Chương XXXI: Quân cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại với Lý Diệu Nguyệt, chỉ ngay khi vừa bước khỏi ngưỡng cửa Qúy Nhân cung, từ đâu một cung nữ gấp gáp chạy về phía nàng. Nàng để ý trang phục nàng ta đang mặc, hình như là người của Hoàng tử phi thì phải! Nàng ta thấy nàng, khuôn mặt không khỏi hiện ra biểu cảm vui vẻ, liền vội vã giao tay nàng bức mật thư hoàng tử phi gửi, nàng ta bảo thế. Cung nữ kia còn dặn thêm tuyệt đối không để ai khác xem được. Nàng nhún vai, dù sao nàng cũng đâu có ngốc đến nỗi muốn ai biết được chuyện này cơ chứ. Nàng ta xong việc liền nhanh nhẹn bỏ đi, chắc trở về thông báo với hoàng tử phi kia một tiếng rồi. Nàng thở dài, cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi chút, ai ngờ đâu lại phải xử lí mấy loại chuyện này nữa.

Triều Khôi Cung...

Lý Diệu Nguyệt mỉm cười nhạt khi đọc đến nội dung bức thư. Chà, xem ra, đại hoàng tử phi này cũng không phải hoàn toàn ngốc tử nhỉ? Nàng ta vẫn còn biết lựa chọn cái gì sẽ đem lại lợi ích cho bản thân cơ đấy. Nhắc mới nhớ, nàng cũng phải đi xem bọn Hinh Nhi chút xem sao.

.

.

.

-Ca ca, Hinh Nhi, ta tới thăm hai người...

Lý Diệu Nguyệt hoàn toàn sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mặt. Chuyện, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, có ai cho nàng một lời giải thích hợp lí được không? Diệu Nhu thì đang nằm đè lên Hinh Nhi, chỉ còn khoảng một thốn nữa thì bọn họ sẽ môi chạm môi rồi. Trong khi đó Ngụy Ngật không biết hắn có phải kẻ gây ra tình huống này hay không nhưng nàng rõ ràng vẫn nhìn thấy hắn đang nhếch môi cười. Lý Diệu Nhu nhìn thấy nàng cùng biểu cảm như đang kỳ thị của nàng thì vùng vằng thoát ly khỏi Hinh Nhi, nhanh chóng thanh minh cho mình.

-Tiểu Nguyệt, không phải như muội nghĩ đâu! 

-Ta...Hình như tới không đúng lúc thì phải! Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi nhé!

Lý Diệu Nguyệt cười gượng, bước chân cũng theo đó mà lùi ra sau. Còn Hinh Nhi thì đã ngất từ lúc nào rồi. Đúng lúc nàng gần như sắp đi khỏi thì Ngụy Ngật bấy giờ mới mở lời:

-Khoan, ta có chuyện muốn hỏi người!

-Hửm? 

Lý Diệu Nguyệt nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây? Ngoài chuyện giúp hắn giành lấy ngôi vị thì giữa nàng và hắn còn có chuyện gì khác sao? Suy tư một chút, Lý Diệu Nguyệt cũng đành miễn cưỡng gật đầu.

-Được, chúng ta ra ngoài nói, để lại riêng tư cho hai người kia.

Lý Diệu Nguyệt còn cố tình liếc Lý Diệu Nhu đang mếu máo như sắp khóc kia. Hắn khóc ròng, không phải như nàng nghĩ đâu mà. Tức giận liếc Hinh Nhi một cái, Lý Diệu Nhu chạy đến nơi nàng níu y phục lại.

-Tiểu Nguyệt, thật sự không có gì mà. Mà nếu có đi chăng nữa, muội thật sự nghĩ ta sẽ hứng thú với nữ nhân như Hinh Nhi kia sao?

-Ta làm sao biết được chứ. Mà thôi, huynh dìu Hinh Nhi đi nghỉ đi, muội có chút chuyện cần thương lượng với Ngụy công tử đây.

Lý Diệu Nhu nhíu mày, cái tên này không phải loại đơn giản gì. Sự việc lúc nãy chính hắn đã gây ra mà. Ngụy công tử gì chứ, ngụy quân tử thì đúng hơn. Đắn đo một hồi, rốt cuộc hắn cũng phải đồng ý, trước đó còn không quên ném cho Ngụy Ngật ánh nhìn cảnh cáo. Nếu hắn ta dám làm gì nàng, hắn nhất định dùng danh nghĩa Dị Thủy Noãn này thề sẽ không tha cho tên 'Ngụy quân tử' kia đâu.

Lý Diệu Nguyệt thở dài dìu Ngụy Ngật ra trước sân. Trời ạ, tên này ăn gì mà nặng thế nhỉ? Ngụy Ngật thấy dáng vẻ khó khăn của nàng (???) liền nhún vai, không phải lỗi của hắn mà, chỉ là hắn phải sống tiếp thôi.

-Phù, được rồi, có chuyện gì, nói nhanh đi, ta còn việc phải làm!

-Người khó tính thật đấy!

Ngụy Ngật bĩu môi, Diệu Nguyệt liền xuất hiện ngã tư đường, tay đã nắm chặt thành nắm đấm. Hắn chắc chắn lâu ngày thèm đòn rồi thật mà!

-Nếu người không nói thì ta đi đó!

-Ấy ấy bình tĩnh! Được rồi, ta muốn hỏi người, việc đó làm đến đâu rồi?

Lý Diệu Nguyệt nhếch môi cười lạnh, quả nhiên là chuyện đó.

-Người khỏi lo, đã chuẩn bị xong hết rồi. Người chỉ cần thực hiện nhiệm vụ của mình là được.

-...

-Thế nào? Đừng nói người sợ nhé!

-Cái gì? Sợ? Ta còn không biết chữ đó viết thế nào!

Lý Diệu Nguyệt bĩu môi, có ma mới tin hắn. Nàng còn nhớ rõ hôm trước khi thấy Ngọc Hoành xuất hiện còn phải nhường nàng đây ba phần kia mà. Ngụy Ngật thấy Lý Diệu Nguyệt im lặng liền nàng biết đang khinh thường hắn. Hừ, hãy đợi đó. Hắn nhất định sẽ cho nàng thấy, Ngụy Ngật này không phải kẻ vô dụng, ít nhất cũng không vô dụng bằng tên con hoang kia.

-Haizz, được rồi, nói chung là người không cần lo lắng việc đó. Nhưng ta nghĩ, chắc người không chỉ muốn nói với ta chuyện này đó chứ?

Ngụy Ngật nhếch môi, đúng là không thể xem thường nữ nhân này được.

-Ta muốn hỏi người về...tung tích của Thược Yên. Ta có thể linh cảm được, nàng ấy chưa chết!

Lý Diệu Nguyệt nhíu mày khi nghe đến cái tên này, Thược Yên...

-Đúng, nàng ta chưa chết, thì sao?

Ngụy Ngật vui mừng khi nghe vậy, nhưng, liệu nữ nhân này, có đáng tin không? Hơn nữa, nàng...có biết gì về Thược Yên không? Lý Diệu Nguyệt thở dài, sao dạo này uy tín của nàng bỗng giảm sút thế nhỉ? Ai trước khi tin tưởng nàng đều tặng cho cái ánh mắt kia, vui thật đấy.

-Thược Yên quận chúa, tiểu muội của Hoàng đế Tiêu quốc, vài năm trước đi hòa thân với hoàng thượng Ngụy quốc, không lâu sau đó liền mất tích không dấu vết. Hoàng thượng Ngụy quốc đã ra lệnh, không được nhắc gì tới nàng ta, và cả...người cũng vậy. Chỉ e rằng, tất cả mọi người, bao gồm cả Tiểu...Hoàng đế Tiêu Quốc liền nghĩ nàng ta đã chết!

-Người...

Ngụy Ngật kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mặt, rốt cuộc, nàng ta đã biết bao nhiêu!

-Thế chắc người cũng biết, vụ việc xảy ra năm năm trước chứ?

Diệu Nguyệt không hề nhếch mày một cái khi nghe đến vấn đề này. Năm năm trước, hình như...trong nguyên tác có nhắc đến việc này thì phải.

-Vụ án Thược Yên quận chúa...

Ngụy Ngật trùng mắt xuống, xem ra... nàng cũng không hề biết việc này rồi. Thôi vậy, dù sao cũng không thể trách được...

-Ta đi...

-Năm năm trước, nàng ta lỡ tay giết chết nhi tử của đại tướng quân, bị hoàng thượng phán tử hình, nguyên do chưa rõ. Còn người, liền bị liên lụy theo nàng ta vì cầu tình cho. Bị hoàng thượng nghi ngờ, lấy một tội danh gắn cho người và mẫu hậu xử tử. Sau đó, để che đậy lỗi lầm của bản thân, liền đưa tư sinh tử của mình phong làm đại hoàng tử, cũng tức là đại hoàng tử Ngụy Khôi bây giờ, đúng chứ?

-Sao người lại...

Ngụy Ngật dù không nhìn thấy gì, nhưng bộ dáng kinh ngạc của hắn thì không lẫn vào đâu được. Diệu Nguyệt lướt qua con người nào đó đang kinh ngạc, nói nhỏ vào tai hắn:

-Ta còn biết...đôi mắt của người, vốn là vì lí do gì trở nên như vậy. Cũng biết, hiện tại Thược Yên đang ở nơi nào. Nếu như muốn gặp lại nàng ta, tốt nhất người hãy làm theo lời ta!

Nói xong liền bước đi, để lại Ngụy Ngật nghiến răng.

'Hảo nữ nhân, người được lắm, ta muốn xem...người đắc ý được bao lâu?'

(Tự nhiên muốn cho anh này vào hậu cung quá, ai đồng ý không?)

Hai người không hề biết được rằng, nãy giờ có một người vẫn luôn đứng xem kịch, một chữ cũng không bỏ sót. Người đó cười thầm, chỉ muốn tới xem nàng ta thế nào, không ngờ lại nghe được những chuyện như vậy, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn mà! 

.

.

.

Tối hôm đó, trước Triều Khôi Cung, một nữ nhân từ đầu đến cuối trùm áo choàng đen, vốn không hề nhìn ra được nam hay nữ nếu không nhờ lục phát đặc trưng của nàng ta. Lý Diệu Nguyệt khoanh tay, cuối cùng cũng đến, làm nàng lo lắng tưởng nàng ta suy nghĩ lại nữa chứ. 

-Đến rồi?

Nữ nhân nhanh chóng tháo khăn trùm đầu ra, để lộ một khuôn mặt thanh tú, nhíu mày nhìn Diệu Nguyệt, đây không ai ngoài Hoàng tử phi kia.

-Hừ, đương nhiên phải đến rồi! Đưa đây!

Lý Diệu Nguyệt giả vờ chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội.

-Uy? Đưa gì cơ?

Đại hoàng tử phi nổi đóa, nàng chính là đang muốn chọc tức nàng ta sao?

-Người đừng giỡn mặt ta nhé! Dĩ nhiên là thứ dược đó rồi!

Lý Diệu Nguyệt nhếch môi, nôn nóng đến thế cơ à? Chắc nàng ta đang sợ hãi vị trí vốn dĩ (không) thuộc về mình kia vào tay người khác đây mà. Đặt vào tay nàng ta một gói thuốc nhỏ do Dị Thủy Hàn đặc biệt chuẩn bị, nàng cười nhạt:

-Của người. Ngày đó, nhớ bỏ vào rượu của hoàng thượng là được.

Đại hoàng tử nhìn gói thuốc trong tay, cười đắc thắng. Gì chứ mấy chuyện này nàng ta làm rất giỏi, huống hồ gì là vì mục đích 'chính đáng' nữa chứ.

-Được rồi, đồ cũng đã giao tận tay người. Ngày đó nhớ thực hiện tốt việc của người, ta đi đây!

-Này! Khoan đã, bổn vương phi còn chưa hỏi người, người có chắc chắn...sau khi xong việc, ta sẽ lấy được thứ mình muốn?

Diệu Nguyệt xoay người lại, mỉm cười tựa tiếu tựa phi, giọng chắc nịch:

-Đương nhiên!

Ánh trăng chiếu rọi vào người nàng, làn gió nhẹ thổi qua mái tóc suông dài của nàng tạo nên một cảnh tượng tuyệt mỹ chỉ có trong tranh. Cái đáng chú ý ở đây là đại hoàng tử phi cư nhiên lại đỏ mặt. Nàng ta đợi đến khi bóng dáng cô đi khuất thì nghiến răng, hai tay nắm chặt, bỗng dưng lại nở một nụ cười tính kế.

-Hừ! Lý Diệu Nguyệt, đợi khi nào bổn vương phi lên làm mẫu nghi thiên hạ. Ta chắc chắn, sẽ không bỏ qua cho người.

Nói xong liền quay người bỏ đi mất. Không để ý từ trên mái nhà có hai thân ảnh nhìn chằm chằm nàng ta, nữ nhân hồng phát khoanh tay nở một nụ cười nhạt.

-Uy, thật tội nghiệp cho một kẻ bị vinh hoa phú quý che mờ đôi mắt kia.

-Nguyệt, muội thật sự... 

-Hàn, huynh không cần lo lắng. Mặc dù ta đã hứa sau khi xong việc nhất định nàng ta sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ vì 'tất nhiên' đại hoàng tử hiện tại sẽ lên ngôi. Nhưng, nếu như Ngụy Khôi không lên ngôi mà thay vào đó là một người khác, tất nhiên nàng ta sẽ không thể làm gì. Và muội, cũng không thất hứa với nàng ta.

Tử Uyển thở dài, đó giờ hắn mới biết hóa ra nàng không hề đơn giản ngây thơ chút nào nhỉ. Bất quá cảm thấy thú vị, Tử Uyển mỉm cười.

-Haha...

-Huynh cười gì vậy?

Diệu Nguyệt thắc mắc, có gì đáng cười sao? Tử Uyển che miệng cười, vấn đáp.

-Ta chỉ lo, muội không sợ nàng ta sẽ phanh phui tất cả sao?

-Về việc này, huynh không cần lo lắng, muội đã có cách của mình rồi. Hàn, huynh không cần quan tâm những việc này đâu. Nàng ta, chẳng qua cũng chỉ là một trong những quân cờ của muội...Mà thôi, cũng trễ rồi, muội về trước, cáo từ!

Tử Uyển trùng mắt xuống, thở dài, thì thầm với gió.

-Nguyệt, có hay không...Ta cũng chỉ là một quân cờ của muội...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đăng xong chương này là có lẽ từ rày ta sẽ tạm drop bộ này rồi! Tuy nhiên ta có viết bộ truyện mới, mong các nàng ủng hộ a~

https://www.wattpad.com/story/199824031-np_hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-lo%E1%BA%A1n-th%E1%BA%BF-%E1%BA%A3nh-h%E1%BA%ADu-khuynh-th%C3%A0nh-c%C6%B0%E1%BB%9Dng



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net