Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Mỹ nhân xuất dục đồ

Đan Thanh cứ như thế từ bé cho đến khi trưởng thành đều lúc nào cũng thần thần bí bí trốn ở một bên tu luyện, dù đôi lúc nàng hài tử bốc đồng tính nghịch ngợm vẫn không quên bỏ quên việc tu luyện võ công. Nàng có thể ở Hoa Sơn Phái luyện Hoa Sơn võ công song song luyện lão giả chỉ bảo nàng võ công mà không bị Ninh Trung Tắc lẫn Nhạc Bất Quần phát hiện đều là nhờ nàng học luôn cả Quy Tức Công.

Quy Tức Công là một loại kì thuật trong thiên hạ, dùng để giả chết đánh lừa đối phương. Tuy nhiên nó còn có thể che giấu hơi thở, ẩn giấu tu vi võ công, so với Quỳ Hoa Bảo Điển nó còn mạnh mẽ hơn về mặt ẩn giấu tu vi võ công.

Chính vì thế, nàng không lo sư phụ phát hiện, vì sư phụ luôn bao che khuyết điểm cho nàng. Nhưng mà sư công con người này…..không hiểu sao vẫn luôn cho nàng cảm giác không an toàn.

Tuy rằng sư công là phu quân của sư phụ, còn là giang hồ vẫn luôn gọi Quân Tử Kiếm, nhưng nàng chẳng hiểu vì lý do nào mà Quân Tử Kiếm này có chút tâm tư sâu nặng, cứ như luôn chưa thỏa mãn võ công hiện tại, địa vị hiện tại vậy. Khi còn nhỏ nàng có thể không hiểu biết nhiều về giang hồ, nhưng dần theo năm tháng lớn lên, nàng hiểu Hoa Sơn của nàng vẫn luôn đứng dưới Tung Sơn, nói là ngũ nhạc đồng lòng, nhưng chưởng môn Tung Sơn vẫn luôn tìm cách thâu tóm quyền lực của mình. Hoa Sơn luôn là con mồi béo bở.

Thời gian không ngừng trôi qua, tiểu oa nhi năm nào nay đã trưởng thành. Nét trẻ con gương mặt nộn thịt, má lúm đồng tiền sâu hoắm cũng đã thay đổi. Hiện giờ, chỉ có Hoa Sơn Phái à không là trung nguyên đệ nhất mỹ nhân.

Diễn tả dung mạo của Đan Thanh chính là trầm ngư bế nguyệt lạc nhạn tu hoa, mắt ngọc mày ngài, khúc mi phong má trán, ngũ quan đẹp như ngọc tạc hệt như sự ưu ái của Nữ Oa dành riêng cho Đan Thanh, là mỹ nhân bước ra từ tranh họa, đan môi hơi cong, da như ngưng chi bạch ngọc. Mái tóc nàng lại đen tuyền, mượt như suối nước, dài đến ngang hông, tựa dòng thiên hà rủ xuống. Cười rộ lên thời điểm sẽ thấy được má lúm đồng tiền sâu hoắm. Xinh đẹp hào phóng, đẹp đắc kinh tâm động phách.

Tại nàng vừa tròn hai mươi xuân xanh, lão giả liền trút ra hơi thở cuối cùng, ông ấy đi mà không hề vướng bận lại. Chỉ ủy thác cho nàng, một miếng ngọc bội, muốn nàng đi Dược Vương Cốc, tìm Dược Vương trao lại vật này cho hắn, nói rằng " Cố nhân xưa đã không từ mà biệt. Chỉ hẹn kiếp sau tiếp tục làm huynh đệ."

Đan Thanh liền đem miếng ngọc bội kia buộc ở bội kiếm Phất Tuyết của nàng. Nhắc nhở nàng rằng phải thực hiện tâm nguyện chưa tròn của lão giả.

Dạo gần đây, giang hồ sóng lớn thì không nhưng sóng nhỏ lại không ít, được biết giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo gần đây đang bành trướng thế lực. Tung Sơn chưởng môn Tả Lãnh Thiền quan ngại Đông Phương Bất Bại sẽ không đơn thuần chỉ là bành trướng thế lực của mình. Khi hắn vừa lên ngôi vị giáo chủ không được bao lâu đã thẳng tay đàn áp những giáo đồ bất phục tùng hắn, những huynh đệ cùng hắn khi còn là phó giáo chủ vào sinh ra tử còn chỉ như một quân cờ, còn giá trị thì tiếp tục lợi dụng, mất đi giá trị lại chỉ còn tử lộ để bước.

Cho nên, giáo chủ đại nhân trong các lời đồn đoán được ghi trong quyển 'Giang Hồ Chí' chính là bán nam bán nữ, cướp của giết người, mưu mô xảo quyệt, tàn nhẫn độc ác không chuyện xấu xa nào không làm.

Mà Đan Thanh mỗi lần xuống núi đều ghé vào quán trà bên đường sẽ nghe rất nhiều giang hồ cư sĩ lời qua tiếng lại về vị ma giáo giáo chủ này. Có đôi khi vì muốn mới mẻ thu hút người nghe, bọn họ sẽ chuyển dời đề tài từ giáo chủ Đông Phương Bất Bại sang ngũ nhạc kiếm phái rồi dừng lại ở nàng tên.

Hôm nay cũng vậy, nàng một đường tự mình hành tẩu xuống núi, trong lúc đi ngang qua một khu rừng liền nghe có tiếng la hét của thiếu nữ. Đan Thanh dùng khinh công lắc mình hướng về âm thanh kêu cứu đó.

Phải nói, nàng giỏi nhất chính là Đạp Tuyết Vô Ngân, khinh công ở nàng vận khởi, mũi giày chỉ giẫm nhẹ vào lá cây đã có thể bay từ nơi này sang nơi khác mà không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào làm kinh động nhiều người.

Cái đập vào mắt của nàng chính là một đám cường đạo vừa cướp bóc xong liền quay sang cưỡng bức thiếu nữ tay trói gà không chặt, đang yếu ớt vùng vẫy kia.

Tình thế cấp bách, Đan Thanh liền sử dụng nội lực tích tụ vào lòng bàn tay, lấy trong người nén bạc lẻ dùng làm ám khí mà bắn về tên cường đạo mu bàn tay.

Nén bạc lẻ khi bắn ra mang theo nội lực, bất quá Đan Thanh không tuyệt tình đến mức phế bỏ cánh tay của hắn, chỉ khiến cánh tay đó tạm thời không thể sử dụng trong thời gian này.

Đối phương bị nén bạc lẻ bắn vào chỉ cảm thấy đau buốt, tê rần, tự động buông ra thiếu nữ, bưng mu bàn tay lui về sau lưng, hét toáng lên " Ai, là kẻ nào. Đừng ở đây giả thần lộng quỷ!" những tên phía sau cũng rút đao nhìn ngó xung quanh cẩn thận đề phòng.

" Giữa thanh thiên bạch nhật, một đám nam nhân đủ tứ chi sức khỏe lại không đi kiếm công việc làm, ở đây giở trò cướp bóc còn cưỡng bức dân nữ!" Giọng nói chỉ mang ba phần thanh lãnh còn lại trầm ấm, còn là trách cứ.

Chủ nhân của giọng nói từ trên cây nhẹ nhàng, phiêu miểu bay xuống, tay cầm Phất Tuyết, chuôi kiếm buộc ngọc bội khẽ rung chuyển.

" Ngươi là ai! " Đại ca cầm đầu cũng chính là người bị Đan Thanh bắn nén bạc lẻ vào tay, tuy vẫn còn hung hăng nhưng không dám làm liều. Bọn hắn hành nghề cướp bóc ở đây đã lâu, loại người nào mà chưa gặp qua, nhân sĩ giang hồ tuy chưa đụng độ nhưng đã thấy qua. Người này, từ trên cao bay xuống khinh công nhẹ nhàng không phát ra tiếng động hiển nhiên là cao thủ võ lâm. Bọn chúng tuy đông nhưng không thể nào địch lại, chỉ nên tìm cách rút lui êm đềm.

" Là ai không quan trọng, thả cô gái này ra. Sau đó đem những gì các ngươi cướp được trao trả cho người ta. Ta sẽ xem như không thấy chuyện gì, bỏ qua cho các ngươi."

Đại ca cầm đầu nhìn về đám thuộc hạ phía sau, dùng tay còn lại cầm lên đại đao la hét " Huynh đệ mở đường máu xông lên! " lập tức hắn cùng đám người xông thẳng vào Đan Thanh.

Nàng chỉ lắc đầu, mặt không chút đổi sắc " Không biết hối cải. "dùng nội lực động nhẹ vào Phất Tuyết. Lập tức Phất Tuyết ra khỏi vỏ, chuôi kiếm đánh mạnh vào ngực của đại ca cầm đầu, mang theo kình lực đánh bật những người sau nằm dài trên đất. Rồi liền trở lại Đan Thanh trên tay, nàng tiếp nhận kiếm, mũi kiếm chỉ vào người đại ca cầm đầu, nói " Tiếp không?"

" Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng! Tiểu nhân có mắt không tròng chọc giận nữ hiệp. Tiểu nhân….tiểu nhân nguyện ý đem trả lại những gì đã cướp!" một đám người quỳ xuống liên tục dập đầu cầu xin được tha thứ.

Đan Thanh đem Phất Tuyết thu vào vỏ, nhàn nhạt nói" Các ngươi nên đem những thứ đã cướp của ai trả về người đó, số còn lại đem đi quan phủ. Sau này đừng tiếp tục hành nghề ở nơi này. "

" Dạ, dạ! Tiểu nhân tuân lệnh! " đám người rối rít vâng lời.

Đan Thanh liếc qua bọn họ nhìn về phía thiếu nữ quần áo không được chỉnh tề, nhẹ cởi ra áo ngoài khoác lên thiếu nữ. Sau đó, hỏi nàng ta đường đi về nhà, một đường đưa nàng ta về lại nhà.

Hộ tống xong, quần áo lại có chút bẩn, nàng nhớ gần nơi này sẽ có một con suối nhỏ, có thể đến đó gội rửa sạch sẽ. Suối ở đây mát mẻ, trong xanh, thường có vài con cá tinh nghịch bơi lội.

Đan Thanh mãi mê đùa nghịch nước, tâm trạng thoải mái, mọi phiền muộn đều bị nàng ném sau đầu. Lúc đùa nghịch trong nước, nàng bỏ quên cảnh giác, không phát hiện có người tiến vào.

Lúc này, bên ngoài xuất hiện ra một nam tử áo lam tiến vào, bỗng nhiên nghe thấy nữ tử vui đùa ầm ĩ tiếng động.  Chậm đặt chân bước, đi ra cánh rừng liền thấy một bộ mỹ nhân xuất dục đồ. Lại sợ kinh động người đang tắm, sẽ làm hỏng mất danh dự của mình cho nên liền núp sang một bên. Bất quá đôi mắt bán đứng hắn a! Vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái bóng lưng.

Chính như Lạc Thần phú câu: Phiêu nhược kinh hồng, uyển nhược du long,... Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết…. Vai như tước thành, eo như ước tố…. Duyên cổ tú hạng, hạo chất lộ ra….

Áo lam nam tử hơi hơi mở to mắt, cả người đều giật mình tại chỗ, miệng lẩm nhẩm " Tóc mây phong hoàn, phượng đỏ mắt thần, xinh đẹp vận mỹ, dung sắc tuyệt lệ…."

Ta, ta ngốc ở đây làm gì chứ! Còn lén lút nhìn trộm nữ tử xuất dục đồ! Không được……điên rồi, ta phải nhanh rời khỏi đây!

" Ai." Bất ngờ áo lam nam tử lúc sơ ý quay đi phát ra tiếng động, làm kinh động đến người đang tắm.

Xuy!

Một tiếng, Phất Tuyết rời vỏ xuyên tới áo lam nam tử mặt. Hắn nhanh nhẹn nghiêng ngả người né tránh, sau đó lắc thân dùng khinh công rời đi.

Đan Thanh vừa nghe tiếng động, liền vươn tay, không nói không rằng vung Phất Tuyết trước, còn bản thân choàng lên y phục, có chút xộc sệt đi ra bên ngoài. Chỉ thấy Phất Tuyết cấm trên đất, không có dấu vết người nhìn lén, nhíu mi lẩm nhẩm " Chẳng lẽ ta lầm?"

Nàng lắc đầu đem y phục chỉnh trang lại, cầm Phất Tuyết xỏ vào vỏ, một đường quay về Hoa Sơn. Lúc về, cũng không quên lén lút mua cho sâu rượu đại sư huynh của nàng một bình rượu ngon. Nàng nghĩ đại sư huynh hắn sẽ thích lắm đây. Có nên mua mặt nạ cho San Nhi không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net