Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Sóng gió Hành Sơn (2)

Lúc này, bên trong gia trang của Lưu Chính Phong, khách khứa đã tới rất nhiều, Du Thương Hải cùng Nhạc Bất Quần đang đàm đạo với Lưu Chính Phong ở bên trong, vừa lúc nhóm người Nhạc Linh San cũng đến nơi. " Cha, cha, cha. " Vừa đến nơi thấy Nhạc Bất quần, Nhạc Linh San đã vui mừng réo tên ông.

" Nhạc Bất Quần, tốt nhất ông nên nói rõ cho ta."

" Định Dật sư tỷ, sao lại nói vậy?"

" Đại đệ tử Lệnh Hồ Xung của ông đã mang tiêu đồ Nghi Lâm của ta đi, ông mau bảo hắn giao người ra cho ta."

Nhạc Bất Quần quay sang Linh San, thấy nàng lắc đầu, trong khi đó, bên ngoài khách khứa và càng ngày càng đông. Mộc Cao Phong cũng đã dẫn Lâm Bình Chi đến nơi và núp ngoài cổng theo dõi, Lâm Bình Chi hấp tấp chạy vào thì bị lão cản lại

" Ngươi muốn làm gì?"

" Tôi...tôi phải đi tìm Dư Thương Hải?"

" Ngươi tuyệt đối đừng làm bừa, hôm nay là đại hội rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, cao thủ võ lâm tụ tập rất nhiều, ngươi tuyệt đối đừng có làm bừa."

" Nhưng cha mẹ tôi..."

" Đừng vội, Dư Thương Hải là một tên cáo già, đệ tử rất nhiều, nếu ngươi gặp chuyện không phải đã liên lụy đến cha mẹ ngươi nữa hay sao? Nghe lời ta đi, ta sẽ cứu họ ra cho ngươi."

Lúc này, ở bên trong

" Định Dật sư tỷ, bà nói Lệnh Hồ Xung thông đồng với Điền Bá Quang bắt Nghi Lâm đi, chuyện này là hoàn toàn không thể?"

" Thiên Môn đạo trưởng đã nhìn thấy, Giả thiếu hiệp của phái Thanh Thành cũng nói vậy. Lẽ nào là giả được hay sao?"

" Nếu như Nhân Đạt đã nhìn thấy, chuyện này không thể giả được " Dư Thương Hải chen vào.

" Hừm, hiện giờ tiểu đồ Lệnh Hồ Xung không có mặt, không thể giải thích cùng mọi người. Thị phi ra sao hiện giờ vẫn chưa thể phân biệt. "

" Nhạc Bất Quần, theo như ông nói, không có mặt ở đây là có thể phủ nhận tất cả sao?"

" Tại hạ không có ý đó."

Đúng Lúc này, Thiên Môn đạo trưởng được một đồ đệ dẫn vào, chân ông khập khiễng do bị Điền Bá Quang đánh. Lưu CHính Phong vội vàng chạy ra ân cần

" Thiên Môn sư huynh bị sao vậy?"

" Là tên cẩu tặc Điền Bá Quang làm? Nhạc sư huynh, ông mau giao Lệnh Hồ Xung ra đây." Tình thế ngày càng bất lợi cho Lệnh Hồ Xung.

" Thiên môn sư bá, người đã nói vết thương là do Điền Bá Quang gây ra, liên can gì đến đại sư ca tôi. " Nhạc Linh San lên tiếng bênh vực.

" Hắn và Điền Bá Quang ở cùng một phe. " Thiên Môn đạo trưởng tức giận quát lớn.

" Thiên Môn sư huynh xin đừng nóng vội, bây giờ việc chúng ta cần làm là xét cho rõ ràng chuyện này. Để tránh làm ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người." Lưu Chính Phong ôn tồn lên tiếng.

" Còn gì để nói nữa chứ, phải thanh lý môn hộ, chặt đầu thị chúng."

" Không, đại sư ca tôi không giết người. Dựa vào cái gì mà đòi giết đại sư ca tôi! "

" Đúng vậy " Cả Nhạc Linh San và Lục Hầu Nhi cùng lên tiếng.

"Ai nói hắn không giết người, hắn đã giết người của phái Thanh Thành." Định Dật sư thái tiếp tục.

" Cái gì, hắn giết ai?" Dư Thương Hải giật mình hỏi.

Đúng lúc này, tên Giả Nhân Đạt cũng về đến.

" Sư phụ, sư phụ! "

" Sao vậy Nhân Đạt?"

" Sư phụ! La sư huynh, huynh ấy đã bị giết rồi."

" Đứng dậy rồi từ từ nói. Nào bình tĩnh lại, nói ta biết, ai làm?"

" Lệnh Hồ Xung. "

" Khốn kiếp, đúng là tên súc sinh này làm à?" Hắn tức giận nói lớn.

" Ngươi nói Lệnh Hồ Xung giết người, là ngươi tận mắt nhìn thấy sao? " Nhạc Bất Quần lên tiếng.

" Đúng vậy, đương nhiên là tôi tận mắt. "

" Nhạc trưởng môn, ông còn gì để nói nữa không? Ông bao che đệ tử của ông, ông đúng là Ngụy quân tử."

" Đức Nặc, Đại Hữu! "

" Sư phụ. "

" Đi tìm đại sư huynh của các con về đây cho ta."

" Dạ, sư phụ."

" Nhân Đạt, ngươi cũng đi cùng đi, để tránh có người kiếm cớ đi tìm rồi phóng thích hắn, đi mau. "

" Vâng, thưa sư phụ."

Giả Nhân Đạt cùng hai người kia vừa ra khỏi cổng gia trang cũng là lúc Nghi Lâm dò được tung tích của sư phụ mình và tìm đến.

" Sư phụ!"

" Nghi Lâm. "

" Sư phụ."

" Sư phụ, đệ tử tưởng là cả đời này, sẽ không gặp được người nữa rồi. " Nàng khóc rưng rức.

" Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, đừng sợ, trở về là tốt, con có biết Lệnh Hồ Xung, tên súc sinh đó giờ ở đâu không?"

" Đệ tử...đệ tử quả thật có nhìn thấy Lệnh Hồ sư huynh."

" Vậy huynh ấy hiện giờ ở đâu? " Nhạc Linh San vội vàng chen vào.

" Huynh ấy, huynh ấy..hu hu... "

" Hắn sao rồi, mau nói đi."

" Huynh ấy chết rồi."

Câu nói của Nghi Lâm như sét đánh ngang tai, toàn thân Nhạc Linh San rụng rời, đầu óc ù ù. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

" Nghi Lâm sư tỷ, tin tức này ở đâu ra vậy?"

" Tôi tận mắt nhìn thấy. " Sau câu nói đó, Nghi Lâm tiếp tục khóc nức nở, vẻ đau đớn của nàng là không thể giả tạo. Nhạc Linh San nghe xong cũng chỉ kịp nấc lên vài tiếng rồi ngất lịm, đám đệ tử của Lưu Chính Phong phải cõng nàng vào khuê phòng nghỉ ngơi.

" Nghi Lâm sư điệt, ai đã giết Lệnh Hồ Xung?" Nhạc Bất Quần hỏi nàng.

" Là La Nhân Kiệt giết."

" Nói bừa, rõ ràng La Nhân Kiệt đã chết trong tay Lệnh Hồ Xung sao ngươi lại nói lại là hắn giết Lệnh Hồ Xung?"

" Tôi nói thật, tôi có thể lấy danh nghĩa bồ tát ra để thề."

Nói đoạn nàng từ từ kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc đã diễn ra từ lúc được Lệnh Hồ Xung cứu đến khi chàng bị giết cho mọi người nghe.

Cùng lúc đó, Lâm Bình Chi đã lẻn được vào bên trong gia trang, hắn đánh ngất một tên gia đinh rồi lấy trộm quần áo để giả dạng, tiện cho việc thâm nhập vào bên trong.

Tại đó lúc này Nghi Lâm cũng đã kể xong toàn bộ sự việc

"Xem ra chúng ta đã hiểu lầm Lệnh Hồ hiền điệt rồi." Lưu Chính Phong lên tiếng.

" Các người nói vậy là ý gì, không lẽ để cho đồ đệ La Nhân Kiệt của ta chết oan sao?" Dư Thương Hải lớn tiếng.

" Nghi Lâm, ngươi nói Lệnh Hồ Xung chết rồi, thi thể của hắn đâu?"

" Tôi...tôi dìu huynh ấy đi, được mấy bước huynh ấy đã chết trên mặt đất. Tôi cũng bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì không thấy huynh ấy nữa."

Nàng khóc thúc thích trả lời, lại như nhớ ra mình bỏ sót gì đó liền nói thêm vào" Lúc tôi tỉnh dậy liền nhìn thấy Đan sư tỷ. Tỷ ấy dặn tôi mau tìm Lưu sư thúc thuật rõ mọi chuyện. "

" Đan Thanh? " Nhạc Bất Quần mặt hơi nhăn lại, hỏi ngược một lần.

" Vâng. "

" Nếu có Đan Thanh hiền điệt, ta nghĩ Lệnh Hồ hiền điệt sẽ không chuyện không may. Chuyện này đợi hai người bọn họ tới đây, chúng ta hẳn tra hỏi rõ ràng. " Lưu Chính Phong cũng thoát yên tâm, danh tiếng của Đan Thanh trên giang hồ vốn rất tốt, nếu nàng ra tay ắt trong chuyện này có nhiều uẩn khúc. Lệnh Hồ hiền điệt nói không chừng là bị vu oan.

Dư Thương Hải không phục, giết đệ tử của hắn còn muốn sống yên ổn sao. Dù cho Đan Thanh nha đầu kia có ra tay cứu hay gì đó đi chăng nữa. Hắn cũng phải bắt Hoa Sơn giao mạng tiểu tử thối Lệnh Hồ Xung " Hừ, bọn chúng đều là sư huynh muội với nhau, chỉ sợ cá mè một lứa."

Lúc này Lâm Bình Chi đang nấp ngoài cửa nghe rõ sự việc, do sơ ý bất cẩn, hắn đã làm rơi mấy trái đào bê trên tay, bị phát hiện, hắn định tháo chạy nhưng Dư Thương Hải đã nhanh hơn, chạy ra túm lấy cổ hắn bóp mạnh

" Ngươi là ai, định làm gì, tại sao lại nghe lén? Lưu sư huynh, hắn có phải gia bộc nhà huynh không?"

" Tiểu huynh đệ này tại hạ chưa từng nhìn thấy?"

" Đã không quen biết, vậy nhất định là gian tế, xem chưởng đây."

Ngay sau câu nói, Dư Thương Hải đã tung ra một chưởng ở tay định đánh thẳng vào mặt Lâm Bình Chi, đúng lúc nguy cấp đó, Mộc Cao Phong ở đâu bay ra ngăn chặn chưởng lực của hắn khiến nó trở nên vô hại, hai người tiếp tục đánh với nhau tới hai mươi mấy hiệp mà vẫn không phân thắng bại, bụi bay tung khắp cả gia trang. Sau một hồi tỉ thí, cả hai đều dừng lại, Mộc Cao Phong lên tiếng

" Dư quán chủ, ngươi đường đường là chưởng môn của một phái, vậy mà lại ức hiếp tôn tử của lão lưng gù ta. Không thấy xấu hổ sao?"

" Ngươi là Mộc Cao Phong?"

Dư Thương Hải vừa dứt lời thì Mộc Cao Phong đã túm lấy Lâm Bình Chi rồi dùng khinh công bay vút lên mái nhà rồi mất hút một cách nhanh chóng, mọi người không ai kịp động thủ cả. Cùng lúc đó, một đệ tử của phái Thanh Thành bị đánh từ ngoài công văng tít vào tận sảnh đường, nằm im bất động, Dư Thương Hải thừa biết người ra tay chắc chắn không phải là Mộc Cao Phong, công phu của lão ta không thể đạt tới tầm đó. Hắn quay ra tên đồ đệ thì thấy lưng của hắn được gián một mảnh giấy có vẽ hình con rùa, hàm ý chế nhạo phái Thanh Thành của hắn. Quá tức giận, hắn hét lớn

" Ai, rốt cuộc là ai?"

" Sư phụ, đệ tử...đệ tử quả thật không kịp nhìn."

Đúng lúc đó, một âm thanh văng vẳng vang lên tiếng nói không to nhưng ai cũng nghe rất rõ, đủ thấy người này võ nghệ vô cùng cao cường " Dư quán chủ, đây chính là kiểu mông hướng ra sau, Bình sa lạc nhạn của phái Thanh Thành các người. "

" Rốt cuộc ngươi là ai. " hắn tức giận quát lớn, dứt lời, trên bầu trời rất nhiều ong vò vẽ bay vào trong sảnh và tấn công mọi người. Tất cả mọi người ai cũng mải miết chống đỡ bầy ong để hòng thoát thân. Lợi dụng cơ hội đó, một bóng đen lao vút vào trong, nhằm thẳng hướng Nghi Lâm, tóm chặt lấy tay nàng. Không kịp phản ứng, Nghi Lâm chỉ nghe thấy hắn nói một tiếng " đi " thì đã thấy thân hình của mình nhẹ nhàng như mây, thì ra nàng đã được đưa tít lên mái nhà, cũng theo hướng Mộc Cao Phong chạy mà biến mất dạng. Bóng đen biến mất, bầy ong cũng theo đó mà bay đi, định thần trở lại, lúc này Định Giật sư thái mới phát hiện ra Nghi Lâm cũng đã mất tích từ khi nào, bà gọi lớn

" Nghi Lâm, Nghi Lâm..Ai đã mang Nghi Lâm đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net