Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Sóng gió Hành Sơn (6)

Thụy Niên Hoa đám người ngũ nhạc kiếm phái vì không tìm được Lệnh Hồ Xung bên trong mà buộc lòng phải rời khỏi. Đan Thanh cũng không có xuất hiện ở gia trang Lưu Chính Phong mà nàng cùng Đông Phương Bất Bại ở cùng một chỗ. Nàng tưởng nghĩ muốn thấu hiểu y, nàng ở y quan sát rất lâu, y có điểm thiện lương bên trong chỉ là điểm thiện lương này bị y giấu rất kỹ không ai tìm ra. Vừa chính vừa tà đan xen lẫn nhau, nếu nói y như lời giang hồ vẫn đồn giết người không gớm tay, không chuyện xấu nào không làm, thủ đoạn nham hiểm, xảo trá nàng chưa thấy qua, vẫn không nghĩ sẽ thấy qua, vì nếu y giết người trước mặt nàng, nàng buộc phải ngăn y lại.

Còn nói y có nét chính đạo, nàng lại thấy có chút buồn cười, y cứu người chẳng tiện tay vừa mắt mà thôi. Nhưng mà....nàng thích cái điểm tốt này ở y.

Thông qua giáo chủ đại nhân kể rõ ràng, Đan Thanh biết hóa ra vị Khúc hữu sứ kia chính là vì Lưu sư thúc mà tới. Hai người là cầm hữu, là tri kỷ. Bất quá bọn họ lộ quá sớm, sợ rằng lần chậu vàng gác kiếm rút khỏi giang hồ của Lưu sư thúc không yên bình như vẻ bên ngoài của nó.

" A Thanh nói xem, Khúc Dương ông ta có thể cùng Lưu hiền đệ của mình thoát hay không?" Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn Đan Thanh theo kiểu ta không biết đâu nàng giải thích đi. Trong khi, y mới là người có quyền định đoạt.

" Ngũ nhạc kiếm phái bọn ta sợ rằng sẽ có vài người không bằng lòng. Khúc Dương lại đem toàn bộ công lực của ông ấy truyền hết cho đại sư huynh, sợ rằng rất khó. Mà dù có thoát đi chăng nữa....Đông Phương giáo chủ có tha cho họ?" Lại bị Đan Thanh móc họng ngược lại.

Đông Phương Bất Bại gãi mũi cười khanh khách, vẫn là A Thanh nhà nàng cao tay, nàng đấu khẩu không lại.

" Trong cơ thể Lệnh Hồ Xung có hai luồng chân khí, có phần của nàng phải không?

" Lúc đó vì giữ mạng cho huynh ấy, không ngờ.....bây giờ đều ta lo lắng chính là hai luồng chân khí này sẽ nghịch chuyển trong cơ thể sư huynh. Hắn không thể nào khống chế, sẽ vỡ tung." Đan Thanh thở dài, phiền muộn.

" Nội công của A Thanh không phải nội công của Hoa Sơn. Lúc nàng vận chuyển Hoa Sơn kiếm pháp ta đã thấy sự khác biệt. " Giáo chủ nhớ đến lần thứ hai gặp trên Thiên Sơn, nhìn A Thanh đánh với tuyết lang, nàng đã ngờ ngợ.

" Chính vì thế ta mới bảo múa rìu qua mắt thợ. "

" A Thanh võ công học từ đâu? "

" Cơ duyên xảo hợp thôi." Đan Thanh không có ý muốn đề cập đến võ công của nàng, nàng đã thề tuyệt đối không thể nuốt lời. Giáo chủ vừa muốn hỏi tiếp đã bị A Thanh nhà nàng trừng qua cũng im bặt.

Cả hai dừng chân ở một con suối nhỏ, lúc này, một người cận vệ được Đông Phương Bất Bại cử đi do thám đã về báo tin

" Tham kiến giáo chủ."

" Có tung tích của Khúc Dương chưa?"

" Thuộc hạ đáng chết, vẫn chưa có."

" Ta vốn dĩ không muốn gây xung đột chính diện với nhân sĩ chính phái. Nhưng nếu Khúc Dương thật sự tiết lộ điều gì đó. Vậy thì phiền phức rồi."

Đúng lúc này, một đám người đi ngang qua, trong lối ăn mặc thì hình như là người của phái Tung Sơn đi đến, bọn chúng vừa đi vừa nói chuyện với nhau

" Đi nào, Lưu Chính Phong này to gan thật, lại dám ngấm ngầm câu kết với người trong ma giáo là Khúc Dương, lần này nhất định phải khiến hắn chết thật khó coi."

" Ha ha, sư huynh nói chí phải, nhưng nghe nói phu nhân hắn khá xinh đẹp, nếu chết thì thật là phí của, hay là huynh để cho đệ..."

" Ngươi đó, cái tật háo sắc mãi không chừa, coi chừng hỏng đại sự của Chưởng môn sư huynh ngươi có tán mạng cũng không đến được đâu."

" Đệ...đệ chỉ nêu ý kiến như vậy thôi mà, toàn bộ vẫn là sự sắp đặt của sư huynh."

" Cái đó để ta xem xét đã. Ha ha ha."

Bọn chúng đi khuất rồi, Đông Phương liền ra mặt, tên thuộc hạ khoái chí

" Chúc mừng giáo chủ, giáo chủ chưa ra tay mà bọn chúng đã tự chém giết lẫn nhau rồi, lần này đại nghiệp của ngũ nhạc kiếm phái nhất định sẽ thành công." nói mà không để ý xem giáo chủ đại nhân của hắn đang lấm lét nhìn cô gái bên cạnh biểu cảm.

" Khúc Dương và Lưu Chính Phong cho rằng bọn chúng có thể thoát ly giang hồ. Thậm chí có thể tiếu ngạo giang hồ, lần này cho bọn chúng nếm chút cay đắng cũng tốt. Chúng ta chỉ việc đứng bên bờ nhìn lửa vậy."

" Đi."

" Dạ, vâng."

Vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi chuyện Đan Thanh " A Thanh nàng thấy ta xử lý thế tốt không? " tránh giao chiến với ngũ nhạc kiếm phái lúc này sẽ khiến A Thanh đỡ khó xử hơn. Cũng toại lòng Khúc Dương, nàng một mũi tên trúng hai con nhạn.

" Đông Phương xử lý chuyện trong giáo, ta không ý kiến. Có điều, đám người hồi nãy là Tung Sơn? Sao cách ăn nói lại giống như phường cường hào, ác bá." Đan Thanh lắc đầu, Tung Sơn đám người, sư phụ vẫn hay nói bọn họ chẳng hay ho gì, đều là thủ đoạn tàn nhẫn không thua gì ma giáo.

" A Thanh a! Nàng quá ngây thơ, trong sáng không hiểu hết được thế giới này. Nhân sĩ giang hồ kia toàn là kẻ tự xưng chính phái đạo mạo quân tử. Sư công của nàng thu Lâm Bình Chi làm đệ tử cũng không phải thiện nam tín nữ gì đâu!"

Đan Thanh chỉ vẩy nhẹ tay, nàng bảo Đông Phương Bất Bại đừng nói nữa lòng nàng có rối ren, cần phải từ từ bình tâm.

Đêm đó, Lưu Chính Phong ra ngoài sân, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, trong long ưu phiền thấy rõ trên khuôn mặt ông, ông lo lắng không biết đại hội rửa tay chậu vàng của mình có trở ngại gì không? Tất cả những hình ảnh tốt đẹp của ông và Khúc Dương cùng đàn ca thổi sáo năm xưa ùa về khiến lòng ông lâng lâng những cảm xúc khó tả. Một tấm áo bào choàng lên người làm ông giật mình, quay mặt lại, thì ra đó là người vợ xinh như hoa như nguyệt đã đồng cam cộng khổ cùng ông suốt mấy chục năm qua, Lưu phu nhân Băng Tâm

" Không phải ta bảo nàng đưa các con về quê sao?"

" Đáng lẽ đi được nửa đường rồi, nhưng nghĩ kỹ lại quyết định quay về, cho dù nói thế nào, thì người một nhà phải cùng nhau..."

" Nàng biết rõ đời này của ta chưa từng có giây phút nào vui sống thực sự, từ nhỏ sư phụ nói gì thì sẽ làm vậy, gia nhập võ lâm, không phải mong muốn của ta. Là một nhân sĩ võ lâm cũng không phải điều ta muốn. Bây giờ, ta chỉ muốn cùng người tri âm đàn một khúc nhạc thôi, nhưng đến cả ước mơ nhỏ bé như vậy ta cũng không có cách nào thực hiện được. "

" Ta không biết quyết định này có phải là sai không, lỡ có mệnh hệ gì..."

" Không có bất trắc, sẽ tốt thôi, cả nhà chúng ta cùng Khúc sư huynh sẽ ở bên nhau, đó sẽ là điều tốt nhất... " Băng Tâm vội và chặn ngang lời nói của chồng mình.

" nếu sống thì cùng sống, còn chết sẽ cùng chết. " Nàng tiếp tục.

Lưu Chính Phong nắm chặt tay vợ mình, lòng đẩy cảm kích " Xin lỗi, đời này của ta không phải vướng chuyện võ lâm, thì là say mê với thế giới âm nhạc của bản thân, từ trước đến này chưa từng thực sự quan tâm đến cảm xúc của nàng, yêu thương bảo vệ nàng, bây giờ lại muốn..."

" Đừng nói nữa, tất cả đều là thiếp cam tâm tình nguyện, mỗi ngày được thấy chàng như thế này, suốt chục năm nay trong lòng đã mãn nguyện rồi." Nàng sà vào lòng ông, ôm thật chặt để cảm nhận niềm hạnh phúc mà nàng có cảm giác nó đang rất xa vời. Hai người dìu nhau vào phòng ngủ với niềm hy vọng ngày mai, mọi sự đều thuận lợi.

Sáng ngày hôm sau, ông đi ra đại sảnh, các bậc anh hùng cũng đã có mặt gần hết ở đó, người ra người vào tấp nập. Đại lệ được chuẩn bị rất kỹ càng, mọi thứ đầy đủ, mọi người cũng đã tới đầy đủ. Lưu Chính Phong bước lên đàn, trịnh trọng nói

" Các vị tiền bối đồng đạo đường xa tới đây, trong lòng Lưu Chính Phong thực sự cảm kích vô cùng, thiết nghĩ chắc các vị đã biết huynh đệ ta hưởng ân huệ của triều đình, làm một chức quan nhỏ, thường có câu hưởng lộc vua phải trung với vua, đi lại trong giang hồ phải nói đến nghĩa khí, việc của quốc gia, nhất định phải tuân theo phép công, sau này hai phía nếu có xung đột mâu thuẫn không tránh được làm huynh đệ khó xử, nên từ nay về sau, Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng rút khỏi giang hồ, đương nhiên các vị ngồi đây nếu như đến thành Hành Dương thì vẫn là bằng hữu của Lưu mỗ, chỉ có điều, ân oán giang hồ, từ nay về sau đều sẽ không liên quan đến Lưu mỗ nữa. "

Sau khi nói xong, Lưu Chính Phong tạ lễ với mọi người rồi quay về phía bàn thờ tổ tiên của phái Hành Sơn, quỳ xuống và tạ lễ

" Đệ tử Lưu Chính Phong được ân sư nhận làm môn hạ, truyền thụ võ công chưa thể làm vinh danh phái Hành Sơn vô cùng hổ thẹn, vừa may bản môn có Mạc sư huynh chủ trì, Lưu Chính Phong tầm thường vô dụng thêm cũng không nhiều, bớt cũng không ít, từ nay về sau, Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng nhưng nhất định không dùng võ công được truyền thụ trong con đường thăng quan tiến chức. Nếu vi phạm lời thề, thì sẽ như thanh kiếm này."

Dứt lời, ông đừng dậy rút thanh kiếm ra khỏi bao để trên bàn thờ, dùng nội công truyền vào tay rồi chặt một cái, thanh kiếm nát vụn thành từng mảnh. Một gia nhân bưng một chiếc chậu bằng vàng đựng nước suối trong vắt đến bên bàn, Lưu Chính Phong bình thản đi đến ông vừa định thò tay vào chậu, chưa kịp rửa thì một tiếng nói vang lên " hãy khoan. " làm ông có cảm giác không an lành, xem ra điều mà ông lo lắng sắp thành sự thật. Từ bên ngoài cổng, ba người của phái Tung Sơn bước vào, một người ở giữa, cũng chính là người vừa cất tiếng nói lên, ông ta là Phí Bân, cầm lá cờ của Minh chủ ngũ nhạc kiếm phái Tả Lãnh Thiền và lên tiếng

" Lưu sư huynh, tiểu đệ nhận mệnh lệnh của Tả minh chủ, mời Lưu sư huynh tạm thời hoãn lại đại lễ rửa tay chậu vàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net