Chương 11: Tuyết Nguyệt Thành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuya.

Giữa gian phòng rộng lớn tứ phía không có lấy một tiếng động, gã nam nhân ngồi đó, trên ghế dài, ánh mắt ngạo nghễ nhìn kẻ đang quỳ dưới kia. Hắn khẽ mân mê thanh kiếm trên tay mình, rồi bỗng dưng cất giọng,

"Đã tìm được chưa?"

Tên thuộc hạ bên dưới vẻ mặt có chút lo sợ, y cung kính đáp:

"Điện hạ, tạm thời vẫn chưa rõ tung tích. Bất quá mấy hôm trước, có người nói rằng đã trông thấy một cô nương vô cùng xinh đẹp đang tá túc trong một quán trọ cùng hai gã nam nhân."

Người được gọi là điện hạ kia bỗng khựng lại trong giây lát, sự kiêu ngạo nơi đáy mắt hắn ban nãy giờ đây đã biến thành vẻ si mê lúc nào chẳng hay. Những hình ảnh về nữ tử kia cứ hiện về trong tâm trí hắn kể từ khi hắn gặp nàng, có thế nào cũng không thể quên đi được.

"Hai gã nam nhân?" Hắn lẩm bẩm trong miệng mấy chữ này. Chỉ thấy tên thuộc hạ kia vội vã nói tiếp:

"Thần cũng không rõ sự tình, chỉ nghe người ta nói rằng đã có một trận ẩu đả xảy ra chỉ vì dung nhan của vị cô nương đó." Y nói, lúc điện hạ ra lệnh bảo y đi tìm, người cũng nhấn mạnh mấy chữ vô cùng xinh đẹp. Chỉ là bên cạnh điện hạ vốn dĩ không thiếu mỹ nhân, nữ tử kia phải tuyệt sắc như thế nào mới có thể khiến ngài ấy ngày đêm tương tư thương nhớ không thôi?

Người kia chợt bật cười, say đắm nhìn vào thanh trường kiếm trong tay, "Khiến người khác điên đảo như vậy, chỉ có thể là nàng ấy."

Rồi, hắn phất tay với thuộc hạ của mình, ra lệnh,

"Ngươi mau đi thăm dò tung tích của vị cô nương đó đi."

Sau cùng, chỉ còn một mình hắn đứng đó, với tín vật duy nhất mà hắn có được từ nữ tử mà mình đem lòng thương nhớ bấy lâu nay. Lần trước, hắn chỉ mới rời mắt khỏi nàng một chốc, quay lại đã chẳng thấy nàng đâu. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành ấy, chỉ cần nhìn một lần cũng có thể khiến con người ta nhớ mãi không quên, hắn cũng không phải ngoại lệ. Bản thân hắn vốn dĩ là Hoàng tử Bắc Ly, từ nhỏ đến lớn đã thấy qua biết bao nhiêu mỹ nhân, thế nhưng chẳng có ai bì nổi với nhan sắc của nàng.

Tiêu Vũ trước giờ chỉ tâm tâm niệm niệm ngôi cửu ngũ chí tôn, một lòng muốn ngồi trên đỉnh cao thiên hạ, thế mà hiện tại lại đem lòng say đắm xiết bao một dung nhan. Cứ ngỡ chỉ là một thoáng kinh hồng, chẳng ngờ lại khiến hắn nhớ mãi không quên.

"Tiểu tiên nữ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau mà thôi."

Giữ trong tay thanh trường kiếm này của nàng, hắn dĩ nhiên có lý do để gặp lại nàng một lần nữa. Nữ nhân mà Tiêu Vũ này khát khao thì nhất định hắn phải có được, bằng mọi giá.

Nàng chạy không thoát.

. . .

Có lẽ là do Chân Uyển Đình quá xinh đẹp nên suốt cả chặng đường đi, ba người bọn họ đã gặp không ít phiền toái, đa số đều đến từ mấy gã nam nhân không biết trời cao đất dày. Cuối cùng, vẫn là Tiêu Sắt sáng suốt, mua cho tiểu sư muội một cái khăn voan che mặt lại, thành công giảm bớt rất nhiều ánh nhìn. Bất quá giang hồ rộng lớn giờ đây đã truyền tai nhau về dung nhan ấy, cái gì mà đệ nhất mỹ nhân, cái gì mà tiên nữ giáng trần, họ có muốn giấu cũng không giấu nổi.

"Sư huynh, huynh có biết đường đi không vậy?" Chân Uyển Đình dùng ánh mắt phán xét nhìn con đường mòn mà bọn họ đã đi qua trên dưới năm lần, rồi lại hoài nghi quay sang Lôi Vô Kiệt.

Hồng y thiếu niên gãi gãi đầu, rõ ràng họ đã đi đúng đường rồi cơ mà,

"Dĩ nhiên là ta biết, Đình Đình, muội phải tin tưởng sư huynh của mình chứ!"

Tiêu Sắt khinh khỉnh nói vào, "Đường tới thành Tuyết Nguyệt xa lắm cũng chỉ mất ba ngày, chúng ta đã đi gần một tháng rồi đấy."

Đỉnh cao của lạc đường, Vô Tâm, ngươi có truyền nhân rồi.

Họ cứ đi mãi như vậy, dù sao thì cũng không gấp, hay nói cách khác là không có ai biết chính xác con đường đến thành Tuyết Nguyệt dài ngắn như thế nào. Cho đến khi đặt chân tới cổng thành thì cũng vừa vặn một tháng, trong suốt khoảng thời gian đó, cả ba người bọn họ dường như đã gắn bó với nhau hơn rất nhiều sau những đêm uống rượu dưới ánh trăng sáng, sau biết bao nhiêu lần đụng phải thổ phỉ mã tặc. Chân Uyển Đình cũng học theo Lôi Vô Kiệt thường xuyên rèn luyện võ công, lời dặn của lão chân nhân kia e là đã sớm bị nàng quẳng ra sau đầu.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt theo đó cũng biết được khá nhiều chuyện về Đình Đình, từ một mỹ nhân xinh đẹp đến một thân võ công trác tuyệt, trông thì yếu ớt như vậy lại có thể đánh bại hết thảy mười chín tên cướp chỉ trong thời gian không đến nửa nén nhang. Cảnh giới của nàng ta cũng không biết đã đạt đến đâu, nhưng với công phu đó thì dĩ nhiên không phải loại tầm thường. Chỉ là Chân Uyển Đình không thích đánh nhau, họ đã từng nghe nàng bảo rằng thay vì phải tốn thời gian ẩu đả với kẻ khác thì cứ cho chúng một liều thuốc độc bất tỉnh là xong.

Nữ tử một thân lam y tiêu dao đứng đó, khói bụi mù mịt dần tan ra, thanh chủy thủ trên tay nàng cũng không biết từ bao giờ đã nhuốm đầy máu, mà dưới chân nàng là mười mấy gã nam nhân cao to lực lưỡng đang quằn quại than đau. Chân Uyển Đình khó chịu nhìn vết bẩn dính trên người mình, nàng vén mạng che mặt lên, quay sang hai vị sư huynh bên kia,

"Các huynh để ta đánh như vậy sao?"

Lôi Vô Kiệt gãi đầu khó xử, y vốn định ra tay giúp đỡ lại bị Tiêu Sắt một mực cản lại, "Đình Đình..."

Đình Đình ngồi xuống, dùng vạt áo của tên cướp nằm dưới đất mà lau đi vết máu dính trên lưỡi dao. Không ai thiệt mạng, bất quá vết thương này cũng đủ để bọn chúng nằm liệt giường mấy ngày liền, thôi thì cứ coi như một bài học vậy.

"Ngươi thích dùng chủy thủ à?" Tiêu Sắt híp mắt, "Ban nãy ta thấy thân thủ của ngươi trông giống người cầm kiếm hơn."

Chân Uyển Đình gật gù, "Ta đã nói rồi mà, thanh kiếm phòng thân của ta đã rơi mất vào cái hôm bị bọn mã tặc kia tập kích."

Lôi Vô Kiệt ngẩn ra, "Vậy là không tìm lại được nữa hả, Đình Đình?"

Nữ tử nọ lắc đầu, "Tìm được, ta có thể gọi nó trở về, chỉ là ta cảm nhận được nó đang ở một nơi khá xa."

Khi kiếm và người hợp thành một, nàng có thể gọi thanh kiếm về với mình bất cứ lúc nào. Chỉ là Đình Đình không hiểu vì sao bảo kiếm của mình lại ở tận nơi đó, nó biết tự đi sao? Nếu vậy thì không biết chừng có ngày nó nhân lúc nàng đang ngủ đem nàng đi bán, ôi trời, thật là đáng sợ quá đi, tiểu tiên nữ từ chối việc tìm lại nó.

Bảo kiếm: "..." Quá oan uổng.

"Nơi nào?" Tiêu Sắt hỏi.

"Thành Thiên Khải."

Nơi mà ba người bọn họ đang đứng chính là tòa thành được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất - Tuyết Nguyệt thành. Hạ Quan Phong, Thượng Quan Hoa, Thương Sơn Tuyết, Nhĩ Hải Nguyệt, chỉ nghe danh thôi là đã khiến người ta cảm thấy thích thú. Bên cạnh việc xem phong cảnh thì phàm là nhân sĩ giang hồ, phần lớn đặt chân đến đây đều muốn bái sư học đạo. À không, cũng không hẳn.

"Tiền ngươi nợ ta ban đầu là năm trăm lượng, tính thêm tiền lãi sau mấy lần đi lạc mất cả tháng trời, ta lấy ngươi tám trăm lượng, coi như đã nhân từ lắm rồi." Tiêu Sắt mặt nhăn mày nhó nhìn cái tên áo đỏ nào đó đang vươn vai chuẩn bị vượt Đăng Thiên Các, hắn vì tiền mới đi theo Lôi Vô Kiệt đến đây, ai mà ngờ một lần đi này là mất cả một tháng.

Lôi Vô Kiệt nghe đến đống nợ đó là thấy ngán ngẩm, y vội quay sang tiểu sư muội đứng bên cạnh, đáy mắt mong chờ nàng sẽ cổ vũ mình vài ba câu, "Đình Đình à..."

Chân Uyển Đình bất đắc dĩ nở nụ cười ẩn sau lớp mạng che mặt, nàng vỗ vai Lôi Vô Kiệt, gật gù,

"Sư huynh, cố lên!"

Hồng y thiếu niên coi như là đã đạt được tâm nguyện liền ngay lập tức phóng đi, trước đó còn không quên ngoảnh đầu lại bảo với hai người họ rằng y nhất định sẽ vượt được Đăng Thiên Các. Chà, cũng không phải không biết tầng lầu đó khó vượt thế nào, nếu Lôi Vô Kiệt có bản lĩnh lên được tới tầng cao nhất thì kiểu gì cũng bị đánh xuống không thương tiếc cho mà xem. Đình Đình khoanh tay, mắt dõi theo bóng lưng nhiệt huyết đang khuất dần giữa dòng người đông đúc kia. Rồi bỗng dưng, ông chủ Tiêu bên cạnh nàng lên tiếng một cách khó hiểu:

"Không phải ngươi cũng muốn tới thành Tuyết Nguyệt bái sư sao? Không đi vượt các à?"

Nữ tử nhún vai, từ trong áo lấy ra một tờ giấy, "Ta có thư giới thiệu của Thiên Lạc sư tỷ, tội gì phải đánh nhau?"

Tiêu Sắt: "..." Coi như ngươi cũng có não.

Người thành công thường có lối đi riêng, cả thiên hạ này chắc chắn chỉ có một mình Lôi Vô Kiệt là lăn xả đi vượt Đăng Thiên Các dẫu đã có trong tay tấm thiệp mà Đường Liên tặng cho.

"Tiêu Sắt, hay là chúng ta cá cược đi, xem Lôi sư huynh sẽ lên được đến tầng thứ bao nhiêu? Ta đoán huynh ấy sẽ lên được tầng cuối cùng!" Chân Uyển Đình đứng sát lại bên cạnh lam y thiếu niên, khẽ chọt chọt vào chỏ tay hắn.

Tiêu Sắt dường như đã quá quen với mấy cử chỉ động chạm này của Đình Đình, hắn không những không phủi ra mà còn làm như rất tự nhiên, mắt dõi về phía Đăng Thiên Các, 

"Ta không giỏi mấy chuyện cá cược này cho lắm." Tiêu Sắt nói, hắn làm sao không biết được thực lực của Lôi Vô Kiệt được kia chứ? Bất quá chuyện cá cược với Đình Đình, hắn không có chút gì gọi là muốn thắng nàng cả.

Chân Uyển Đình bĩu môi, rõ ràng là Tiêu Sắt không muốn chơi, lại còn bày đặt làm bộ làm tịch. 

Tiếng trống dồn dập vang lên liên hồi, có người đến để vượt Đăng Thiên Các, phàm là người ở thành Tuyết Nguyệt đều bỏ dở việc đang làm mà chạy tới để xem. Náo nhiệt thật đấy, Đình Đình thầm cảm thán một chút rồi cũng theo Tiêu Sắt vào quán trà gần đó để chờ đợi. Nhìn ánh đèn nhấp nháy liên tục bên kia, xem ra một đường vượt các này của Lôi sư huynh nhà bọn họ có vẻ khá êm xui thì phải?

"Cảm thấy buồn chán à?" Tiêu Sắt để ý nha đầu này từ nãy giờ khá im lặng, hắn nghĩ ngợi một hồi liền lấy từ ống tay áo ra mấy viên kẹo đường, đặt lên bàn, đẩy về phía đối diện.

Chân Uyển Đình vốn đang tập trung nghĩ gì đó liền chợt tỉnh, nụ cười được vẽ nên trên gương mặt nàng qua lớp vải voan, "Cảm ơn Tiêu sư huynh."

Tiêu Sắt quay phắt đi, sớm tối bên nhau một khoảng thời gian đủ để hắn biết rằng Chân Uyển Đình vô cùng thích đồ ngọt, đặc biệt là mấy viên kẹo nhỏ nhỏ như thế này. Cũng không biết từ bao giờ mà trên người hắn lúc nào cũng mang theo chúng, chắc là để dỗ ngọt trẻ em thôi ấy mà.

Nữ tử còn chưa kịp bóc vỏ kẹo thì bỗng dưng, Lôi Vô Kiệt từ phía Đăng Thiên Các hớt ha hớt hải chạy đến chỗ bọn họ, y tựa vào thành cửa sổ, miệng thì thở hồng hộc. Đình Đình trông thấy vậy đã ngay lập tức rót cho Lôi sư huynh chén trà, lại còn vòng tay vỗ vỗ lên lưng y,

"Sư huynh, từ từ thôi."

Tiêu Sắt nhìn một cái rồi quay sang chỗ khác, ghét bỏ nói, "Mới tầng mười ba đã xuống rồi, ngươi yếu hơn ta nghĩ đấy."

Lôi sư huynh gân cổ lên cãi lại, "Ta đã thua đâu! Cái tên trên tầng mười ba đó không đánh nhau mà chơi trò gieo xúc xắc, huynh giỏi mấy vụ cá cược này nhất, mau mau dạy cho ta với!"

"Dạy ngươi thì được, nhưng phải thêm tiền." Lam y thiếu niên nhấp ngụm trà, vẻ mặt thập phần gian trá.

Chân Uyển Đình liếc hắn một cái, lúc nãy ai còn bảo với nàng là không biết kia chứ? 

Tiêu Sắt biết mình lộ tẩy, tới nhìn cũng không dám nhìn Đình Đình, hắn bèn quay sang hiến kế cho Lôi Vô Kiệt với cái giá ba trăm lượng bạc, thành công nâng số tiền ban đầu lên đến tám trăm lượng. Đối thủ mà Lôi Vô Kiệt gặp phải chắc hẳn là đệ tử duy nhất của Doãn Lạc Hà coi cá cược như sinh mạng, hắn bảo rằng tên này có mánh, sẽ không thể nào thua được. Nói mãi một hồi, cuối cùng vẫn khuyên Lôi Vô Kiệt nên tận dụng tối đa thế mạnh của mình, có vậy mới thành công vượt được Đăng Thiên Các.

"Ta giỏi nhất là cái gì nhỉ?" Hồng y thiếu niên nghệch mặt ra.

Đình Đình bên cạnh bỗng dưng lên tiếng, "Huynh giỏi nhất là đánh nhau chứ còn gì nữa?"

Nghe đến đây, Lôi Vô Kiệt liền dùng ánh mắt cảm tạ nhìn hai người họ rồi lại nhanh chân phóng đi mất, sự nghiệp vượt các này coi bộ cũng không dễ dàng lắm thì phải. Chỉ là Lôi Vô Kiệt vừa đi, Tiêu Sắt đã đứng dậy, phủi phủi tà áo rồi tiến về phía bên kia đường, bỏ lại Đình Đình ngơ ngác ngồi đó. Hắn đây là nói dối bể mánh ngại quá nên không dám nhìn mặt nàng đó hả?

Chân Uyển Đình dõi theo hướng Tiêu Sắt đi, trông thấy hắn đang lân la làm quen với hai vị thiếu niên nọ, một người trên lưng treo thanh kiếm gỗ, phong thái điềm đạm nhã nhặn, người kia thì lại có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, trông vào cũng chỉ mới tầm mười mấy tuổi. Thế nhưng nhìn hai người họ không giống như những kẻ bình thường khác thì phải? Chỉ biết ông chủ Tiêu giao lưu một hồi liền thành công mời hai vị đó vào uống trà, quả nhiên không hổ là ông chủ của Tuyết Lạc sơn trang.

"Ai cho ngươi ngồi đây?" Chân Uyển Đình ghét bỏ nhìn cái người ban nãy vừa nói dối mình xong giờ lại xách mông ngồi ngay sát bên cạnh.

Tiêu Sắt nhún vai, ý bảo hết chỗ rồi. Đình Đình cũng không phải dạng người nhỏ mọn, nàng nhìn hai vị nọ, theo lễ nghĩa giang hồ mà chào họ một tiếng,

"Hai vị, mời ngồi."

Hai thiếu niên kia cũng lịch sự mà chào lại, nói chuyện một hồi thì Đình Đình cũng biết được đôi chút, đại khái là Tiêu Sắt mời họ đến xem cho mình một quẻ bói. Chỉ là ngay khi chuẩn bị gieo quẻ, hắn bỗng bảo họ dừng lại.

"Vị công tử này, có chuyện gì sao?" Người nhỏ tuổi hơn khó hiểu nhìn hắn.

Chỉ thấy Tiêu Sắt đẩy vai Đình Đình, hướng ánh nhìn của nàng ra ngoài cửa. Nữ tử vốn dĩ định hỏi hắn muốn làm gì tự dưng im bặt. Nàng cầm thanh đao trên bàn lên, dùng bệ cửa sổ làm điểm tựa, lấy đà vận khinh công bay ra khỏi đó, hướng thẳng đến người đang cưỡi bạch mã đằng kia. 

Tiêu Sắt nhấp ngụm trà, coi như đầu óc Đình Đình cũng khá nhanh nhẹn, hắn không cần nói vậy mà nàng cũng hiểu được chuyện hắn muốn nhờ là gì.

Tư Không Thiên Lạc là đại tiểu thư hàng thật giá thật của thành Tuyết Nguyệt, bao nhiêu năm nay vẫn luôn một thương xông pha giang hồ, tính tình hoạt bát phóng khoáng, chỉ có điều hơi nóng nảy một chút. Lúc này đây cũng chính là lúc Thiên Lạc đang rất mực không vui, nàng chỉ mới ra khỏi thành chưa được nửa ngày mà đã có người vượt đến tầng mười ba của Đăng Thiên Các rồi. Nghĩ đến đây, bạch mã liền phóng nhanh hơn, bất quá khi đang sắp đến nơi thì bỗng dưng Thiên Lạc bị chặn lại dưới đài phun nước, bởi một lam y nữ tử che kín mặt.

Chân Uyển Đình đứng đó, bắt ép Tư Không Thiên Lạc phải dừng ngựa. Thứ nàng cuỗm từ chỗ bọn cướp cuối cùng cũng có đất dụng võ, đó là một thanh đao màu đen, trên cán đao là đầu một con rồng và chất liệu làm nên nó khá hiếm, rõ ràng là một bảo vật lại rơi vào tay bọn người không biết dùng. Chỉ là giờ đây nó đã thuộc quyền sở hữu của Đình Đình, nàng dùng nó cũng khá thuận tay, cũng coi như không uổng phí của trời.

Thanh đao đưa lên chặn trước đại tiểu thư thành Tuyết Nguyệt, Tư Không Thiên Lạc chau mày, người trước mặt có chút quen quen, chỉ là trong nhất thời không thể nào nhớ ra nổi,

"Ngươi là ai?"

"Tiểu thư không cần biết ta là ai, người chỉ cần biết, hôm nay, người không lên được tới Đăng Thiên Các." Đình Đình làm cho chất giọng của mình khác đi, cố gắng nhịn cười.

Người xem đều đã vây kín hết cả rồi, bên trong kia là thiếu niên áo đỏ đang vượt các, phía ngoài lại là cảnh tượng đại tiểu thư sắp giao chiến với một nữ tử bí ẩn, cảnh tượng thế này là có một không hai đó nha. Chỉ thấy Tư Không Thiên Lạc chĩa thẳng mũi thương về phía nữ tử kia, cao giọng,

"Giữa ban ngày ban mặt mà không dám lộ diện, để ta xem xem ngươi rốt cuộc là ai!"

Lời vừa dứt, Thiên Lạc đã vận khinh công rời khỏi lưng ngựa, hướng thẳng Chân Uyển Đình mà đánh. Chỉ là Đình Đình cũng không chịu thua, nàng dùng vỏ đao chặn lại mũi thương kia, nhanh chóng lộn ngược về phía sau vài vòng. Tuy đại tiểu thư thành Tuyết Nguyệt võ công không hề kém, thế nhưng tiểu cô nương này lại chẳng phải dạng tầm thường, nhìn hai người họ như vậy cũng không ai đoán được người nào sẽ thắng.

Chàng thiếu niên cao cao ban nãy đứng bên cạnh Tiêu Sắt, suy tư nhìn về phía hai nữ tử bên đó, xoa cằm,

"Cô nương che mặt đó hình như đã nhượng bộ vị kia mấy phần rồi."

Y có thể thấy được công phu tuyệt đỉnh đó hoàn toàn không có lấy một động tác thừa, hơn nữa lại rất uyển chuyển, giống như là đang đi dạo chứ chẳng phải là đang đánh nhau. Vị cô nương đó đến từ môn phái nào vậy nhỉ?

Người xung quanh được dịp chứng kiến màn tỉ võ kịch tính giữa hai nữ tử, một người cầm thương từng mũi từng mũi lao lên, người kia lại như đang đùa giỡn mà cứ liên tục né tránh. Mặt nước dần rung chuyển, cho đến khi bọn họ có thể nhìn rõ được cảnh tượng trên đài phun nước thì cũng là lúc cán đao kia chạm vào cổ Tư Không Thiên Lạc, mà Thiên Lạc cũng vừa hay đánh bay mũ che mặt của vị kia.

Dung nhan đó khiến tất cả đều bất giác không thể nói nên thành lời, thật sự quá mức kinh diễm rồi. Nữ tử chỉ cần đứng yên một chỗ thôi cũng đủ khiến bọn họ phải mê đắm, tà áo nàng nhè nhẹ bay, chớp mắt một cái đã hớp hồn biết bao nhiêu là người.

Tư Không Thiên Lạc ngẩn ra trong chốc lát, nàng vội thu mũi thương lại, có chút không tin được mà từ từ tiến đến gần nữ tử kia,

"Đình Đình?!"

. . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net