Chương 8: Vô Song.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc Vô Tâm ngã xuống, ai nấy đều thảng thốt chạy về phía hắn ta, có điều Tiêu Sắt ở gần hơn đã nhanh tay đỡ lấy tấm lưng ấy. Cả hai phe đều đã đánh đến sức cùng lực kiệt rồi, giờ mà còn có biến nữa là chơi khô máu luôn đấy. Quả nhiên, ngay khi Đại Giác chưởng môn ổn định chân khí xong tiến về phía Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt trông thấy liền chạy đến đứng chắn ngay giữa,

"Đại Giác chưởng môn, đánh ông cũng đánh rồi, công phu của Vô Tâm cũng không còn nữa, có phải giờ là lúc chúng ta nên nhường đường hay không?"

Bên kia, Chân Uyển Đình cuối cùng cũng phát huy tác dụng, nàng theo lão Phù Sinh học được một chút công phu vặt vãnh, liền chạy đến điểm vài huyệt trên người Vô Tâm giúp hắn lưu thông khí huyết. Chân mày thiếu niên cũng từ từ giãn ra, hắn đứng dậy, nhìn Tiêu Sắt cùng Đình Đình một cái rồi đi đến chỗ Đại Giác chưởng môn, bộ dáng thập phần mệt mỏi.

Song, ông ta cũng không có ý định đánh tiếp mà lại khom lưng, "Cảm tạ ơn cứu mạng của sư điệt Vô Tâm."

Ông ta tu luyện Phục Ma Thần Thông bao nhiêu năm, cuối cùng lại chẳng hàng phục nổi tâm ma của chính bản thân mình, lòng tự thấy hổ thẹn.

Tiêu Sắt mắt liếc vài cái, cuối cùng kéo Lôi Vô Kiệt ra xa chừa chỗ cho hai người kia nói chuyện, thế là cả đám người bọn họ được dịp tụ lại cùng một chỗ với nhau. Chân Uyển Đình vốn dĩ ban nãy đã để mắt tới Tư Không Thiên Lạc, hiện tại có cơ hội đứng gần như thế, không bắt chuyện là ngu. Có điều chưa kịp mở miệng thì người bên Cửu Long Môn đã rời đi, lại kéo tới một đám Vô Song thành trông vào chỉ tổ ngứa mắt.

Đại sư huynh thành Tuyết Nguyệt chau mày nhìn đám người nọ, có chút e dè, "Thành Vô Song cũng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này sao?"

Tên nam nhân đi đầu cười khinh một cái, "Nước thành Tuyết Nguyệt lội thì trong được bao nhiêu?"

Đình Đình chuyển đối tượng kéo tay áo, tiểu tiên nữ xích lại gần Tư Không Thiên Lạc, tựa như vừa gặp đã quen thân mà hỏi, "Vị tỷ tỷ này, bọn họ là ai thế?"

Thiên Lạc vốn dĩ là người bản tính dễ gần liền ngay lập tức đáp lại, "Bọn họ là người của thành Vô Song."

Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn chuẩn bị lao vào ẩu đả.

Chân Uyển Đình: "..." Ngứa tay ngứa chân muốn đánh nhau thì nói đại đi, lòng vòng làm gì?

Đường Liên không thèm để đám đệ tử thành Vô Song vào mắt, "Chỉ dựa vào tên Lư Ngọc Trạch nhà ngươi cùng với tên nhãi Vô Song đó mà muốn đánh ta bị thương à?"

Một thanh âm trong trẻo lại có phần kiêu ngạo bỗng vang lên, "Không, chỉ có Vô Song ta thôi."

Đó là một tiểu thiếu niên ánh mắt ngông cuồng ngạo mạn, mang theo bên mình một hộp kiếp to tổ bố mà thiên hạ nói đó là hộp kiếm Vô Song. Vừa nhìn thấy cậu ta, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đều không hẹn mà cùng tiến lên chắn trước Chân Uyển Đình, trong mắt bọn họ thì đây vốn là một tiểu sư muội yếu đuối không biết võ công, chỉ được cái xinh đẹp. Còn chẳng đợi người ta thủ thế, tiểu tử Vô Song kia đã mở hộp kiếm, dồn dập tấn công.

"Vân Thoa." Vô Song khẽ gọi một tiếng, thanh kiếm bên trong hộp liền bay ra, lượn một vài vòng trên không trung rồi đánh thẳng vào Tư Không Thiên Lạc. Đường Liên thấy thế cũng không nghĩ nhiều mà lao đến, lại bị thanh Khinh Sương vờn qua vờn lại không thôi.

Lôi Vô Kiệt há hốc mồm, đây chẳng phải là thuật Ngự Kiếm trong truyền thuyết hay sao? Có điều y chưa ngạc nhiên được bao lâu đã lãnh phải thanh Nhiễu Chỉ Nhu khó nhằn, đến quyền pháp cũng không đẩy lùi được.

Vô Song ngồi ở trên cao, bàn tay gãy nhẹ trong gió, giờ thì họ đã biết được lí do vì sao tên tiểu tử này lại dám kiêu ngạo đến thế. Trong giang hồ hiện nay, mấy ai biết được thuật Ngự Kiếm, lại còn một lần điều khiển được cả bốn thanh kiếm khác nhau, gọi là thiên tài cũng không có gì quá đáng.

"Ngọc Như Ý." Một thanh kiếm khác lại được phóng ra, bay về phía Vô Thiền.

Xung quanh hỗn loạn như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối Vô Tâm còn không thèm đoái hoài tới, hắn cứ ngẩn ra mà lẩm bẩm cái gì mà nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, Đình Đình với Tiêu Sắt có gọi bao nhiêu hắn cũng không tỉnh dậy nổi.

"Có lẽ hắn bị ma nhập rồi." Đình Đình nói.

Ông chủ Tiêu vốn định trả lời lại đột nhiên bị thanh Phong Tiêu của tên nhãi kia bám lấy, khiến hắn không thể không vận khinh công rời đi, trong bụng thầm nghĩ, có lẽ Vô Song sẽ không nhắm đến một cô nương không biết võ công đâu, thế thì Đình Đình tạm được cho là an toàn rồi. Tiêu Sắt tuy không thể đánh trả, nhưng hắn một thân khinh công trác tuyệt, dĩ nhiên có thể đảm bảo trong thời gian ngắn không bị chút thương tích nào, vậy mà lại còn có thể cứu Lôi Vô Kiệt một mạng cơ đấy.

Chân Uyển Đình hơi bối rối, không biết nên làm gì ngay bây giờ. Bằng hữu của nàng từng người từng người một gặp nguy hiểm, thế nhưng hiện tại Vô Tâm lại cứ như người mất hồn khiến nàng rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể mím môi tiến lên trước chắn cho hắn. Không ngờ tới là chỉ một lúc sau, trên vai nàng có một bàn tay đặt lên.

Vô Tâm vỗ nhẹ bờ vai gầy của nữ tử, nhẹ nhàng trấn an, "Không sao đâu."

Dứt lời, hắn đã vận khinh công lao về phía trước.

Chân Uyển Đình: "..." Bị xem là người vô dụng, âu cũng đã quen.

Vô Tâm chỉ vừa ra ứng chiến đã khiến tất cả phải há mồm kinh ngạc, rõ ràng hắn đã tự phế hết võ công, vậy mà giờ đây lại có thể một thân một mình đối đầu với năm thanh kiếm của tên tiểu tử kia, bản thân thì chẳng có lấy một vết xước. Hắn dám lừa Đại Giác chưởng môn hay sao?

Chân Uyển Đình không để tâm đến chuyện này lắm, nàng vội chạy đến đỡ lấy Tiêu Sắt vừa bị đánh ngã đằng kia, bàn tay nhỏ khẽ phủi phủi bụi trên y phục của hắn,

"Không sao chứ?"

Đáp lại Đình Đình là cái lắc đầu báo bình an của Tiêu Sắt, liền sau đó, hắn lại nói,

"Võ công mà Vô Tâm sử dụng có gì đó rất khác."

Vô Thiền cùng Đường Liên bên cạnh dĩ nhiên biết đó là gì, liền lên tiếng giải thích. Thứ Vô Tâm đang sử dụng không phải võ công của La Sát Đường mà là thuật Lục Thông. Nhất niệm càn khôn, đến giờ cuối cùng cũng hiểu, hóa ra chỉ khi phế bỏ hết tất cả võ công bí tịch thì sẽ học được thuật đó.

Chân Uyển Đình mặc dù là đệ tử chân truyền của Phù Sinh chân nhân thế nhưng lại hoàn toàn chẳng biết được bao nhiêu về thiên hạ bao la rộng lớn. Nàng ta quanh năm suốt tháng chỉ quẩn quẩn bên trong rừng trúc, lại bị sư phụ cho ăn đến khờ, bảo khôn ra cũng chưa chắc gì khôn được. Cứ nhìn thử mà xem, trong lúc tứ phía đang căng thẳng thì Đình Đình nhà ta lại cúi người xuống, loay hoay cởi giày.

Song, những cặp mắt ở đây đều đổ dồn về trận đấu của hai chàng thiếu niên trên kia, quả nhiên là tuổi trẻ nhiệt huyết tài năng hơn người, thiên phú lại vô cùng tốt, cứ cái đà này thì không bao lâu nữa chúng sẽ vượt mặt cả tốp tiền bối luôn cho mà xem. Chỉ là Vô Tâm vừa mới trải qua trận đánh với chưởng môn Đại Giác, sự mệt mỏi cùng vết thương trên người không thể nói lành là lành ngay được, vậy nên chính hắn cũng không trụ được bao lâu. Khoảnh khắc những thanh kiếm kia không chút lưu tình hướng thẳng về phía hắn thì cũng là lúc Lôi Vô Kiệt bên kia chẳng màng sống chết mà lao ra.

Thiếu niên áo đỏ dùng thân mình chắn kiếm cho Vô Tâm, nhưng kiếm còn chưa kịp đến thì đã bị đánh văng ra bởi một thanh chủy thủ màu vàng kim. Thứ đó bật lên trời, xoay một vài vòng rồi đáp thẳng xuống bàn tay nữ tử với dung mạo khuynh quốc khuynh thành ấy dưới ánh mắt cả kinh của mấy người bọn họ.

"Đ–Đình Đình?!"

Chân Uyển Đình xoay nhẹ chủy thủ trong tay, chân không mang giày, vận khinh công bay thẳng lên đứng hẳn trên thanh Nhiễu Chỉ Nhu của tên Vô Song ấy. Tiểu tử kia cũng rất nhanh nhạy, điều khiển mấy thanh kiếm của mình đổi hướng tấn công nàng ta. Chỉ thấy Uyển Đình xoay người né tránh hết tất cả rồi phóng thanh chủy thủ vào một khoảng không trên không trung. Nàng lộn người vài cái, đôi chân trần đã tóm được Vân Thoa và Khinh Sương, giữ chặt không buông, mà Nhiễu Chỉ Như cùng Ngọc Như Ý cũng bị Uyển Đình nắm trong lòng bàn tay.

Người đẹp thì có làm gì cũng đẹp, nữ tử lơ lửng giữa không trung, tựa như đang nhảy múa. Tà áo trắng bay phất phơ trong gió, đáy mắt nàng thập phần kiên định. Có điều, Chân Uyển Đình đã bị bốn thanh kiếm kia níu giữ tứ chi, ngay lúc này đây, Vô Song lại điều khiển Phong Tiêu, một nhát hướng thẳng ngay giữa trán nữ tử. Tiểu tử kia đứng hẳn lên, tập trung đánh một cách nghiêm túc.

Keng.

Thanh chủy thủ được ném ra ban nãy bỗng dưng xuất hiện đánh bay Phong Tiêu. Rồi, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ, Đình Đình buông mấy thanh kiếm ra, nhảy lên nắm chặt lấy cán vũ khí của mình, nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Vô Song, kề lưỡi dao sắc bén ngay sát cổ y. Mà cũng ngay khoảnh khắc đó, thanh Phong Tiêu đã chĩa thẳng vào gáy nàng từ phía sau, mọi thứ như đang ngưng đọng lại hết toàn bộ.

"Rõ ràng muội ấy tới khinh công còn–––" Lôi Vô Kiệt ngớ người, hoàn toàn không thể tin được điều đang diễn ra ngay trước mắt, lớ ngớ mãi cũng chẳng nói được hết câu.

Chỉ có Tiêu Sắt là trầm tư, sau đó lại như chợt nhớ ra điều gì,

"Chân Uyển Đình chưa bao giờ nói là mình không biết."

Nàng ta chưa từng nói rằng bản thân không biết võ, tất cả chỉ do họ suy diễn mà ra.

Phía trên kia, Vô Song và Chân Uyển Đình không ai chịu thua ai, hai cặp mắt vẫn nhìn thẳng vào nhau cứ như thể bên nào chớp mắt trước thì bên đó sẽ chết vậy.

Chân Uyển Đình vốn không phải người yếu đuối, chẳng qua nàng nghe theo lời sư phụ, trở thành một nữ nhân đoan trang nhu mì, vậy nên mới nhịn hết lần này tới lần khác. Bất quá nếu còn tiếp tục như thế nữa thì bằng hữu của nàng sẽ lâm vào cảnh hiểm nguy. Nghĩ đến đây, Đình Đình liền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Mà Vô Song từ trước đến nay chưa bao giờ gặp đối thủ trạc tuổi, hiện tại đang thích thú muốn xoay chuyển tình thế mà đấu tiếp.

Lôi Vô Kiệt bên dưới thật sự tin không nổi vào mắt mình, cả Tiêu Sắt và Vô Tâm cũng bị cảnh tượng này dọa cho đơ ra. Chân Uyển Đình ngày thường yếu đuối giờ đây đang đánh ngang cơ với thiếu niên thiên tài của thành Vô Song, toàn bộ đều không có lấy một động tác thừa nào cả.

"Ngươi là Vô Song có đúng không?" Đứng ở phía sau kề dao vào cổ người ta, Đình Đình hỏi.

"Phải." Vô Song cũng không phải dạng vừa, Phong Tiêu đã tiến lên thêm một chút, chạm hẳn vào gáy của tiểu cô nương, "Ngươi là ai?"

Lẽ ra y đã dừng lại ngay lúc Lôi Vô Kiệt dùng thân chắn kiếm rồi, nào có ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một người nữa sở hữu công phu tuyệt đỉnh, không chiến tiếp thì đúng là phung phí cơ hội trời cho. Đã đánh thì đánh cho tới, ai sợ ai chứ?

"Các người một người Vô Kiệt một người Vô Tâm rồi đến Vô Song, thôi thì cứ gọi ta là Vô Phúc vậy."

Lôi Vô Kiệt: "..." Tiểu sư muội–––

Vô Tâm: "..." Ta là trò đùa của ngươi sao?

Vô Thiền: "..." Còn ta nữa.

Đám đệ tử thành Vô Song bên dưới căng như dây đàn, thủ thế định rút kiếm, bất quá khí thế giữa hai người trên kia toát ra quá mạnh mẽ khiến cho bọn họ không thể nhấc chân lên nổi bước thứ hai. Rốt cuộc thì đây là cái thể loại quái quỷ gì vậy chứ?

Vô Song nhìn thẳng vào đôi mắt của nữ tử trước mặt, rõ ràng là nàng ta hoàn toàn không có một chút sát ý nào, thứ sắc bén đang kề bên cổ y chẳng qua chỉ là để đe dọa. Có điều quả thật Chân Uyển Đình rất đẹp, nhiều năm qua y vốn dĩ chưa từng đặt nữ sắc vào mắt giờ đây cũng phải âm thầm cảm thán. Vô Song chợt nghĩ, liệu mình có dễ dàng quên đi gương mặt của người này như mọi khi hay không nhỉ?

Một làn gió nhè nhẹ thoảng qua, không khí xung quanh bỗng chốc dịu hẳn xuống.

Có thứ gì đó đang bắt đầu lay động.

. . .

Hậu trường:

Tiêu Sắt: "..." Thứ gì là thứ gì? Mau cút xuống đây!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net