CHƯƠNG 67: LÊN HẮC MỘC NHAI HIỂU MỌI CHUYỆN, TÂM TÀN Ý LẠNH KỂ CHÂN TƯỚNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giữa trưa, đệ tử tuần tra xung quanh Hắc Mộc Nhai đột nhiên phát hiện một đám người đang tiến tới, cho rằng có người muốn tấn công Hắc Mộc Nhai, không nói hai lời lập tức phát tín hiệu, sau đó nhanh chóng tập hợp cùng những đệ tử khác bảo vệ lối vào Hắc Mộc Nhai.

Cho đến khi đám người kia tới gần, lúc này mới phát hiện đi đầu chính là Đông Phương Bất Bại, vội vàng buông vũ khí quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!"

"Đứng lên đi. Bình Nhất Chỉ và những người khác đâu?" Đông Phương Bất Bại hỏi.

"Khởi bẩm giáo chủ, bọn họ từ lúc sáng sớm đã đến Hắc Mộc Nhai, hiện đang chờ ở đại điện."

"Hết chuyện rồi, lui xuống đi."

"Dạ! Giáo chủ!"

Đông Phương Bất Bại không hề quay đầu ung dung tiến về phía lối vào Hắc Mộc Nhai, vừa đi vừa nói: "Lệnh Hồ Xung, ngươi dẫn đường cho tốt, bằng không rơi trúng cơ quan nào đó, ta cũng lực bất tòng tâm ."

Lệnh Hồ Xung mỉm cười, sau đó đi đến phía trước mọi người đảm nhận trọng trách dẫn đường, trên đường lên nhai, nhân sĩ các phái kinh hồn táng đảm, nếu không phải có Lệnh Hồ Xung dẫn đường nhắc nhở, chỉ sợ còn chưa tới trên nhai thì toàn quân đã bị diệt sạch.

Người khổ sở nhất chính là Đông Phương Văn, tuy rằng quen thuộc cơ quan, nhưng vác theo một người đi đường cũng không thoải mái gì, hắn mệt đến nỗi tức giận không ngừng mắng mỏ suốt đường đi: "Nữ nhân chết tiệt, sao lại nặng như vậy a! Kiếp trước ngươi là heo sao? Muốn dáng người không dáng người muốn diện mạo không diện mạo, ta phi... Hô... Hô... Mệt chết ta..."

"Các vị, đó là đỉnh Hắc Mộc Nhai." Nghe tiếng Lệnh Hồ Xung, người các môn phái mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy đã an toàn lên được đỉnh núi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

"Lệnh Hồ thiếu hiệp, giáo chủ muốn ngài dẫn các vị anh hùng đến đại điện."

"Hảo, ta đã biết." Lệnh Hồ Xung gật đầu: "Xin các vị đi theo ta." Dứt lời liền xoay người đi đến đại điện, Điền Bá Quang mặc dù vẫn còn sợ hãi mấy cơ quan kia, nhưng không hề do dự liền đi theo.

Nhân sĩ các phái do dự giây lát rồi cũng chậm rãi đi theo, âm thầm lo lắng, đường lên nhai chỉ một cơ quan nho nhỏ cũng đủ khiến bọn họ mất mạng, đại điện kia...

Lệnh Hồ Xung dẫn theo nhân sĩ các phái đi vào đại điện, nhìn thấy trong đại điện sớm đã dọn sẵn bàn ghế, Phong Thanh Dương cùng đám người Nghi Ngọc cũng đang ở đó chờ đợi bọn họ.

Điền Bá Quang sau khi nhìn thấy Nghi Lâm, lập tức vội vàng chạy qua:"Nghi Lâm tiểu sư phụ! Người không sao chứ?" Nói xong kéo tay Nghi Lâm xem xét khắp nơi.

"Ta không sao... Điền Bá Quang, ngươi... Ngươi chú ý một chút đi..." Nghi Lâm đỏ mặt, bất mãn trừng mắt nhìn Điền Bá Quang một cái, lại liếc nhìn Nghi Ngọc đang ngồi gần đó, Điền Bá Quang đành phải phẫn nộ đứng sang một bên.

"Thái sư thúc!" Lệnh Hồ Xung bước nhanh đến gần Phong Thanh Dương: "Đã để ngài chịu khổ rồi, thái sư thúc."

"Không ngại không ngại." Phong Thanh Dương vỗ vỗ bả vai Lệnh Hồ Xung, thuận tiện nhìn về những người đứng phía sau hắn.

"Này... Thật là Phong lão tiền bối." Những người tuổi tác cao một chút, sau khi cẩn thận quan sát, xác nhận đó đúng là Phong Thanh Dương: "Đúng là kiếm thuật thần thông..."

"Kiếm thuật thần thông kiếm thuật thần thông... Thần thông cái gì, ta hiện tại không còn nội lực, bất quá chỉ là một lão già bình thường mà thôi." Phong Thanh Dương vuốt râu nói.

"Phong lão tiền bối, nội lực của ngài..."

"Trước đó ta cũng đã từng nói với các vị rồi, Phong lão tiền bối bị Xung Hư đạo trưởng giam giữ, lại bị Nhậm Doanh Doanh hạ Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, cho nên nội lực mất hết." Mạc Đại lên tiếng giải thích.

Nhân sĩ các phái không hẹn mà cùng nhìn Phong Thanh Dương, chờ đợi sự chứng thực của hắn.

"Những gì Mạc chưởng môn nói đều là sự thật." Phong Thanh Dương gật đầu: "Không chỉ ta, Nghi Ngọc sư thái cũng bị bọn họ hạ độc thủ."

"Lần này thỉnh các vị đến đây, là vì muốn cho các vị biết rõ chân tướng, những chuyện đã xảy ra, không phải do Đông Phương gây nên." Lệnh Hồ Xung ôm quyền tiếp tục nói: "Trước đó ta để Hi La Đa đến thông tri với các vị, chính là vì muốn để các vị thấy rõ âm mưu của đám người Xung Hư đạo trưởng, ta nghĩ hẳn các vị cũng đã thấy rõ ràng."

"Đúng là như vậy, nhưng ... người của ngũ nhạc kiếm phái toàn bộ đều chết trong tay Đông Phương Bất Bại, nếu không phải đường xá xa xôi, chúng ta không thể đến kịp, chỉ sợ hiện tại chúng ta cũng không thể toàn mạng đứng ở chỗ này." Trong đám đông có một người lên tiếng.

"Ngũ nhạc kiếm phái tuy là chết ở trong tay Đông Phương giáo chủ, nhưng cũng là do tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần bày mưu, sự thật như thế nào, chúng ta cứ hỏi hắn thì sẽ rõ." Mạc Đại nói xong, kéo Nhạc Bất Quần đang bị trói chặt tới bên cạnh: "Nhạc chưởng môn, Nhạc minh chủ, xin mời ngươi giải thích mọi chuyện với chúng ta!"

"Hừ! Ta căn bản không hiểu các ngươi đang nói cái gì! Cái gì mà Tịch Tà kiếm pháp, cái gì âm mưu, Nhạc Bất Quần ta cái gì cũng không biết..." Nhạc Bất Quần vẫn một mực khăng khăng phủ nhận.

"Tịch Tà kiếm pháp là từ Quỳ Hoa bảo điển mà ra, quan trọng nhất là, nếu như nam tử tu luyện, tất phải tự cung!" Độc Cô Cầu Bại liền đi đến trước mặt Nhạc Bất Quần: "Nếu ngươi nói vậy, hẳn không ngại trước mặt các vị nhân sĩ giang hồ nghiệm thân đi?"

"Đúng vậy, cái đồ thái giám nhà ngươi! Có bản lĩnh cởi quần đi a!" Lam Phượng Hoàng trợn mắt quát to.

"Ngươi... Các ngươi..." Nhạc Bất Quần giận đến đỏ mặt, làm sao có thể nghiệm thân, nếu vậy thì hắn còn mặt mũi gì sống trên đời...

"Nhạc minh chủ, mọi chuyện đã đến nước này, chỉ cần ngươi kể rõ sự thật, ta... Có thể thả ngươi một con đường sống." Dù sao cũng từng là sư phụ của mình, Lệnh Hồ Xung không muốn quá tuyệt tình với hắn, nhíu mày nói.

"..." Nhạc Bất Quần cắn răng không nói lời nào.

"Xung Hư đạo trưởng thà cứu Lâm Bình Chi chứ không chịu cứu ngươi, ngươi tội gì phải bao che cho hắn?" Mạc Đại thở dài một tiếng.

"Bởi vì chỉ có Lâm Bình Chi mới có thể cho hắn cái gọi là Quỳ Hoa bảo điển." Nhạc Bất Quần nhắm chặt hai mắt, thôi, nói ra có lẽ hắn còn có được một một con đường sống: "Lão hồ ly Xung Hư kia, cư nhiên dám bỏ mặc ta... Được, ta sẽ nói hết cho các ngươi biết, nhưng các ngươi không thể giết ta!"

"Lệnh Hồ Xung ta tuyệt không giết ngươi."

Nhạc Bất Quần quỳ trên mặt đất, hắn chẳng những mất đi thân nam nhi, còn mất cả thê tử và con gái, thậm chí phải giả chết, đáng tiếc, nhiều năm nỗ lực như vậy vẫn chỉ là vô ích, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó bắt đầu kể rõ lại chân tướng mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Hi La Đa cũng đứng ra chứng thực, nói mình đã bị lợi dụng như thế nào, rồi làm sao lại phát hiện ra âm mưu của đám người Nhạc Bất Quần.

Ngay cả Mạc Đại tìm được đường sống trong chỗ chết cũng nói ra bản thân lúc trước bị trúng quỷ kế của Nhạc Bất Quần, sau khi bị Nhạc Bất Quần đánh một chưởng, Mạc Đại vội vàng dùng Quy Tức Công giả chết, sau đó đợi Nhạc Bất Quần bỏ đi liền trốn ra ngoài, thi thể bị Xung Hư đạo trưởng ném xuống vách núi chỉ là thi thể của người khác do hắn đánh tráo. Cũng may lúc đó là ban đêm, Xung Hư đạo trưởng lại hành sự vội vàng nên không nhận ra được. Mạc Đại sau đó tìm một chỗ an toàn ẩn núp, chậm rãi chờ thời cơ, cho đến khi phát hiện Hi La Đa đến Hắc Mộc Nhai, mới lén lút đi tìm Hi La Đa.

Trong lúc Nhạc Bất Quần đang nói, Lệnh Hồ Xung bất giác liếc mắt nhìn chung quanh, không nhìn thấy thân ảnh của Đông Phương Bất Bại, không khỏi có chút nghi hoặc.

"Xung nhi." Phong Thanh Dương liếc mắt một cái liền phát hiện Lênh Hồ Xung trong lòng không yên, khẽ cười một tiếng, đi đến gần hắn gọi to: "Xung nhi, Lệnh Hồ tiểu tử!"

"A? A... Cái kia... Thái sư thúc, có chuyện gì vậy?" Lệnh Hồ Xung thế này mới phục hồi tinh thần lại, vội quay đầu nhìn Phong Thanh Dương.

"Thế nào? Nhớ Đông Phương tiểu tử sao?" Phong Thanh Dương nhìn biểu tình của Lệnh Hồ Xung, cảm thấy rất thú vị, liền mở miệng trêu đùa: "Chỉ mới không gặp một lát mà đã như vậy, ngươi quả nhiên là một ngày không gặp như cách ba thu a ~ "

"Thái... Thái sư thúc! Người lại trêu ghẹo con!" Lệnh Hồ Xung đỏ mặt tía tai, bất đắc dĩ nhìn Phong Thanh Dương: "Con chỉ tò mò không biết nàng đang ở đâu thôi."

"Vậy còn không phải đang nhớ nó sao!" Độc Cô Cầu Bại nghe được hai người nói chuyện, cũng lại gần tham gia náo nhiệt.

"Đông Phương tiểu tử nói, trước khi các môn phái hiểu rõ chân tướng, nàng không tiện có mặt ở đây, cho nên đã về phòng rồi." Phong Thanh Dương vuốt vuốt chòm râu dài, mỉm cười nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Đi rồi?!" Lệnh Hồ Xung trợn to hai mắt, sau đó gãi gãi đầu nói: "Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì cần làm, thái sư thúc, Độc Cô tiền bối, con đi tìm Đông Phương đây." Dứt lời, Lệnh Hồ Xung liền bước nhanh khỏi đại điện.

"Độc Cô huynh a..." Phong Thanh Dương cười vui vẻ, quay đầu nói với Độc Cô Cầu Bại: "Xem ra, chúng ta sẽ thân càng thêm thân a~ "

"Khụ! Đúng thế, ai bảo đồ nhi của ta mắt nhìn quá kém lại chọn trúng hắn..." Độc Cô Cầu Bại tuy rằng lúc đầu có bất mãn với hành động trước đây của Lệnh Hồ Xung, nhưng đã là người ai không có lúc làm sai? Cười cười, lại nhìn thoáng qua Nhậm Doanh Doanh: "Bất quá, Lệnh Hồ tiểu tử và Nhậm Doanh Doanh..."

"Độc Cô huynh, xin yên tâm, ta tin Lệnh Hồ tiểu tử nhất định có thể giải quyết ổn thỏa."

"Hy vọng là thế."

————

"Đông Phương! Đông Phương!" Lệnh Hồ Xung chạy khỏi đại điện, lập tức liền đi tới phòng Đông Phương Bất Bại, đứng bên ngoài hô to vài tiếng, nhưng không thấy ai trả lời, muốn đẩy cửa vào cũng đẩy không ra.

"Sao lại thế này?" Lệnh Hồ Xung lo lắng gõ mạnh cửa: "Đông Phương! Có chuyện gì sao?!"

"Không có việc gì! Ngươi không được vào!" Thanh âm của Đông Phương Bất Bại từ trong phòng truyền ra, dường như mang theo chút bối rối.

"Làm gì mà thần thần bí bí như vậy ..." Lệnh Hồ Xung nhỏ giọng nói thầm , trên tay lặng lẽ vận lực đẩy mạnh cửa ra: "Còn không cho ta đi vào? Hắc hắc..." Nói xong liền rón rén bước vào.

Lệnh Hồ Xung vốn nghĩ rằng Đông Phương Bất Bại đang ở trên giường nghỉ ngơi, nào biết sau khi vén lên sa trướng, trên giường lại không một bóng người, nhìn trái nhìn phải, thấy bên trong có một cánh cửa khép hờ, vì thế nói: "Đông Phương, ta đi vào a!"

Chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào, ngoài ra không còn động tĩnh gì khác.

"Ôi chao?" Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu, không chút suy nghĩ liền đẩy cửa đi vào, vừa mới bước chân vào liền cảm giác được không khí ẩm ướt: "Sao lại có nước... A?" Đập vào mắt là một bể tắm hoa lệ, trong bể đã đổ đầy nước, phía trên dập dìu những cánh hoa thơm ngát.

Lệnh Hồ Xung ngẩn người, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Đông Phương Bất Bại ngâm mình tắm táp, lập tức cảm thấy mặt đỏ tim đập: "Ôi chao? Đông Phương đâu?" Đang suy nghĩ, đột nhiên sau lưng bị ai đó đẩy mạnh. Không kịp đề phòng, Lệnh Hồ Xung liền trượt chân, thân hình nghiêng ngả lảo đảo, "Bùm" một tiếng, lập tức thẳng tắp ngã vào trong bể tắm.

Tiếng cười khúc khích vang lên, Đông Phương Bất Bại đứng bên cạnh bể nhìn xuống.

Lệnh Hồ Xung ngoi lên mặt nước, lấy tay lau mặt, vừa mới ngẩng đầu lên, liền có chút sững sờ, chỉ thấy được một đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lung linh như bạch ngọc.

"Nhìn cái gì mà nhìn." Đông Phương Bất Bại thấy hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm chân mình, đỏ mặt lên, bất mãn nói.

Vốn nàng đang tắm, không ngờ Lệnh Hồ Xung không nghe lời lại chạy vào trong phòng, lại không kịp lại mặc y phục, đành phải tùy tay lấy khăn che lại cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net