Chương 58: Hi sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Ngươi nói dối. Ngay từ ban đầu ngươi đã không có ý định hồi sinh Jadeite."

Zoisite phẫn uất gào lên, lao đến 'Pha lê ảo ảnh Bạc' trong tay Beryl. Ý đồ cướp đoạt vô cùng rõ ràng.

Beryl theo bản năng tung ra từng luồng năng lượng hắc ám, trực diện đánh bay Zoisite.

Đòn va chạm mạnh đến mức khiến anh ta văng xa 5 mét, thậm chí mặt đất còn bị đào ra một đường kéo dài. Đủ để thấy Beryl không hề nương tay với thuộc hạ thân cận chút nào.

Metalia cười khinh thường. Biết thì biết thôi, một tên tôm tép thì làm được gì. Cho dù khám phá ra sự thật, kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể là cái ch*t.

" Tiêu diệt hắn."

Metalia bâng quơ ra lệnh, giọng điệu chẳng chút chập chùng. Cứ như thể lời mà bà ta vừa nói chỉ là một câu đùa vậy.

Zoisite nằm bất động nơi xa, từ mũi miệng chảy ra dòng máu nóng hổi. Cả người chỉ có mắt miệng còn hoạt động được.

Lúc này còn cách thời điểm bom nổ 2 phút.

Anh ta cười ngặt nghẽo, mặc cho máu hộc không ngừng. Khoé mắt đỏ hoe rơm rớm.

Beryl triệu hồi những thanh kiếm sắc nhọn, tụ tập lơ lửng phía trên Zoisite, chuẩn bị kết thúc sinh mệnh anh ta.

Mũi kiếm bóng loáng dựng thẳng đứng, đồng loạt lao xuống một cách tuyệt tình.

" Keng!!"

Tất cả bị một tấm màn xanh ngăn lại. Kunzite kịp thời đuổi tới bảo vệ đồng đội.

" Kunzite!! Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta sao?"

Kunzite kiên định chắn trước đồng đội. Mọi sợ hãi đối với quyền năng hắc ám của Metalia bấy lâu bỗng chốc tan thành mây khói.

" Lần này. Bất kì kẻ nào cũng đừng hòng tổn thương người thân của ta."

Anh tuyệt đối không đi vào vết xe đổ năm xưa lần nữa.

" Giỏi. Giỏi lắm. Đã như thế, ngươi cũng đi ch*t cùng hắn đi."

Chiến đấu bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên Kunzite đối đầu 1vs1 cùng Beryl. Quả không hổ danh chiến lực mạnh nhất Vương quốc Bóng tối chỉ sau Metalia. Dù đã dốc hết mọi thủ đoạn, Kunzite vẫn nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Khả năng tạo kết giới và chùm năng lượng xanh của anh ta trước mặt Beryl chẳng khác nào trò trẻ con, lộ ra trăm ngàn lỗ hổng.

Chẳng mấy chốc, tình cảnh của Kunzite đã khó khăn trăm bề giống với Zoisite. Hơn nữa vì phải phân tâm bảo vệ đồng đội, nhằm phòng ngừa đánh lén; tốc độ năng lượng trong cơ thể hạ xuống càng nhanh chóng.

Trên thân thể bị vạch phá ra nhiều vết thương. Kunzite khuỵu một chân xuống, phải dùng kiếm đỡ một phần trọng lượng. Xem chừng cũng không chống đỡ được lâu.

" Đừng...cố nữa. Mau chạy-y đi."

Zoisite nằm phía sau thở dốc, tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ. Nếu không kịp thời chữa trị e rằng sinh mệnh sẽ bị đe doạ. Nhưng rõ ràng kẻ thù sẽ chẳng để bọn họ rời đi.

Nhận thức được tình cảnh của bản thân. Anh ta khó nhọc khuyên Kunzite hãy lui đi.

" Chưa đủ."

Kunzite lắc đầu. Bọn họ còn chưa câu giờ đủ.

Lúc này cách thời điểm bom nổ còn 1 phút. Thời gian đã bắt đầu đếm ngược.

Mong muốn tiêu diệt kẻ địch đã chiến thắng tất cả. Trong đó còn xen lẫn vài phần chuộc tội. Mọi giây phút Kunzite đều bị tra tấn bởi những ký ức năm xưa. Nhiều lần anh ta gặp ảo giác nhìn hai bàn tay mình nhuốm đẫm máu. Đó là máu của đồng bào quê hương, máu của bạn bè cộng sự.

Vậy nên, trong thâm tâm Kunzite luôn nuôi một ý định. Dù phải hi sinh tính mạng cũng nhất quyết đảm bảo kẻ thù bị hủy diệt, để hiến tế cho những vong linh đã khuất.

Anh ta muốn tận mắt nhìn thấy cảnh kẻ thù ngã xuống.

Còn Zoisite, sao anh ta lại không nghĩ vậy đây. Ngay giây phút chất vấn Metalia, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái ch*t.

Cũng tốt, trên đường xuống địa ngục có đồng đội đi theo làm bạn. Âu cũng bớt cô đơn. Đúng vậy, ngay cả khi ch*t, anh ta cũng nghĩ rằng mình sẽ phải xuống địa ngục vì những tội ác mình đã gây ra. Chẳng biết là xui rủi hay may mắn, nhưng ít nhất xuống đó họ sẽ không phải đối mặt với sự chất vấn của những đồng bào Hoàng Kim và đồng minh Thiên niên kỷ Bạc. Bởi những người dân thiện lương khi ấy có lẽ đã lên thiên đường và đầu thai rồi.

" Ngu xuẩn. Dám phản bội ta. Vậy thì các ngươi đừng hòng sống nữa."

" Ha. Cho dù không phản bội, ngươi cũng đâu định tha cho bọn ta." Kunzite cười gằn.

Bộ mặt thật bị vạch trần khiến Metalia phẫn nộ. Sự phẫn nộ đó đến từ việc uy nghiêm của bản thân nhận phải khiêu khích.

Trừ lần bị Nữ hoàng Serenity phong ấn, mụ nào nhận phải ủy khuất như thế. Nếu đối thủ mạnh hơn mụ sẽ nhịn, nhưng một đám sâu kiến cũng dám khinh thường và ngáng chân mụ. Vậy thì đừng trách mụ độc ác.

" Beryl. Xử lý bọn chúng cho ta. Xác thịt và linh hồn đều phải xé nát, phân thành từng mảnh nhỏ, làm thật từ từ, từ từ. Để bọn chúng phải nhận cơn đau lớn nhất, dai dẳng nhất. Muốn ch*t cũng không thể ch*t."

Ngoài mặt Beryl nhận lệnh, tâm tư sâu kín lại đang tìm cách tranh thủ hỗn loạn mang Pha lê ảo ảnh Bạc trốn đi. Muốn hút hết năng lượng trong viên pha lê, e rằng ngày một ngày hai thì không làm được. Cần một khoảng thời gian khá dài, cùng với địa điểm bí mật mà Metalia trong chốc lát chưa thể tìm tới. Mà phong ấn của Metalia cũng cần thời gian mới phá bỏ được hoàn toàn. Trước lúc đó, bà ta sẽ bị cầm chân ở Pháo đài Bóng tối. Beryl hoàn toàn có thể tận dụng cơ hội đó.

Cũng may có bọn Tứ tướng kéo dài thời gian giúp để mụ có cơ hội suy tính như này. Ban nãy, mụ cầm viên pha lê lưỡng lự không giao cho Metalia, thực ra do muốn lách qua cảm nhận của bà ta mà mở cánh cổng không gian chạy trốn.

Thao tác đó tuy khó, nhưng trước một Metalia bị chiến thắng làm lu mờ tâm trí thì vẫn có khả năng.

Chỉ một chút nữa thôi, Beryl sẽ đạt được giấc mộng bấy lâu. Trong lòng vui sướng khỏi nói.

Beryl chầm chậm bước về phía Kunzite, đồng thời cũng là kéo giãn khoảng cách với Metalia.

Một vết rách giữa không gian dần hình thành. Bàn tay nắm Pha lê ảo ảnh Bạc của mụ run rẩy vì phấn khích, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra tức giận chất vấn đám Kunzite vậy mà dám phản lại chủ nhân vĩ đại. Lời nào cũng tràn ngập sự thành kính lo nghĩ vì Metalia. Giống như một bề tôi trung thành thực thụ.

Chỉ có thể nói, cả cái Vương quốc Bóng tối này ai là là diễn viên cả. Âm mưu tầng tầng lớp lớp.

Kẻ nào cũng sống hai mặt, tuyệt đối không có nửa phần đoàn kết giống như phe chính nghĩa. Cũng vì lí do đó mà kết cục của bọn chúng đã định sẵn sẽ thất bại.

Ngay giây phút cánh cổng không gian mở ra, vẻ mặt Beryl đầy đắc ý chưa kịp thu hồi. Mặt ngoài 'Pha lê ảo ảnh Bạc' bỗng nứt ra từng kẽ một. Từ kẽ hở phát ra ánh sáng chói loá, mang theo từng đợt năng lượng vận chuyển cuồng bạo.

Bom Pha lê đã kết thúc đến ngược. Bóng ma tử thần phủ xuống.

Kunzite ôm chặt Zoisite. Hai người mỉm cười đầy giải thoát. 'Hoàng tử điện hạ, chúng thần đã chuộc tội được rồi. Jadeite, Nephrite, các ngươi hãy sống hạnh phúc thay phần bọn ta nhé.'

Metalia cũng đã nhận thấy điều bất ổn. Mụ đã không còn rảnh bận tâm hành động đột ngột mở cổng không gian của Beryl có ý nghĩa gì.

" Là bẫy. Mau ném nó đi!!!"

Nhưng tất cả đã muộn. Trước ánh mắt sợ hãi của Metalia và Beryl, Bom Pha lê đúng hạn phát nổ. Một vụ nổi năng lượng hành tinh đúng nghĩa, khiến cho trời đất rung chuyển, một vùng không gian bị xé rách.

Trong vầng sáng chói loá, Beryl như nhìn thấy gương mặt Công chúa Serenity- kẻ thù đáng ghét đang nở một nụ cười chế giễu. Mỉa mai mụ sau bao nhiêu cố gắng nằm gai nếm mật vẫn thua cô ta.

" Không!!!!!!"

Năng lượng bạc mang tính hủy diệt cuồng bạo quét ngang tất cả, bao trùm lên toàn bộ Pháo đài bóng tối, thậm chí có nguy cơ lan rộng thêm nữa. Nếu không phải pháo đài ngự tại một vùng vĩ độ tách biệt với trái đất, sợ rằng dư chấn của nó sẽ lan ra rộng khắp nửa châu lục.

Tokyo, căn cứ của nhóm thủy thủ.

Mọi người đang hồi hộp chờ đợi kết quả sau cùng.

Thời gian ngày càng trôi, Nephrite và Jadeite lại càng bất an hơn. Theo lý thuyết, nhóm Kunzite có 50% cơ hội chạy trốn thành công trước khi bom nổ. Cũng đồng nghĩa với việc nửa phần còn lại sẽ xảy ra kết quả xấu.

Nephrite hối hận nói: " Đáng lẽ ta nên đi cùng họ mới phải."

Thay vì bây giờ phải ngồi đấy lo lắng vô ích thế này.

Sắc mặt Jadeite cũng vô cùng kém. Có lẽ do sự liên kết giữa nhau, mà anh ta cảm nhận được đồng đội đang gặp nguy hiểm.

" Lâu quá rồi. Hay là chúng ta cử người đi thăm dò..."

Mamoru nằm trên giường bệnh, còn chưa nói hết câu thì đã thấy Nephrite và Jadeite đồng loạt đứng phắt dậy.

Biểu hiện khác lạ: mắt trợn trừng thất thần, miệng há to, giọng nói kẹt ở cổ họng không thể thốt thành lời.

" Sao vậy? Có thành công không?"

Mọi người xúm lại hỏi thăm.

Jadeite ngồi bệt xuống ghế, ngẩn ngơ chẳng nói một lời.

Biểu cảm của anh ta tràn đầy tuyệt vọng và sụp đổ.

Ý thức được đã có chuyện chẳng lành, Usagi dẫn đầu chần chờ hỏi: " Kẻ thù đã phát hiện Pha lê là giả sao?"

Nephrite lắc đầu, khàn giọng đáp: " Không. Bom đã phát nổ, kẻ thù cũng trúng chiêu."

Tất cả thở phào.

" May quá. Chúng ta thành công rồi."

Makoto vui mừng reo lên, kích động lắc qua lắc lại bả vai Rei.

Thần sắc ai cũng sáng láng, đối lập với vẻ trầm lắng của hai thành viên Tứ tướng.

Usagi lập tức phát hiện sự kì lạ, ra hiệu mọi người ngưng lại.

" Vậy Kunzite và Zoisite đâu?"

Mamoru giật mình tỉnh ngộ: " Đúng vậy, sao bọn họ vẫn chưa về đến đây?"

"..."

Đáp lại là sự im lặng. Không khí lập tức trầm xuống, mọi người cũng ý thức được vấn đề. Theo kế hoạch, đáng lẽ hai người họ phải mở cánh cổng không gian và thoát đi trước khi bom nổ. Nhưng giờ bom đã nổ xong, tại sao người còn chưa quay lại?

Một suy đoán không may dần hình thành trong đầu mỗi người.

Một lúc sau, Jadeite nhắm chặt hai mắt, run rẩy bóc trần sự thật.

" Bọn họ... đã hi sinh rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net