Chương 11 : Lan truyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nữa tiểu thư chỉ mới mười hai tuổi thôi đã trở thành Triệu hoán sư. Chỉ cần hảo hảo tu luyện nhất định sẽ trở thành nhân trung chi phượng, khiến cho đám người kia phải trố mắt mà nhìn!

Nhất Tinh ư......

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày. Nàng là cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký kết khế ước bởi vậy thực lực dù thế nào cũng phải tương đương với Thái tử Chiến Dã a. Không thể chỉ là Nhất Tinh được, quá yếu. Bất quá nhìn Đông Lăng cao hứng như thế nàng cũng không muốn giải thích gì thêm.

"Đông Lăng, thực lực của ta bây giờ rất yếu. Vì vậy để tránh những phiền toái không cần thiết thì việc này trước tiên không nên lộ ra. Đợi Tháihậu cùng Hi Hòa công chúa trở lại hẵng nói, có được không? "

" Ta biết, thưa tiểu thư. " Đông Lăng vội vàng đáp ứng.

Hiện tại tiểu thư quả thực không giống trước kia. Suy xét sự tình thì vô cùng thấu đáo, hơn nữa còn có chủ kiến riêng, cùng tính cách mềm yếu vô tri, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết khóc trước kia quả thực là một trời một vực.

Tiểu thư đã lớn rồi a. Nếu như Trưởng công chúa vẫn còn sống mà thấy được cảnh này nhất định sẽ vô cùng cao hứng.

Nửa ngày kế tiếp, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có ra ngoài nữa mà ngồi ngốc ở trong phòng để nghiên cứu Vạn Thú Vô Cương.

Nàng cũng đã thử dùng tinh thần lực chậm xâm nhập vào bên trong nhưng lần nào cũng gặp phải lực cản, giống như có một bức tường chắc chắn đứng ở đó vậy. Dù nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể phá vỡ được nó.

Nàng cảm giác được trong hắc ngọc thoáng ẩn thoáng hiện một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Nàng có chút kinh hãi, nếu như đem nguồn lực lượng này phóng ra bên ngoài không biết sẽ tạo thành lực phá hoại ghê gớm đến mức nào nữa.

Nàng mơ hồ có chút kỳ vọng. Bản thân nàng mặc dù không thể điều tra rõ tình hình hắc ngọc nhưng vẫn có thể bắt được liên lạc cùng hắc ngọc, giống như hôm nay thông qua lực lượng của hắc ngọc để hàng phục Băng Linh Huyễn Điểu vậy. Hơn nữa nó còn làm cho màu tóc cùng dung mạo của nàng phát sinh biến hóa. Nếu như nàng có thể ngưng tụnguyên khí không chừng có thể hiểu khối rõ hơn về khối Vạn Thú Vô Cương này.

Sắc trời bất tri bất giác đã tối, Đông Lăng vội vã đẩy cửa vào nói "Tiểu thư, lão gia mời tất cả mọi người đến tiền sảnh. "

" Đã xảy ra chuyện gì sao? " Hoàng Bắc Nguyệt vừa hỏi vừa thu hồi hắc ngọc.

Đông Lăng lắc lắc đầu. Đám nha hoàn trong phủ đều không dám tiếp xúc vớinàng vì sợ bị liên lụy, cũng vì vậy nàng không nghe ngóng được tin tứcgì.

" Cứ đi xem sao. " Nàng vừa hay cũng muốn gặp thử người đã bức tử Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng cũng không có thay quần áo xinh đẹp gì, chỉ tùy tiện khoác lên người một cái áo choàng màu trắng rồi cùng Đông Lăng đi ra ngoài.

Từ Lưu Vân Các hoang vắng đi thẳng một chút, phía xa đã dần dần nghe thấy tiếng người.

Trưởng công chúa phủ nhân số dồi dào tiền tài phong phú, hơn nữa còn có vầng hào quang của Trưởng công chúa cho nên là phi thường náo nhiệt.

Trong phủ đình đài lâu tạ đều được điêu khắc vô cùng cầu kỳ hoa mỹ, mái đình cong kết hợp với giả sơn xung quanh lại toát ra ý thơ cổ điển mông lung.

Hành lang dài uốn khúc, nhà cửa rất nhiều. Hoàng Bắc Nguyệt đi thêm mấy bước thì đến một cái khúc quanh, thoang thoảng có tiếng người nói chuyện vọng ra.

" Tóc của nàng giống như là hỏa diễm vậy! Khiến người ta ngay cả mắt cũng đều không mở ra được! Triệu hoán thú của nàng là một trong NgũLinh, Băng Linh thú - Băng Linh Huyễn Điểu a! "

" Cái gì?Băng Linh thú xuất hiện ư? Vị đại nhân kia rốt cuộc là ai a? Dĩ nhiên có thể cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký kết khế ước! "

" Không nhìn vậy còn cs một vị hồng y nha, vị ấy có Hỏa Phượng đó !"

" Hả ? Hỏa Phượng ?"

" Đúng ! Quan trọng hai vị đại nhân đó tỷ muội nha !"

" Thật kinh ngạc ! Hai vị đó lại tỷ muội !"

" Ta còn nghe nói vị hồng y đại nhân đâu ! Vị hồng phát nghe nói cũng khá nhỏ tuổi đấy !"

" Hai vị đại nhân kia đã quyết định ở lại Nam Dực quốc của chúng ta rồi. Ta nói cho các ngươi biết, hắc hắc, các nàng là bằng hữu của Đại thiếu gia đó nha! "

" Một vị Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu một vị triệu hoán nắm giữ Hỏa Phượng lại là bằng hữu của Đại thiếu gia sao? Thật sao, ngươi không có thổi da bò đó chứ? "

" Hừ, chuyện quan trọng như vậy ta chẳng lẽ lại nói dối! Hơn nữa hôm nay Đại thiếu gia còn muốn thỉnh các nàng tới Trưởng công chúa phủ nghỉ lại nhưng các nàng lại thích thanh tĩnh nên mới từ chối. Đại nhân vật đều có phong phạm của đại nhân vật a, bọn họ đều không thích bị quấy rầy! "

" Đại thiếu gia cũng quá ngưu đi! Chúng ta đi theo Đại thiếu gia chắc chắn cũng được hưởng lợi không ít a! "

Nàng cùng với Tiêu Trọng Kỳ là bằng hữu?

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười lạnh. Hiện tại ta không chơi chết ngươi đã coi như tổ tiên phù hộ rồi. Tá túc, lại còn bằng hữu, ngươi đây là đang mơ hay sao?

Lúc đó vì mới thu phục Băng Linh Huyễn Điểu nên nàng quả thực rất mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà quản Tiêu Trọng Kỳ.Bất quá lần sau hắn đừng mơ có thể đi dễ dàng như vậy!

Nhóm người kia lúc này đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ giở tuyệt chiêu vỗ mông ngựa. Vỗ đến mức Tiêu đại thiếu gia cả người lâng lâng, dương dương tự đắc, giống như người trở thành Cửu Tinh Triệu hoán sư là hắn vậy.

Đột nhiên một người ngẩng đầu lên, trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt thì trên mặt ngay lập tức lộ ra thần sắc cười nhạo, âm dương quái khí nói " Mau nhìn kìa, tên phế vật kia cư nhiên lại dám đi ra ngoài! "

Người kia vừa nói như thế, đám người đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ đều xoay đầu lại cười rộ lên.

" Nàng dám không ra hay sao? Nàng sắp nhận được một phần hậu lễ nha! "

" Tam muội muội, thân thể ngươi gần đây có ổn không đó? Nếu như không khỏe thì đừng nên tới tiền sảnh nha, nếu không không cẩn thận lại bị tức chết thì phải làm sao bây giờ? " Tiêu Trọng Kỳ nói, không kiêng kị mà cười ha ha.

Nhóm người đang vây quanh hắn cũng cười hùa theo.

" Quả nhiên là sỉ nhục của Tiêu gia a, quả thật là ném hết mặt mũi của lão gia đi rồi! "

" Sống như vậy còn không bằng chết đi cho rồi! "

" Các ngươi câm miệng cho ta! " Đông Lăng tính cách táo bạo, nghe thấy đám người này nói chuyện không hề khách khí liền lập tức nổi giận.

" A, ngươi dám hét lên với Đại thiếu gia sao? Con nha đầu chết tiệt nhà ngươi chán sống rồi hả! " Một tên gia đinh hung ác định xông lên đánh Đông Lăng.

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt trở nên lạnh lẽo, vừa muốn động thủ bỗng nhiên Tiêu Trọng Kỳ lên tiếng "Dừng tay. "

Tên gia đinh lập tức cung kính lui xuống, hướng về phía Tiêu Trọng Kỳ cười cười "Đại thiếu gia có phân phó gì? Giáo huấn ả xú nha đầu nhóm người của ta còn có rất nhiều thủ đoạn a! "

" Nha đầu này trướcmắt đừng đánh, nếu lát nữa Tam muội muội của ta tức chết thì phải có một người nhặt xác cho nàng, có phải hay không? "

Tiêu Trọng Kỳ trào phúng nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, đắc ý vạn phần cười lớn, mang theo đám cẩu nô tài của hắn rời đi.

" Tiểu thư? " Đông Lăng lo lắng nhìn nàng, " Vừa rồi Đại thiếu gia nói...... "

" Ta dễ bị tức chết như vậy sao? " Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

Tiền sảnh

Vừa đi vào sân nhỏ,nàng liền nhìn thấy không ít bóng dáng mặc khôi giáp hộ vệ đứng canh ở ngoài sảnh, mơ hồ một trận tiếng cười sang sảng vọng ra từ bên trong.

Chu quản gia đang đứng ngoài cửa, trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt liền lập tức hùng hổ đi tới, quát "Ngươi như thế nào lại chậm như vậy để khách quý chờ lâu, thật không có giáo dục, làm mất hết mặt mũi Tiêu gia! "

Hắn vừa mắng vừa thô bạo đẩy Hoàng Bắc Nguyệt hướng về phía tiền sảnh, hoàn toàn không để ý cặp mắt bình thường vốn nhu nhược của Hoàng Bắc Nguyệt nay đã trở nên lạnh lẽo.

Trong tiền sảnh đã ngồi rất nhiều người, chủ vị là Tiêu Viễn Trình cùng với một vị trung niên nam nhân to béo.

Vị trí bên phải gồm có Cầm di nương, Tuyết di nương, Nhị tiểu thư Tiêu Vận, Đại tiểu thư Tiêu Linh cùng với mấy vị thiếu gia tiểu thư vẫn còn nhỏ tuổi.

Mà vị trí bên trái đa số đều là những người xa lạ,trong đó vị trí thứ nhất là một công tử trẻ tuổi khoác áo gấm, tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt kiêu ngạo, trên cổ áo của hắn có bốn viên hỏa châu lóe sáng kim quang.

Thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi đã là Tứ Tinh Triệu hoán sư. Bên cạnh hắn cũng có mấy vị võ sĩ thoạt nhìn thực lực không tầm thường chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net