Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Hoành Dương (2)

" Thiên Môn sư bá, con đến giúp người." Lệnh Hồ Xung chạy đến.

" Lệnh Hồ Xung ngươi còn là đại để tử phái Hoa Sơn không? Sao lại đi xưng huynh gọi đệ với loại người này, thật là mất mặt ngũ nhạc kiếm phái chúng ta. Bần đạo không cần ngươi giúp, tránh ra."

" Ôh. Hô hô, tiểu tử này không giúp, thì ngươi không động nổi tới sợi lông chân của ta đâu."

Vừa nói xong, Điền Bá Quang ra đòn liền, do không kịp phòng vệ, Thiên Môn đạo trưởng dính trọn một đao của hắn vào chân và vào ngực, tốc độ ra đòn nhanh như chớp, đến nỗi không ai kịp nhìn thấy gì cả. Nếu như hắn không hạ thủ lưu tình, dùng sống lưng đao để đánh, có lẽ giờ này chân ông đã đứt lìa rồi. Thấy Điền Bá Quang cứ lừ lừ đi tới, Nghi Lâm hoảng sợ chạy ra đứng chặn ở giữa

" Không được, huynh không được giết người."

" Ha ha, được rồi, niệm tình nàng, hôm nay ta không giết hắn, chúng ta tiếp tục uống rượu ăn thịt." Nói đoạn, hắn kéo tay Nghi Lâm lôi ra bàn rượu.

Lệnh Hồ Xung chạy đến bên, nân Thiên Môn đạo trưởng dậy, nói" Thiên Môn sư bá, người không sao chứ?"

" Tránh ra. " ông ta quát câu đó rồi khập khiễng đi ra khỏi quán, mặc kệ cho Lệnh Hồ Xung cứ với gọi lại.

" Ha ha, kệ hắn đi, Lệnh Hồ huynh đệ, ra đây uống rượu nào???"

" Ngươi, ngươi, tất cả là do ngươi hại ta bị hiểu lầm rồi. " Vừa nói, hắn vừa nâng ly rượu lên uống cạn.

" Lệnh Hồ huynh đệ, tên mũi trâu của phái Thái Sơn này đi rồi, sau này ngươi sẽ gặp phiền phức lớn đó, vừa nãy ta định lấy mạng hắn để tránh hậu họa về sau cho ngươi." Điền Bá Quang giả lả.

" Thôi đi, những chuyện phiền phức Lệnh Hồ Xung ta ngày nào cũng gặp phải, thêm một chuyện cũng chẳng sao. Nhưng nói thật, nhát đao rất nhanh vừa rồi của ngươi nếu chém ta, ta lại không giỏi như sư bá ta bị ngươi chém chết từ lâu rồi, sao ngươi lại tha mạng cho ta vậy."

" Ha ha. Vậy chẳng phải ngươi vẫn chưa bị ta chém chết hay sao? Đêm động phòng đó nếu không phải ngươi ngăn ta cùng tiểu ny tử kia đánh nhau. Giờ ta thành ma dưới kiếm của nàng rồi. Cho nên, đây là nhát đao lưu tình trả ân tình a! "

" Điền huynh, huynh khách sáo rồi. Sư muội của ta nàng kiếm pháp trong Hoa Sơn ngoại trừ sư phụ và sư nương không ai bì kịp nàng. Với lại ta cùng nàng là đồng môn, giúp đỡ sao có thể nói cứu giúp ngươi gì đó? "

-Nếu đêm đó, ngươi không ra tay, tiểu ni tử đó nhát kiếm là xỏ xuyên ta a! Vậy không phải ta chết chắc rồi sao? Ta biết, Lệnh Hồ Xung ngươi đường đường là đại trượng phu, nên ta rất trọng tình ngươi."

" Khoan đã Điền huynh, nếu không phải vì đêm đó ngươi bắt cóc chiếm tiện nghi tiểu sư muội Nghi Lâm. A Thanh nhà chúng ta cũng sẽ không ra tay với ngươi, ta cũng không vì giúp nàng mà bị ngươi chém thương. Huống chi, dù không có A Thanh giúp, ta cũng sẽ liều chết cứu Nghi Lâm. Tuy nói là, ta không thích gặp phải ni cô, nhưng dù thế nào đi nữa phái Hằng Sơn cũng là một trong ngũ nhạc kiếm phái chúng tôi. Chúng tôi xem nhau như huynh đệ, muốn khoanh tay đứng nhìn, ta không thể làm được."

" Được, Lệnh Hồ Xung huynh đệ. Đại trượng phu khá lắm, Điền bá Quang ta rất vui khi có thể kết giao bằng hữu với ngươi, nào ta kính ngươi một ly/ Nào."

Hai người cạn cùng một lúc mấy ly rượu, Lệnh Hồ Xung trầm ngâm

" Nói về võ công, ta không sánh bằng ngươi, nhưng xét về uống rượu, ta nghĩ ngươi không phải đối thủ của ta."

" Ha ha, khẩu khí rất mạnh, nào, vậy chúng ta tỉ thí đi."

" Điền Huynh, không phải ta đã nói sao, thấy ni cô chuyện gì cũng thất bại, cô ấy ở đây,ta làm sao mà thắng được chứ???"

" Tiểu tử thối, ngươi trăm phương nghìn kế, cũng chỉ muốn ta, thả tiểu ni cô này nếu vậy, ta tác thành cho ngươi. "

" Tác thành thế nào đây."

" Ta xem ngươi như bằng hữu, chúng ta sẽ làm theo luật giang hồ, người đời thường nói, không được cướp thê tử của bằng hữu, nếu như Lệnh Hồ huynh đệ lấy tiểu ni cô này, ta lập tức thả nàng ấy."

Rầm! " Đồ khốn, ngươi muốn ta lấy cô ấy, tức là muốn ta xúi quẩy cả đời hay sao? Thôi, ta không phí lời nữa, một là ngươi thả cô ấy ra và chúng ta tiếp tục uống rượu, hai là ta và ngươi sẽ đánh nhau một trận, thế nào???"

" Ha ha ha, tức cười quá, Lệnh Hồ huynh đệ à. Đánh, ngươi không thể thắng được ta đâu?"

" Đúng, ta không thể thắng ngươi, nhưng đó là đứng đánh, còn nếu ngồi đánh, thì không chắc."

" Lệnh Hồ huynh đệ à, ngươi lại hồ đồ rồi, thời niên thiếu, chân này của ta từng bị nhiễm lạnh, khoảng hai năm, ta vẫn phải ngồi luyện đao pháp, vì vậy nếu nói ngồi đánh, ngươi vẫn không thể thắng được ta đâu."

" Ta nói ngươi đừng hoảng sợ, từ khi ta gia nhập Hoa Sơn đến giờ đều ngồi để luyện tập kiếm, hai năm của ngươi có là gì."

" Vậy xem như ta thiếu hiểu biết, muốn mở mang kiến thức đi."

" Được, vậy chúng ta sẽ ngồi trên hai chiếc ghế, mông ai rời khỏi băng ghế trước xem như người đó thua, được chưa?"

" Đừng phí lời, nói đi, thua thì thế nào???"

" Thứ nhất, nếu ai thua thì không được sàm sỡ tiểu ni cô này nữa, vả lại sau này gặp cô ấy, còn phải khấu đầu gọi cô ấy là sư phụ, đồng thời từ nay, phải là môn đệ phái Hằng Sơn thế nào??"

" Không được, phái Hằng Sơn chúng tôi từ xưa đến nay chưa từng nhận Nam đệ tử? " Nghi Lâm giật mình hét toáng lên.

" Ta đánh cược với hắn liên quan gì đến cô, ngồi xuống."

" Vậy thứ hai là gì?"

" Điều kiện thứ hai là nếu ai thua, phải tự chém một nhát, làm thái giám. "

" Lệnh Hồ huynh đệ, điều kiện này quá độc ác rồi, ngươi có chắc thắng không?"

" Ha ha, hình như ngươi sợ rồi hả? Thôi được, nếu như ngươi sợ thua, thì chúng ta có thể thương lượng. Nếu như ngươi thua, chỉ cần hứa không giết ta thì điều kiện này có thể bỏ, để tránh cho cái oại háo sắc như ngươi khỏi bị tuyệt tử tuyệt tôn."

" Được thôi, nào nào."

Sau đó hai người mỗi người chọn một chiếc ghế, Điền Bá Quang cầm đoản đao, Lệnh hồ Xung cầm kiếm, hai người sau một hồi gườm mặt nhau thì lao vào đánh chém, tiếng đao kiếm vang leng keng khắp trên lầu hai tửu quán. Khúc Dương ngồi bên dưới thản nhiên uống rượu như không có chuyện gì xảy ra, trong khi thực khách lẩn chủ quán thì đã ráo riết bỏ chạy từ khi nào. Lệnh Hồ Xung cố gắng hết sức để đánh Điền Bá Quang ra khỏi chiếc ghế, nhưng quả thật khó khăn vô cùng, vì võ công kém hơn nên không sao chạm vào người hắn được, trái lại, y còn bị hắn chém liên tiếp vào người khiến máu mê be bét nếu rất may không có nhát chém nào cố ý đoạt mạng, nếu không giờ này có lẽ chàng đã xuống bên dưới làm bạn với Diêm vương rồi.

Nhưng cũng kỳ lạ thay, bị đánh tơi bời như vậy nhưng Lệnh Hồ Xung dường như vẫn kiên quyết không nhấc mông ra khỏi ghế, Tức giận, Điền Bá Quang dùng nội lực đạp cho chàng một cú khiến Lệnh Hồ Xung cả người cả ghế lao ra xô đổ lan can ngã sõng soài xuống lầu. Nghi Lâm cuống cuồng chạy đền đỡ Lệnh Hồ Xung ngồi dậy. Lúc này, Điền Bá Quang đắc ý nhảy xuống bên dưới về đi đến chỗ chàng định giễu cợt

" Không sao chứ huynh đệ, lần này ngươi chịu thua chưa???"

" Là ngươi thua đó đồ ngốc."

" Ta thua à, nói nghe xem thử??"

" Không phải sao, chúng ta đã nói rõ, mông ai rời khỏi ghế trước người đó thua sao?"

Dứt lời, hắn chổng mông lên cho hắn thấy, hai chân Lệnh Hồ Xung vẫn quặp chặt lấy chiếc ghế dùng toàn thân hắb đã tơi tả. Bị mắc lừa một vố đau điếng, Điền Bá Quang giận điên người nhưng không làm gì được. Sợ phải gọi Nghi Lâm là sư phụ, hắn giả vờ đau bụng và chạy đi mất. Lệnh Hồ Xung tơi tả đến nỗi không đứng dậy nổi nữa, phải nhờ Nghi Lâm đỡ y dậy.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, hai người vừa đi ra đến cửa quán thì gặp hai tên Thanh Thành tứ tú đi vào

" Ta còn tưởng là ai, thì ra là Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn. Đúng là oan gia ngõ hẹp."

" Ha, đúng vậy, đường của oan gia thì bao giờ cũng hẹp cả? Nghi Lâm tiểu sư muội, để ta giới thiệu cho cô, hai vị này là Thanh Thanh tứ thú đỉnh đỉnh đại danh (bật cười), cô có biết võ công lợi hại nhất của Thanh Thành phái là gì không? (Nghi Lâm lắc đầu). Không biết đúng không, đó chính là thế mông hướng ra sau, "Bình sa lạc nhạn". "

" Khốn kiếp, ngươi chết đến nơi rồi, còn mồm mép như vậy."

Dứt lời cả hai tên bọn chúng liền lao vào. Lệnh Hồ Xung vội gạt Nghi Lâm ra và đỡ đòn của chúng, do ê ẩm đòn của Điền Bá Quang ban nãy, nên Lệnh Hồ Xung nhanh chóng bị chúng đánh hạ, ngã xõng soài ra đường. Nghi Lâm vội và lao vào hét lớn " Lệnh Hồ sư huynh! " nhưng nhanh chóng nàng bị một tên tóm tay khống chế lại. Bất bình, nàng lên tiếng

" Các ngươi ức hiếp một người bị trọng thương? Không sợ bồ tát trừng phạt sao?"

" Một tiểu ni cô lục căn chưa tịnh, đã động lòng phàm với tên tiểu tử này, cô yên tâm, lát nữa sau khi tiễn hắn về trời, ta sẽ thay hắn hầu hạ cô. Ha ha ha."

" Khốn kiếp bỏ ta ra..."

Trong khi đó, tên kia vẫn đang dẫm lên ngực Lệnh Hồ Xung và lớn giọng

" Lệnh Hồ Xung, đây là do ngươi tự tìm đến, đùng trách bọn ta. "

" Nghi Lâm tiểu sư muội, trước khi chết, ta muốn nói với muội nơi cất Tịch Tà kiếm phổ của Lâm gia."

" Tịch Tà kiếm phổ ở đâu?" Mắt hắn sáng lên, túm cổ y. Mặt dí sát mặt.

Lệnh Hồ Xung ghé vào tai hắn thều thào " Trong lòng ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net