Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Điền Bá Quang

Hỏi Đan Thanh nàng ở đâu? Đương nhiên nàng không hề ở cùng Lao Đức Nặc và Nhạc Linh San. Vốn dĩ theo phân phó của Nhạc Bất Quần, nàng sẽ cùng theo Nhạc Linh San hai người đi Lâm gia một chuyến. Nhưng nửa đường đi nàng lại đổi ý tự mình trốn mất tăm. Chính là nàng khá yên tâm về tam sư đệ, có hắn theo cùng San Nhi đi Lâm gia cũng sẽ không có gì nguy hiểm. Còn nàng, đi theo chẳng qua chỉ là làm bình phong, ngắm cảnh, nhàm chán khiến nàng không muốn ở lì mãi.

Vì thế, Đan Thanh nàng một đường chạy tới Hoành Dương, muốn hội ngộ cùng đại sư huynh.

Trong lúc đó, tại cung điện Thừa Đức của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Đông Phương Bất Bại cũng được mật thám về cấp báo tin tức đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, đồng thời nàng ta cũng đã điều tra ra Khúc hữu sứ Khúc Dương của bổn giáo có giao tình rất thân thiết với Lưu Chính Phong, nghi ngờ bổn giáo bị bán đứng, Đông Phương âm thầm lên kế hoạch theo dõi để bắt một mẻ lưới tiêu diệt ngũ nhạc kiếm phái.

Trong số rất nhiều người đến tham dự đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong trong đó có cả một ni cô trẻ tuổi của xinh đẹp của phái Hằng Sơn có tên là Nghi Lâm cũng được sư phụ của mình là Định Dật sư thái phái tới tham dự. Cô gái trẻ tuổi này lên núi được Định Dật nhận nuôi từ nhỏ và dạy dỗ, nàng mồ côi cha mẹ trong một cuộc loạn lạc khi mới chỉ được vài tuổi, từ nhỏ đến giờ đã mười mấy năm trên núi nàng chưa từng xuống núi, dịp này được sư phụ phái đi, Nghi Lâm tỏ ra rất bất ngờ với thế giới phồn hoa bên ngoài. Hôm nay nàng do đi được một đoạn đường khá dài, Nghi Lâm tỏ ra mệt mỏi, nàng đang ngồi nghỉ trên một phiến đá lớn bên cạnh một con đường núi, mệt mỏi, lại thấy phiến đá khá rộng nên Nghi Lâm nằm luôn ra và nhắm mắt thiu thiu ngủ mất. Đúng lúc đó Lệnh Hồ Xung cũng đi gần đến nơi, chàng nhìn từ xa đã thấy bóng Nghi Lâm đang nằm nghỉ mát, chàng thầm nghĩ " Xem cách ăn mặc như vậy, chắc là tiểu sư muội của phái Hằng Sơn, nhưng sao lại dám nằm nghỉ ngay bên vực núi như vậy, nhỡ gặp đạo tặc hay trượt chân ngã xuống núi thì có phải là oan uổng một đời không?" Đang mải nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh thì bỗng Lệnh Hồ Xung nghe thấy tiếng hét thất thanh của Nghi Lâm, nàng ta đang rơi xuống vực như một cục đá vậy, bây giờ có thi triển khinh công thì cũng chưa chắc cứu được cô gái này, nhưng thật may mắn đúng lúc đó thì một bóng đen bay vút từ dưới vực lên ôm lấy cô gái và bay trở lại phiến đá. Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm, người kia kia ân cần

" Cô nương, cô không sao chứ?"

" Đa tạ thí chủ tương cứu." Nghi Lâm chắp tay cảm ơn

" Cô nương không cần khách sáo."

" Đa tạ." Nghi Lâm định tiếp tục lên đường thì cánh tay của hắn đã chặn nàng lại.

" Cô nương, ta đã cứu cô, cô cứ như vậy mà bỏ đi sao. Ta thấy cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại phải xuất gia. Thế này đi, cô gả cho ta được không?!" Câu nói của hắn làm Nghi Lâm ngỡ ngàng.

" Ngươi...ngươi nói bậy gì vậy?" Lệnh Hồ Xung đã định lên đường tiếp, nhưng nghe câu nói thô thiển của hắn, biết là tiểu sư muội kia lại gặp phải phường lưu manh rồi, hắn đành phải nán lại.

" Ha ha ha vạn lý độc hành Điền Bá Quang ta trước nay nói một là một, hai là hai. Ta nói cô gả cho ta thì tức là cô sẽ là của ta vậy."

Nghi Lâm tức giận đánh hắn một chưởng và nói "ngươi vô sỉ" nhưng Điền Bá Quang nhanh chóng đỡ lấy tay nàng rồi vòng ra phía sau ôm chặt lấy nàng, đồng thời điểm luôn mấy huyệt đạo của Nghi Lâm khiến nàng không sao cử động được cả tấm thân nàng dựa vào người hắn. Lợi dụng cơ hội đó, hắn đưa mũi ngửi mùi hương thơm toát ra từ cơ thể nàng mà lòng ngất ngây miệng lẩm bẩm

" Thơm quá, không ngờ nàng còn trẻ như vậy mà lại xinh đẹp và gợi cảm thế này, nếu không để cho ta thì để cho ai đây, nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng hưởng những khoái cảm đời thường mà những ni cô như nàng chưa bao giờ được hưởng." Hắn vừa nói, vừa vòng qua bế nàng lên tay đi phăm phăm lên phía trước, vừa đi vừa nói

" Nào, chúng ta vò động phòng."

Lệnh Hồ Xung nhìn thấy, toan định lao ra cứu giúp, nhưng lại suy nghĩ " tên dâm tặc này, xem ra võ công cũng rất cao cường, ta có lẽ không phải là đối thủ của hắn, không thể liều mạng được, phải nghĩ cách khác", nghĩ vậy hắn đứng bên trong và nói vọng ra.

" Cuồng đồ to gan, ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc con gái nhà lành cưỡng đoạt dân nữ."

" Là ai, lén lén lút lút thì sao coi là anh hùng hảo hán được, có giỏi thì ra đây cho ta." Điền Bá Quang miệng nói lớn nhưng cũng có phần run sợ, vội thả Nghi Lâm xuống để thủ thế xung quanh.

" Ha ha, ta vốn chẳng phải là anh hùng hảo hán gì, ta là Dư Thương Hải của phái Thanh Thành."

" Thật, thật hay giả đây??"

" Nếu ta gạt ngươi, Dư Thương Hải không phải là người mà là đồ khốn kiếp. Ngươi không phải là Hái hoa đại đạo thiên lý độc hành Điền Bá Quang sao?"

" Hái hoa thì lại là sở thích của tại hạ. Ha ha ha. "

" Dư tiền bối, vãn bối vốn là đệ tử của Hằng Sơn ngũ nhạc phái xin tiền bối cứu giúp. " Lúc này Nghi Lâm mới lên tiếng

" Dư Thương Hải ta tuy không phải là anh hùng hảo hán gì, nhưng vốn cũng không quen nhìn hành vi bỉ ổi của Điền Bá Quang ngươi, ta sẽ không thấy chết mà không cứu."

" Vậy ngươi muốn cứu thì mau ra đây, cứ núp ở đó mà nói làm gì. Ngươi còn không ra, cứ ở đó mà nói suông, có phải là không dám ra không?"

" Lão phu tướng mạo xấu xí, không dám gặp người ta."

" Không muốn gặp à, ta thấy ngươi không dám gặp thì có, nếu vậy thì ta có lẽ cũng không cần vì hạng người giấu đầu giấu đuôi như ngươi mà trễ nải chuyện vui của ta. Nếu ngươi còn không ra, thì ta đi đây. " Nói đoạn hắn lại bế Nghi Lâm lên và đi tiếp

Bóng Điền Bá quang chạy nhanh thoăn thoắt, hắn vừa khuất dạng cùng với Nghi Lâm thì lệnh Hồ Xung cũng chạy ra, hắn thầm nghĩ " tiêu rồi, không gạt được hắn phải nghĩ cách khác thôi. " rồi tiếp tục đi lên lần theo dấu vết của Điền Bá Quang.

Lại nói, Điền Bá Quang bắt cóc Nghi Lâm đưa vào một căn nhà, điểm lấy huyệt đạo của nàng làm cho cơ thể nàng tự nhiên mềm nhũn ra, không còn một chút sức lực nào cả. Hắn không vội muốn làm chuyện xấu xa với nàng, mà lại để nàng ngồi trong nhà, bản thân đi ra bên ngoài mướn một đám thôn dân đến đây, treo đèn hỷ chuẩn bị thức ăn ngon làm lễ động phòng.

Đêm tối tự nhiên sẽ không có quan khách đến dự tiệc mừng của hắn, tự nhiên hôm nay trùng hợp bên ngoài đi vào một áo lam nam tử tuấn mỹ không tỳ vết khuôn mặt. Thôn dân mời mọc y sao có thể từ chối, đành nán lại dừng chân, 'dự hỷ tiệc' của Điền Bá Quang.

Áo lam nam tử còn ai ngoài Đông Phương Bất Bại đâu chứ, nàng vừa mới giải quyết chính sự trên Hắc Mộc Nhai xong thì xuống núi, lần này nàng ăn mặc lại nam trang, lúc đi ngang qua nơi này vì dân làng không ngừng mời uống chén rượu mà vào bên trong.

Đông Phương Bất Bại cho Điền Bá Quang một đề mục, đệ nhất đề cư nhiên là xuân miên chưa phát giác ra hiểu tiếp theo cú. Đề mục này nhưng làm Điền Bá Quang gian nan, vỡ lẽ hắn hoàn toàn không biết chữ chứ đừng nói thơ văn là một tên siêu cấp mù chữ.

Quấn quích hồi lâu hắn liền đáp bậy " Động phòng vô hảo hạn! "

Đông Phương Bất Bại nở nụ cười chút, cũng không làm khó hắn " Xuân tiêu nhất khắc thiên kim , nói cái gì cũng đều đúng!"

Điền Bá Quang hí ha hí hửng, Đông Phương Bất Bại kính hắn một ly rượu, xong liền quay về chỗ ngồi. Còn hắn thì đương nhiên không trễ nải thời gian mà vào động phòng.

Vào bên trong, hắn hai xoa xoa lấy nhau, ánh mắt không ngăn được dâm ý, đưa tay kéo hạ khăn hỉ xuống. Ai ngờ đâu, tiểu ni cô lại hóa ra một tuyệt sắc mỹ nhân, ánh mắt lộ rõ sát ý bên trong.

" A, tại sao lại như vậy?"

" Vui mừng không hả?" Kia mỹ nhân mở lời, nửa chữ đều nghe ra bên trong có đôi phần lãnh đạm, còn không đợi cho Điền Bá Quang đáp lại, đã rút lấy giấu dưới chăn Phất Tuyết đánh về phía hắn.

Phất Tuyết trong tay, mỹ nhân giá y rực rỡ không phải Đan Thanh còn ai vào đây nữa chứ. Vốn dĩ ban nãy nàng thấy đại sư huynh Lệnh Hồ Xung đang dỡ mái ngói nhà người ta xuống, bên ngoài nhà lại ầm ĩ nhiều tiếng động. Nàng không tiện đi cửa chính đành lén lút đi phía sau.

" Tiểu sư muội phái Hằng Sơn, ta là Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn ta đến cứu muội đây."

Nói đoạn rồi Lệnh Hồ Xung dỡ bỏ một lớp ngói nhảy xuống, hắn cùng tiểu ni cô Nghi Lâm đôi co qua lại thì Đan Thanh cũng từ trên mái nhà nhảy xuống, xém chút dọa chết Lệnh Hồ Xung.

" Nhị sư muội sao ngươi lại ở đây? " không phải nàng đang cùng tiểu sư muội và tam sư đệ đi Lâm gia sao?

" Chuyện này dài dòng phức tạp, ngươi mau nói, tiểu ni cô này là sao?" Đan Thanh không có trả lời câu hỏi Lệnh Hồ Xung, mà quay sang hỏi ngược về Nghi Lâm tình huống. Tiểu ni cô sao lại ở đây? Trên người còn mặc cả đồ cưới tân nương?

" Là do tiểu sư muội phái Hằng Sơn này bị tên đâm tặc ngoài kia cường thú. Ta đang tính cứu nàng a!" Lệnh Hồ Xung giải thích tóm gọn lại những gì hắn thấy và nghe cho nàng.

Đan Thanh cau mày, nàng có nghe qua cái tên vạn lý độc hành Điền Bá Quang là một tên hái hoa tặc, có rất nhiều cô nương xui xẻo bị hắn....kia tiểu ni cô này là người trong ngũ nhạc kiếm phái, không thể không cứu. Khoái đao của Điền Bá Quang vừa nhanh, lại chuẩn xác, sư huynh hắn không thể thắng, chi bằng để nàng đến đổi.

Vì vậy, thay vì dự tính ban đầu Lệnh Hồ Xung sẽ giả làm Nghi Lâm lừa giết Điền Bá Quang. Thì bây giờ, Đan Thanh lại bảo Lệnh Hồ Xung hắn dẫn tiểu sư muội Hằng Sơn đi trước, nàng ở lại đối phó Điền Bá Quang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net