Chương 2: Hắc Hùng Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngộ Không và Đường Tăng vẫn tiếp tục hành trình đi Tây Thiên của mình. Dù có thêm một đệ tử nhưng rõ ràng Tiểu Bạch Long không nói gì nhiều. Thỉnh thoảng bị Ngộ Không chọc thì hí lên vài tiếng rồi dặm dặm chân.
Ngộ Không cũng rất buồn chán, chọc Đường Tam Tạng thì sợ bị niệm Khẩn Cô Nhi còn chọc Tiểu Bạch Long thì cơ bản là không được đếm xỉa.

- Sư phụ - Ngộ Không gọi.
- Vi sư nghe - Huyền Trang đáp
- Sư phụ.
- Vi sư ở đây.
- Sư phụ - Y lại tiếp tục gọi.
Huyền Trang rốt cuộc đã không nhịn được, nhíu mày một cái
- Ngộ Không rốt cuộc là con vì sao gọi vi sư?
Ngộ Không giả vờ làm ngơ ngáp một cái
- Con xác nhận xem sư phụ có bị yêu quái bắt hay không, bị bắt rồi thì lại phiền phức tới con - Vừa nói vừa ngắt một ngọn cỏ ngậm vào miệng.
Đường Huyền Trang lắc đầu một cái rồi nói
- Đi tiếp đi vi sư sợ trời tối rồi sẽ không có chỗ nghỉ ngơi.
Ngộ Không cùng Đường Tăng dừng trước một bảo tự lớn, bảng đề ba chữ "Quan Âm Tự" dát vàng đến chói mắt. Huyền Trang quyết định lưu lại đó vào đêm nay, y không rõ là sắp tới lại dính thêm rắc rối.

- A Di Đà Phật - Sau lúc Huyền Trang vái lạy tượng Quan Thế Âm bồ tát, y quay sang Ngộ Không rồi chỉ biết thở dài vì hầu tử nọ đang lo sờ đầu bức tượng gỗ.
Từ bên trong, một lão tăng cùng vài đệ tử đi ra chào Huyền Trang.
- Lão nạp là trụ trì ở đây pháp danh Kim Thiền.
- A Di Đà Phật, bần tăng kính chào trụ trì - Y giọng nói nhỏ nhẹ, rất mực cao quý.
Tiểu hoà thượng sau lưng Kim Thiền nói phụ hoạ
- Ngươi phải gọi là Kim Thiền Thánh Tăng, sư phụ ta sắp hai trăm tuổi rồi.

Ngộ Không nghe rõ một tiếng tặc lưỡi của tiểu hoà thượng sau lưng lão già.
- Ngươi là hoà thượng từ đâu đến, trông thực rách rưới? - Kẻ kia hỏi bằng một giọng trịch thượng. Rõ ràng là đang khinh bộ dạng đơn sơ của Huyền Trang.

- Bần tăng là hoà thượng từ.. - Huyền Trang cất giọng toan trả lời.
Ngộ Không lộn một vòng rồi đáp xuống trước mặt bọn họ.
- Y từ đâu tới sao? Ngươi hỏi kiếp nào của y, lão Tôn sẽ trả lời cho ngươi.
- Ngộ Không, không được làm càn - Huyền Trang cao giọng hơn một chút.
Hầu tử kia quẹt mũi rồi nói
- Luận bối phận, luận tuổi tác, các ngươi gọi lão Tôn một tiếng gia gia của gia gia còn không quá đáng.

Lão hoà thượng khoé môi khẽ giật nhưng cố bày vẻ bình tĩnh
- Tiểu hoà thượng, ngươi có ý gì? Thế nào là kiếp trước thế nào là kiếp này?

Ngộ Không nhảy lên bảo chuông đồng treo lơ lửng
- Chín kiếp trước y là người của Đại Lôi Âm tự, pháp danh cũng giống ngươi cũng có chữ Kim Thiền nhưng là Kim Thiền Tử, là nhị đệ tử của Như Lai Phật Tổ. Kiếp này y hai mươi tuổi là đại pháp sư, ngự đệ của Đường Thái Tông Lý Thế Dân là sư phụ của lão Tôn đấy TIỂU HOÀ THƯỢNG - Ngộ Không nhìn thẳng Kim Thiền Thánh Tăng mà nói.

- Ngộ Không, đừng hoạ ngôn - Trong giọng nói của Huyền Trang có chút tức giận.
- Sư phụ, người xuất gia không nói dối, y hỏi con đáp thôi - Ngộ Không đáp lại bằng vẻ nhởn nhơ.
Tiểu hoà thượng kia cả giận nói
- Con khỉ kia hàm ngôn, dám xúc phạm sư phụ ta!
- Nghe đây, ta là Hoa Quả sơn Thủy Liêm động Mỹ Hầu Vương Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không. Kẻ năm trăm năm trước dưới xé sổ sinh tử, trên đại náo Thiên Cung đập bể lò luyện đơn của lão già mũi trâu Thái Thượng lão quân, đánh cho cả Thiên Đình trở thành một đống gạch. Vào thời điểm đó sư phụ ngươi còn chưa chào đời. Nếu tính từ lúc ta sinh ra từ Nữ Oa thạch tới nay thì cũng hơn một nghìn tám trăm năm. Ta không gọi y là tiểu hài tử đã là nể y rồi.
- Ngộ Không nếu con còn phi lễ thì ta sẽ niệm Khẩn Cô Nhi! - Lần này Huyền Trang giận thật rồi.
Ngộ Không xì một cái rồi đáp xuống cạnh Huyền Trang biểu cảm không nhiều trong đáy mắt chỉ hiện ra vẻ trêu chọc.
- Được, không nói, sư phụ nói gì cũng đúng - Vừa nói vừa gãi tai, Thiết bản cũng vì thế "vô tình" rơi ra doạ cho đám người kia một phen.
Còn về phần Hắc Hùng trộm cà sa thì kịch bản vẫn diễn ra đúng theo những gì bên Thiên Đình đã gửi. Có điều trước lúc đó thì Đường Tăng và Ngộ Không đã có một cuộc trò chuyện nhỏ.

- Ngộ Không, con không nên khoe khoang như vậy, sẽ dễ gây hoạ - Huyền Trang vừa nói vừa cởi áo cà sa ngoài, chỉ để lại một trung y trắng.

Ngộ Không khịt mũi, lót thêm một cái mềm cho Huyền Trang rồi nằm phịch lên đó.
- Ngươi yên tâm, đây là kiếp nạn rồi, nếu lão Tôn không cho lão già kia xem cà sa chỉ sợ Quan Âm Bồ Tát sẽ buồn.

Huyền Trang nhìn Ngộ Không, y tỏ vẻ mơ hồ.
- Sư phụ, người xem đây là Quan Âm Tự nhưng xung quanh đây khoảng mười dặm lại có yêu khí. Cùng thêm một đám người ngang ngược. Quan Âm Bồ Tát tất nhiên là biết nhưng do cố tình bỏ qua. Xem thầy trò ta biểu hiện. Bồ Tát đã nhọc tâm như thế nếu con không hợp tác thì con sợ người sẽ buồn. Vừa hay cũng được dịp đến Nam Hải kể khổ.

Huyền Trang luôn cho rằng Ngộ Không hữu dũng nhưng tính nóng nảy, vừa định răn dạy y thì phát hiện y mới là người đã thấu suốt tất cả. Đường Tăng đối với Ngộ Không càng ngày càng có một cảm giác tin tưởng tuyệt đối, trong lòng y luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng Ngộ Không là người duy nhất không bao giờ phản bội y.

- Sư phụ, người đừng lo, dù có yêu ma quỷ quái gì, ta cũng nhất định bảo vệ người thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net