Chương 3 : Kiếm tiền ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bắc Nguyệt....... Không nghĩ tới vô tình đi đến trưởng công chúa phủ một chuyến, cư nhiên sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Thời điểm cần ngoan độc liền không hề nương tay, thời điểm nên lạnh lùng cũng không hề quay đầu lại, hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với tiểu gia hỏa này a.

Phong Liên Dực nghĩ nghĩ.

" Điện hạ...... " Trong bóng tối truyền đếnmột tiếng gọi khẽ. Phong Liên Dực vung tay lên, bạch tụ tung bay, bóng dáng quỷ mị trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm.

Bạch Liên Vi núp gần đó cười tươi Dực ca ca , ngươi Nguyệt tỷ đại nhân nhất định phải là một đôi nha !!!

Bạch Liên Vi vươn vươn vai hóa thành một luồng ngân quang biến mất.

Ánh nắng ban mai khẽ rọi qua khung cửa.

Hoàng Bắc Nguyệt vươn người một cái, tiến về phía ấm trà đã nguội lạnh từ lâu, tự rót một ly trà, chậm rãi uống.

Bỗng nhiên cửa phòng ' ầm ' một tiếng bị phá hủy, một bóng dáng đầm đìa máu tươi cũng theo đó ngã vào phòng.

" Tiểu thư...... "

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đặt ly trà xuống đi qua, nâng người đang nằm trên mặt đất kia đứng dậy, gạt ra mái tóc rối bù của nàng, lộ ra một gương mặt non nớt. Nàng tên là Đông Lăng, là nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng với Hoàng Bắc Nguyệt.

Ở phủ Trưởng công chúa này, mọi nơi đều đấu đá tranh chấp nhau, duy chỉ có Đông Lăng vẫn không rời bỏ nàng, hai thiếu nữ sống nương tựa lẫn nhau trong phủ, những ký ức về những ngày tháng sinh hoạt gian nan chợt ùa về.

" Đông Lăng, sao lại như thế này? " Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày.

Đông Lăng ngẩng đầu lên, trông thấy tiểu thư nhà mình hảo hảo không có chuyện gì, liền nằm trong lòng nàng khóc lớn

" Tiểu thư, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, nô tỳ sợ người có chuyện nên mới đi cầu Cầm di nương, ai ngờ......."

Nhìn nàng trên người đầy vết roi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Bạch Liên Vi sáng sớm đã chạy lại chỗ Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Đông Lăng suy nghĩ Sau này nàng ta hình như cũng từng thù địch với Nguyệt tỷ đại nhân thì phải ??? Nên giữ lại hay diệt trừ đây ??? Quan sát đã, tính sau ...

Hoàng Bắc Nguyệt bàn tay nắm chặt lại, mối thù hôm nay, ngày khác ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả lại gấp mười lần!

Hoàng Bắc Nguyệt ôm Đông Lăng đặt lên giường, khiến Đông Lăng sửng sốt, quái dị nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Tiểu thư như thế nào đột nhiên lại có khí lực lớn như vậy? Trước đây cảthùng nước cũng không cầm lên nổi cơ mà....... Hơn nữa nàng tựa hồ cảm thấy, tiểu thư hôm nay không giống so với trước đây a.

Quang mang cao quý thoáng hiện trong mắt nàng, ngạo khí toát ra bễ nghễ thiên hạ, thật đẹp!

Đông Lăng ngơ ngác nhìn nàng, không lẽ là cảm giác sai sao? Có phải nàng đang nằm mơ hay không?

" Tiểu thư? " Đây thật sự là Tam tiểu thư nàng phục vụ từ nhỏ sao?

Bên ngoài nhìn Đông Lăng nghi hoặc Bạch Liên Vi bĩu môi " Đó là Nguyệt tỷ đại nhân nha, Hoàng Bắc Nguyệt chân chính tiểu thư của tạch rồi Đông Lăng a !!!"

" Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài tìm chút dược liệu về cho ngươi. " Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trong ngăn tủ lấy ra áo bào rộng vành màu đen khoác lên người, vành nón kéo xuốngthật thấp, đem khuôn mặt mình che giấu cực kỳ cẩn thận rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Lưu Vân Các phi thường vắng vẻ, bình thường trừ phi là đến bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt, trên cơ bản đều sẽ không có ai lui tới.

Tuy bức tường cao đến hai, ba mét nhưng nàng vẫn dễ dàng trèo ra như thường, mặc dù không có nội lực, bất quá kiến thức đại học nàng cũngkhông có quên. Cho dù ở thời đại này, nàng cũng coi như là một cao thủvõ công!

Bạch Liên Vi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt ra khỏi phủ quận chúa cũng bị được lí do vì vậy cười tươi " Đến lúc gặp Nguyệt tỷ đại nhân rồi !"

Nói xong Bạch Liên Vi liền biến mất.

Lâm Hoài thành, tòa thành lịch sử vô cùng tráng lệ của Nam Dực quốc, nhân khẩu đông đúc, các ngành đều tương đối phát triển.

Đi trên đường cái, kiến trúc hai bên đường đều vô cùng to lớn và đồ sộ, các cửa hàng san sát nhau, đường phố rộng rãi có thể để cho hơn mườichiếc xe ngựa chạy song song, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Quả không hổ là đô thành của Nam Dực quốc

Trên đường có rất nhiều tiểuthương đến từ các quốc gia khác, quần áo kì lạ cũng có không ít, bởi vậy nên Hoàng Bắc Nguyệt dù khoác một cái áo bào rộng vành màu đen cũng không có khiến ai chú ý.

Trái ngược Hoàng Bắc Nguyệt y phục mặc sắc thì Bạch Liên Vi lại là y phục hồng sắc .

Bố Cát Nhĩ phường thị chính là thị trường giao dịch lớn nhất Nam Dực quốc, bên trong không chỉ có những loại dược liệu, tinh thạch, mà Dong Binh Công Hội cũng tọa lạc tại nơi này. Mỗi ngày, có đến hàng trăm hàng ngàn dong binh tới nơi này nhận nhiệm vụ hoặc bán đi những loại dược liệu mà chính mình tìm được.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi tới cửa Bố Cát Nhĩ phường liền lập tức nghe thấy tiếng người ồn ào từ bên trong truyền đến, rất nhiều dong binh vóc người to lớn hối hả ra ra vào vào.

Bỗng nhiên, trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện một vài cái dong binh vai u thịt bắp, làn da ngăm đen đi tới, chiều cao của nàng cư nhiên cũng chỉ tới eo của mấy đại hán dong binh kia!

" Ha ha ha! Mao đầu tiểu tử, đi nơi khác chơi đi! " Một dong binh lớn tiếng cười nói.

Bạch Liên Vi nghe xong tức giận Cái gì mà tiểu mao đầu ? Tên này gan to quá !!! Chán sống sao ???

Dong binh tính tình phóng khoáng lẫm liệt, Hoàng Bắc Nguyệt tại hiện đại cũng từng tiếp xúc qua không ít nên cũng không có bị hù dọa.

Hướng bọn hắn khẽ gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt linh hoạt len lỏi trong đám người đi vào bên trong.

Thấy Hoàng Bắc Nguyệt đều đã đi Bạch Liên Vi đành trừng mắt bọn họ làm bọn họ lạnh sống lưng rồi lắc mình đuổi theo Hoàng Bắc Nguyệt .

Trong phường thị có vô số các quầy hàng lớn nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt đi tới một gian hàng chủ yếu bán dược liệu để quan sát. Nàng cần vài loại dược liệu cho Đông Lăng trị thương, cũng cần một phần dược liệu đặc thù để điều trị thân thể quanh năm ốm yếu lại còn bị trúng độc của Hoàng Bắc Nguyệt.

Khi nàng còn chưa hoàn toàn trở thành cường giả, nàng sẽ không trắng trợn nắm giữ Trưởng công chúa phủ.

Không có nắm chắc nhất kích tất sát, nàng sẽ không dễ dàng xuất thủ!

Chỉ là, sau khi hỏi thăm giá tiền một chút, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể âm thầm líu lưỡi.

Nàng coi như rõ ràng, tiền, mặc kệ ở thời đại nào cũng đều là vô cùng trọng yếu!

Hiện tại việc cấp bách nhất chính là kiếm tiền a.

Bạch Liên Vi cười cười Lần này là Nguyệt tỷ đại nhân đi kiếm tiền đi !

Sau một hồi suy nghĩ, Hoàng Bắc Nguyệt liền chầm chậm đi về phía Dong Binh Công Hội.

Bỏ ra mười đồng tệ để ghi danh trở thành một tên dong binh chính thức,Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy lòng đau như cắt, bởi vì trong túi tiền chỉ còn lại hơn mười mai đồng tệ cùng một một chút thiết tệ.

Kiếm tiền, kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền!

Bạch Liên Vi nhìn ánh mắt kiếm tiền kia của Hoàng Bắc Nguyệt thì phì cười.

Nguyệt tỷ đại nhân thật dễ thương ~~~

Bảng nhiệm vụ phía trước Dong Binh Công Hội, chính là một khối cự đại bạch sắc thạch bích, bên trên dán đầy đủ các loại nhiệm vụ đẳng cấp bất đồng, bởi vậy số lượng người báo danh cho mỗi đẳng cấp cũng bất đồng.

Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp bỏ qua khu vực đê cấp (cấp thấp) nhiệm vụ, trực tiếp chạy về phía cao cấp nhiệm vụ để xem.

Khu vực cao cấp nhiệm vụ không có nhiều người, bất quá mỗi người tại đây đều phải có chút thực lực mới dám tới nơi này nhận nhiệm vụ. Bởi vậy,khi đột nhiên nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt thân thể gầy yếu thấp bé, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bạch Liên Vi cười cười đi về phía Hoàng Bắc Nguyệt .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net