đến tận chân, Tiết Mông mới tỉnh táo lại. Mắt thấy Mai Hàm Tuyết, Tiết Mông thở dài nhẹ nhõm. Đồng thời nhận ra, dù người này mặt mũi trông hư hỏng nhưng lại luôn là chỗ dựa cho hắn. Chỉ cần có người này đứng bên cạnh, hàng ngàn nỗi lo dường như biến mất.

"Ngây ra đó làm gì, rút kết giới của ngươi đi. Muốn chết thật sao?"

Tiết Mông nhìn bốn bức tường băng xung quanh, yên tâm thu lại kết giới của mình. Nhưng do tổn thương quá nặng, họng lại trào ra bọt máu. Mai Hàm Tuyết cau mày, đỡ lấy Tiết Mông để hắn không ngã xuống.

"Ngươi xem, ta mới rời mắt một chút đã thành bộ dạng này rồi."

Tiết Mông đẩy Mai Hàm Tuyết ra, lắc đầu rồi ra hiệu cho y

"Giờ không phải lúc nói chuyện này. Tỳ Xá Giá này không dễ giải quyết. Kết giới của ngươi cũng không thể nhốt nó mãi. Linh lực của ta và nó tương đồng, không thể tấn công, chỉ có thể phòng thủ. Linh lực của ngươi hệ thủy, đoán chừng có thể tấn công. Nhưng muốn tiêu diệt nó, phải có chú Huyền Đông Chi Tuyết. Ngươi có biết không?"

Mai Hàm Tuyết làm như không thấy hành động của Tiết Mông, xán lại gần, đưa Tiết Mông lên cao hơn một chút. Lúc này, Tiết Mông phát hiện đến cùng Mai Hàm Tuyết còn có Mai Hàn Tuyết, lão cung chủ cùng hai vị trưởng lão của Đạp Tuyết Cung.

"Tiết Mông, ngươi đừng lo. Trước mắt ngươi cứ nghỉ ngơi đi đã. Huyền Đông Chi Tuyết ta quả thật từng nghe nói nhưng chưa từng có cơ duyên tiếp xúc. Lần này mời các vị trưởng lão tới cùng là muốn thử mở Tuyết Cảnh Vực. Nếu mở thành công, có lẽ không cần phải dùng chú Huyền Đông."

"Tiết Mông, ngươi có tin ta không?"

Tiết Mông thấy được tia sáng trong mắt Mai Hàm Tuyết, vỗ lên đôi tay đang nắm chặt cổ tay mình.

"Ta đâu còn lựa chọn nào khác. Mọi người phải cẩn thận một chút, nếu cần hỗ trợ, nhất định không được bỏ quên ta."

Mai Hàm Tuyết cười xán lạn, trong lòng không chắc mình có thể mở được Tuyết Cảnh Vực hay không nhưng vẫn nháy mắt với Tiết Mông.

"Manh Manh, nếu ta thật sự đem con quỷ này tống về địa ngục một lần nữa, ngươi nhất định phải thưởng cho ta".

Tiết Mông không do dự, sảng khoái gật đầu.

"Được".

Nhận lời bảo đảm của Tiết Mông, Mai Hàm Tuyết để hắn trên một mái nhà còn mình thì ngự kiếm hội họp cùng bọn Mai Hàn Tuyết. Vẻ ngả ngớn biến mất, đôi mắt xanh thẫm lại, viên ngọc trước trán sáng lên ánh xanh nhàn nhạt.

"Cung chủ, nhất định phải mở được Tuyết Cảnh Vực. Tường băng không giam giữ Tỳ Xá Giá được lâu đâu."

Nhìn Tỳ Xá Giá điên cuồng gầm thét, ánh lửa không ngừng liếm lên bức tường băng dày. Băng đã tan một nửa. Nước bị lửa nung không ngừng sôi ùng ục, lão cung chủ lần nữa hạ quyết tâm.

"Lát nữa mở ra Tuyết Cảnh, chỉ mình con có thể đi vào. Cửa Tuyết Cảnh chỉ duy trì được một nén nhang. Nếu không hạ được Tỳ Xá Giá, con cũng phải trở ra, nếu không sẽ bị nhốt trong đó vĩnh viễn. Quả thực ta không muốn con mạo hiểm, chỉ trách linh lực của ta hệ thổ, không thể thay con tiến vào".

"Cung chủ yên tâm, con nhất định khỏe mạnh mà đi ra".

Mai Hàn Tuyết vỗ vai Mai Hàm Tuyết, sống lưng thẳng tắp nhìn lão cung chủ.

"Cung chủ yên tâm. Nếu hắn có chuyện, cho dù mất nửa cái mạng con cũng đem hắn về cho người. Thời gian gấp gáp, không quản được quá nhiều, chúng ta nhanh lên một chút".

Mai Hàm Tuyết dứt lời, năm người họ tách ra, mỗi người đứng trên một góc tường băng, vây Mai Hàm Tuyết ở giữa. Bốn phía đại diện cho Kim, Mộc, Hỏa, Thổ. Lấy Thủy làm trung tâm. Mai Hàm Tuyết tay nâng Trầm Tích làm bằng huyền băng cũng là linh khí của Đạp Tuyết Cung, trước giờ được cúng tế ở Dao Trì phía sau Đạp Tuyết Cung. Trầm Tích mang theo linh lực hệ thủy dần trở nên trong suốt. Mai Hàm Tuyết bắt đầu thi chú, linh lực của y không ngừng được Trầm Tích hấp thu. Ngay khi ánh sáng trên thân kiếm trở lại màu bạc như cũ, từ bốn phía, bốn dòng linh lực cũng đồng thời được phóng đến, chụm cùng Trầm Tích thành thế ô. Mắt Mai Hàm Tuyết tối lạnh thành màu lam thẫm, viên ngọc trước trán tỏa ra hàn khí lạnh buốt. Linh lực được Trầm Tích tiếp nhận rồi hóa thành từng vệt tuyết hợp thành vòng tròn quanh thân kiếm. Mai Hàm Tuyết đứng ở trung tâm vòng xoáy, rút Trầm Tích chém một nhát giữa vòng tròn tuyết, tức khắc ở giữa vòng tròn lộ ra một khe hở. Trong khe hở đó không có ánh sáng, chỉ có gió tuyết không ngừng tỏa ra. Mai Hàm Tuyết đổi thế tay, mỗi một lần y mấp máy môi là lỗ hổng càng mở rộng ra một chút, toàn thân Mai Hàm Tuyết bọc trong linh lực màu xanh trong suốt. Tuyết từ lỗ hổng đổ xuống ngày một nhiều, tuyết từ Tuyết Cảnh Vực rơi đến đâu, nơi đó liền hóa thành băng. Lửa từ đôi mắt và miệng của Tỳ Xá Giá trào ra cũng theo đó mà ngừng cháy. Tuyết chôn đến khoeo chân của con quỷ dữ, nó giờ đây chỉ có thể gào rú, lưỡi thè ra dài ngoẵng, muốn cuốn lấy Mai Hàm Tuyết trên đỉnh lỗ hổng dần hạ xuống. Nhưng lưỡi chỉ ra đến giữa chừng đã bị tuyết đóng băng. Cửa Tuyết Cảnh Vực cuối cùng cũng hoàn toàn mở ra, đem Tỳ Xá Giá hút vào bên trong. Mà Mai Hàm Tuyết, cũng theo đó nhảy vào.

Cảnh tượng cuối cùng trước khi Mai Hàm Tuyết biến mất khỏi mắt Tiết Mông chính là, Mai Hàm Tuyết buông người nhảy xuống. Tiết Mông rùng mình, muốn ngự kiếm bay tới đó xem rốt cuộc vì sao đã đem Tỳ Xá Giá nhốt vào Tuyết Vực còn phải nhảy theo nó vào nhưng linh lực từ Tuyết Cảnh trận quá mãnh liệt, Tiết Mông căn bản không có cách nào tiến lại gần, mấy lần ngự kiếm đến đều bị đánh bật ra xa. Lòng hắn như lửa đốt, tự an ủi bản thân, Mai Hàm Tuyết dám đòi hỏi mình thưởng thì nhất định đã có chuẩn bị từ trước. Hẳn là sẽ không sao...Không sao đâu.

"Mai Hàm Tuyết, nếu ngươi dám có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi".

Trong Tuyết Cảnh Vực, tuyết rơi dày đặc, không gian toàn là một vùng tối om. Mai Hàm Tuyết cầm theo Trầm Tích lúc này đã được bao phủ bởi một lớp linh lực hệ thủy. Mai Hàm Tuyết thầm tính toán thời gia trong đầu, nhất định phải nhanh chóng tìm thấy Tỳ Xá Giá rồi quay trở về. Nếu không...nếu không sẽ không được gặp lại hắn nữa. Trầm Tích thay cho đuốc, Mai Hàm Tuyết xem xét xung quanh một lượt, không có dấu vết nào của Tỳ Xá Giá liền cau mày ngẫm nghĩ. Một con quái vật to lớn như thế, không thể không để lại dấu vết nào. Mặc dù trên người có linh lực nhưng càng đi về trung tâm tuyết vực nhiệt độ càng lạnh. Cái lạnh cực buốt, giống như lưỡi dao dăm, len lỏi vào từng ngóc ngách trong xương cốt. Mai Hàm Tuyết đang dò dẫm trong bóng tối bất ngờ đá vào một vật dưới chân, tức khắc bước giật lùi lại,dùng Trầm Tích gạt tuyết phủ bên trên, khuôn mặt lộ ra khiến hắn bất ngờ, hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi.

Tiết Mông. Gương mặt tím ngắt, tái nhợt. Mai Hàm Tuyết như nhìn thấy quỷ, vội vàng bước đến cạnh Tiết Mông, cởi lớp áo lông trên người đồng thời bọc bên ngoài hắn một lớp linh lực của mình. Hai tay không ngừng phủi tuyết trên đầu mày Tiết Mông trong đầu bật ra câu hỏi. Làm thế nào mà hắn vào đây được? Cái lạnh của Tuyết Cảnh nhất định sẽ giết hắn. Thời gian không còn nhiều, Mai Hàm Tuyết cõng Tiết Mông trên vai, tiếp tục đi về phía trước. Trên lưng còn có một Tiết Mông, Mai Hàm Tuyết càng phải thận trọng bội phần. Đi được một quãng, Tiết Mông trên vai Mai Hàm Tuyết tỉnh lại, dụi đầu vào vai Mai Hàm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#np #ooc