[Hạ Hoa Hạ] Nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 思考人生

___________________________________

Hạ Huyền lại cạn sạch ngân khố.

Hạ Huyền cũng hết cách, tuy hắn không phải không kinh doanh, hồi trước thử đi buôn bán cũng khá ra gì và này nọ. Hắn có năng lực kiếm tiền đấy nhưng nhiều biến cố quá, với lại bây giờ ở Thượng Thiên Đình còn đặt 50 phân thân đang đợi nuôi kia kìa, ốc còn không mang nổi mình ốc thì đào đâu ra thời gian đi kiếm tiền?

Thêm cái dầu có thực sự kiếm được lời cũng chả bõ nhét kẽ răng. "Minh Nghi" lúc đi chơi với Sư Thanh Huyền, y lại là ai chứ? Có ô dù to bự là anh cả, mỗi lần ăn uống toàn đồ đắt tiền, càng chưa nói đến động tí mấy chục mấy trăm lượng quần áo phụ kiện (giả gái). "Minh Nghi" làm "bạn tốt nhất" của Phong sư đại nhân, muốn xứng thì tiền tự nhiên phải chảy hết ra bên ngoài.

Rồi định hỏi lương thưởng Thượng Thiên Đình chui đi đâu?  Đm, có tí tẹo nuôi phân thân còn chả đủ.

Cho nên Hạ Huyền phải đi vay kẻ có tiền.

Khi ấy hắn tìm tới chủ nhân chợ Quỷ - Hoa Thành.

Vốn dĩ hai người đã đạt chung nhận thức, Hoa Thành cung cấp tài chính cho Hạ Huyền báo thù, Hạ Huyền tuồn tin trên Thượng Thiên Đình cho y. Nhưng tên này rành rành là một kẻ gian thương, mắt thấy hắn thật sự cần quá nhiều tiền, Hoa Thành bèn cho cái phương án, đó là dùng tin tức để trả. Kể từ đó, tin mà Hoa Thành muốn chả bao nhiêu mà nợ của Hạ Huyền càng tích lại càng nhiều.

Kì thực hắn chẳng muốn kiếm người nọ vay mượn làm gì. Nợ nhiều như vầy còn chưa trả, ngẫu nhiên đụng mặt cũng ngại với hoảng lắm chứ. Cho dù hắn che giấu tốt, đối phương cũng rất ít khi đề cập thì thỉnh thoảng vẫn sẽ làm hắn cảm thấy bị chèn ép không nhẹ.

Hắn không thích cảm giác này.

Cho nên thường xuyên đối mặt Hoa Thành sẽ hơi bị bực bội, giả dụ như bây giờ.

Hạ Huyền đá văng cửa Cực Lạc Phường, một đường gió cuốn đi lướt qua mấy con quỷ nhỏ mang ánh mắt sợ hãi, tiến thẳng vào bên trong.

Chỉ thấy Hoa Thành một thân áo đỏ tuỳ ý nằm ở trên giường mặc ngọc, tóc đen tán loạn, đang chơi trò ghép cung điện nhàm chán. Y phát hiện Hạ Huyền tới cũng không giận, động tác trên tay cứ là thoăn thoắt rồi nhạt nhẽo mở miệng:

"Ái chà, Hắc Thuỷ đại nhân vội vã tới đây cũng chẳng có sắc mặc tốt gì, người biết thì bảo chúng ta quan hệ không tồi, người không biết lại tưởng ta là kẻ thù của ngươi ấy chứ."

Hạ Huyền quá quen cái điệu bộ thèm đòn của y, hắn chả buồn để ý chỉ vào thẳng vấn đề: "Cho vay tiền."

Hoa Thành cười khẩy một tiếng, duỗi tay đẩy đổ toà điện vất vả mãi mới xếp xong làm nó phát ra tiếng vang nhỏ, thế cũng đủ để người trong điện phải lui hết ra ngoài, còn không quên đóng cửa. Lúc này y mới nhìn thẳng đôi mắt của người tới, nghiền ngẫm mà nói rằng: "Bộ dáng đi vay tiền mà cứ như đại gia ấy nhỉ, một đường bốc hoả khí làm ta tưởng ngươi phát điên muốn tới cửa đánh nhau. Mượn tiền chứ gì? Nói thì hay lắm, trả đống nợ lúc trước đi rồi muốn bao nhiêu ta cũng cho."

Hạ Huyền đứng ở dưới bậc thềm ngửa đầu lên nhìn y, tựa như trở lại khoảng thời gian bị người khinh miệt và ngược đãi, nhận thức này làm hắn cảm thấy khó chịu, vì thế hắn nhấc chân bước từng bước lên bậc cầu thang, đứng ở trước giường mặc ngọc rồi nhìn xuống chủ nhân của toà cung điện này. Tầm mắt hai người chạm vào nhau, thể như giằng co không tiếng động.

Hoa Thành chẳng sợ đang ngồi ở vị trí thấp, y cũng không tỏ ra yếu thế chút nào, khí tràng quanh thân y tuyệt đối chẳng thua kém Hạ Huyền. Ánh mắt khiêu khích mạnh mẽ tỏ rõ dã tâm của y, cũng đại biểu y không bao giờ cam chịu ở hạ vị. Tuy khuôn mặt ấy luôn duy trì nụ cười giả tạo nhưng Hạ Huyền lại có thể nhìn thấy sắc bén chưa hề cố tình che giấu trong đáy mắt người đối diện.

Trong không khí căng thẳng bao trùm, Hoa Thành đột nhiên ngồi dậy đến gần Hạ Huyền một chút với lý do muốn nhìn hắn kĩ hơn. Hạ Huyền trầm mặc một dạo rồi cũng cam chịu đứng chỗ cách y mấy tấc. Hắn cúi đầu đối diện với đôi mắt đen như mực của người kia, yên lặng không nói như cũ nhưng vẫn có thể nhận ra không khí đã bớt giương cung bạt kiếm đi rất nhiều. Mà Hoa Thành cũng nhìn hắn như thể đang đánh giá cái gì đó.

Bỗng nhiên một bàn tay vươn ra túm lấy eo Hạ Huyền kéo hắn gần lại, làm hắn đứng không vững lảo đảo nhào vô lòng người đàn ông, tay hắn bị đai lưng bằng bạc cộm không nhẹ. Hạ Huyền phải chống tay dựa vào bên trái Hoa Thành mới khó khăn mà ổn định được thân thể, bộ dáng miễn bàn chật vật.

Mà Hoa Thành cũng chẳng dễ chịu được bao nhiêu, thời điểm Hạ Huyền ngã xuống vì muốn tìm điểm tựa chống đỡ cơ thể, đầu gối hắn đè nghiến lên chân trái của y làm nó đau nhói mãnh liệt, còn ngại chưa đủ, Hạ Huyền đè đùi y không được bèn trượt vào giữa hai chân y vừa đau lại vừa kì quái, chỉ là y ngại biểu hiện ra mặt.

Đều tại tư thế bây giờ quá ám muội, Hạ Huyền không thể nhịn xuống một số suy nghĩ lung tung, da thịt hai người kề cận sát rạt, ma sát do quần áo tạo thành như thể giữa bọn họ thật sự tồn tại cái gì.

Dù sao hắn đã muốn ôm chiếc áo đỏ ấy vào trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi.

Bỗng dưng bên tai vang lên tiếng cười - là Hoa Thành đang cười nhạo hắn đây.

Như thể bị phỏng, nháy mắt làm hắn hoàn hồn.

Tay phải Hạ Huyền chuẩn bị rút đao lại bị Hoa Thành kịp thời đè xuống, bàn tay đối phương đặt lên tay hắn, cảm xác kì quái nhưng không gợi lên tâm tư phong nguyệt mà chỉ làm hắn thấy cả người bị áp chế khó chịu.

Hắn giương mắt chống lại ánh mắt đùa bỡn của người kia, không hề lui bước.

"Đừng nha, hôm nay ta không tính đánh nhau."

Hắn tránh khỏi vài chiêu nhỏ của Hoa Thành, tay và chân cùng nhau dùng lực đứng lên rời khỏi ôm ấp khiến người ta mê hoặc.

Rút đao đấu võ.

Đáng tiếc địa bàn của Hoa Thành đã trấn áp hắn, pháp lực bị yếu đi đã đành lại còn không có nước. Tuy rằng không có nước hắn cũng mạnh nhưng vẫn bị thiếu một trợ lực không nhỏ.

Vì thế hắn bị Hoa Thành ấn trên giường, Ách Mệnh kề cổ, nguy hiểm cảnh cáo hắn tốt nhất đừng nên manh động.

Một hồi chiến đấu qua đi hai người đều có chút mệt, hơi thở ấm nóng luồn ở bên nhau, hô hấp đan xen càng ngày càng toả nhiệt, thậm chí trên người Hạ Huyền còn đổ ít mồ hôi.

Thế mà Hoa Thành chưa buông ra nữa.

"Nhìn đi, cứ một hai đòi đánh."

Thanh âm mỉm cười trôi vào trong tai Hạ Huyền mang ý trào phúng đậm đặc.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cười nhạo: "Không đánh chẳng lẽ cứ giữ tư thế kì quái như vậy? Ngươi rốt cuộc có đam mê gì?"

Không chỉ tư thế, mà còn có quan hệ kì quái này.

Hắn có cảm tình không thể nói rõ đối với Hoa Thành, nhưng Hoa Thành cũng không cự tuyệt động tác nhỏ thỉnh thoảng mập mờ của hắn.

Hạ Huyền hoài nghi có phải Hoa Thành nhìn thấu tâm tư của hắn hay không, sau đó ý đồ xấu mà đùa bỡn phần tình cảm này, làm bọn họ đôi khi rất giống một cặp tình nhân.

Tựa như lúc trước Hạ Huyền nghe nói Hoa thành chủ thường xuyên qua lại mật thiết với một nữ quỷ, hắn không biết tại sao mình lại tự dưng dở chứng náo loạn, Hoa Thành cũng không biết vì lý do gì lại đi tìm hắn để giải thích.

Bọn họ chỉ thiếu một chút thứ -- đó là duyên.

Hoa Thành có quý nhân y ngày đêm truy đuổi.

.

Hoa Thành không để ý đến lời của Hạ Huyền, chỉ chuyển chủ đề: "Không phải ngươi muốn vay tiền à, nhưng ngươi nợ nhiều lắm, dù sao cũng phải lấy cái gì đó trả trước chứ nhỉ?"

"Muốn cái gì?"

"Ngươi."

Hạ Huyền lập tức nhíu mày.

Đây là lời nói tầm xàm gì vậy?

"Không cho được."

"Vậy ngươi còn có gì để cho ta đây?"

Hoa Thành dần dần ghé sát lại, dán lên thân thể Hạ Huyền, lưỡi đao Ách Mệnh cắt qua làn da nơi cổ tạo nên khe hở rỉ máu tươi, chảy xuôi theo mặt đao lạnh lẽo, nhỏ vài giọt xuống nền nhà.

Càng ngày càng gần, nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua quần áo truyền đến, Ách Mệnh bị tuỳ tay ném ở một bên.

Hoa Thành hạ thấp giọng.

"Hạ Huyền, ngươi không trả được, đừng nói là tiền, còn có rất nhiều thứ ngươi không thể kham nổi."

Hạ Huyền vẫn luôn không hiểu được thái độ của y.

Hoa Thành đối xử với hắn như gần như xa, nhưng vẫn kiên trì truy tìm Tiên Lạc Thái Tử, bây giờ lại còn muốn hắn lấy thân trả nợ.

Y rốt cuộc yêu ai?

Hay chỉ muốn nhục nhã hắn?

Cái gì chưa nắm chắc, Hạ Huyền tuyệt đối sẽ không hỏi ra miệng.

Hắn ôm lấy vòng eo thon chắc của Hoa Thành, muốn mặc kệ tất cả mà phóng túng một lần.

Chỉ lúc này thôi.

Vì vậy mọi việc cứ thuận lý thành chương, bọn họ hôn nhau.

Cắn xé, nhiệt tình.

Cả hai đều không cam chịu, không muốn khuất phục tại hạ vị.

Rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng, không biết là máu của ai.

Nhưng không vì vậy mà dừng lại.

Chẳng biết là ai trộm nghẹn ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net