Ngoại truyện : Đêm giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Một buổi dạo phố đêm giáng sinh? Kazu mà cũng có ý kiến lãng mạn như vầy sao?

Yukie che miệng cười khúc khích, Kazutora hơi đỏ mặt gãi đầu.

- Rốt cuộc là có đi không?

- Đi chứ~ Được rủ mà, tội gì không đi.

Yukie cười xòa, sao anh lại nghĩ rằng cô sẽ từ chối nhỉ?

- Vậy thôi, tiễn khách, về đi nhé.

- Khoan đã.

Kazutora nắm lấy táy Yukie, cô hơi bất ngờ ngẩng lên nhìn anh.

- Chúng ta.... vẫn chưa hẹn giờ và điểm gặp mặt. Tôi sẽ đến đón cậu.

- Ồ... Vậy hẹn lúc 8 giờ tối ở nhà tôi nhé.

- Được.

- Giờ bỏ tay ra được chưa?

- X-Xin lỗi!

- Có ai giận cậu đâu mà xin lỗi làm gì? Vậy thôi, đi về cẩn thận và giữ ấm nhé, tôi vào nhà đây.

- Hẹn gặp lại vào ngày thứ bảy...

- Gặp sau nhé.

Cánh cửa đóng lại, Kazutora thở phào ngồi xuống ôm tim.

Anh đã rủ Yukie đi chơi thành công rồi.

Cũng phải cảm ơn Mitsuya và những người khác đã giúp Kazutora bày ra cái kế này.

Giờ thì, về nhà và chuẩn bị sẵn sàng cho buổi đi chơi đêm giáng sinh thôi nào.



Yukie nhìn lại một lượt bản thân mình trong gương, dù gì cũng là đi chơi cùng người mà cô thích, ăn diện một chút cũng chả chết ai.

Phong cách quần áo trường tồn cùng Yukie luôn là áo hoodie và áo khoác rộng, nhưng hôm nay cô đã phá lệ khi mặc chiếc áo sơ mi trắng với dây nơ đen thắt trên cổ, chân váy ngắn màu đỏ rượu cùng với áo len màu kem.

Tuy hơi có chút phân vân khi mặc áo sơ mi, nhưng thôi kệ, vì nó trông khá đẹp nên Yukie cũng không phàn nàn gì mấy.

Lấy cái áo khoác màu socola ấm áp và khăn choàng cổ, Yukie ra khỏi nhà sau khi ăn vận sao cho đẹp mà vẫn hợp thời tiết.

Vừa xuống khỏi cầu thang, cô đã thấy thấp thoáng mái tóc đen vàng đang đứng dựa vào chiếc motor ở dưới gốc cây ở bên lề đường.

"Đến rồi?"

Yukie cười thầm, từng bước chậm rãi tiến lại gần.

- Sớm ghê nhỉ!

Kazutora chẳng hề giật mình, anh quen rồi, quay qua chào một tiếng rồi đội mũ bảo hiểm cho cô.

- Đội vào đi, phải giữ an toàn cho bản thân chứ.

"....Nhìn lại mình trước đi."

Yukie đang phàn nàn về cách đội mũ như không đội của Kazutora đấy, thân mình lo chưa xong mà đã lo cho người khác rồi.

- Đi thôi.

- Được rồi.

Cô lên motor, theo thói quen hai tay bám lấy áo của Kazutora. Thấy đối phương đã yên vị trên ghế ngồi thì Kazutora mới phóng xe đi.

Shibuya sầm uất chưa bao giờ hết náo nhịp, tuy hôm nay là ngày trong tuần nhưng lại là giáng sinh, nên khắp đường phố trải đầy những dải hoa trang trí và ruy băng với đèn led. Ở trung tâm con phố còn có cả cây thông noel, thật tráng lệ và hợp với vẻ nhộn nhịp của Shibuya.

- Tôi còn tưởng Kazu định đi với Touman.

- Bọn tôi hẹn nhau ngày 25, hôm nay là 24. Đêm 24 có hẹn rồi.

- Đừng nói là cậu bảo họ rời lịch vì có hẹn với tôi đấy nhé?

Quả là Yukie, nói một câu mà trúng luôn tim đen của người kia. Đúng như cô nói, đáng lẽ ra họ có cái lịch hẹn đi phá phách vào tối ngày 24, nhưng Kazutora đã nói họ hãy rời nó lại. Và bất ngờ thay, Mikey đồng ý, vậy nên thời gian từ 10 giờ tối chuyển sang thành đúng thời khắc bước sang ngày 25 là lúc 12 giờ đêm.

- Sao im lặng thế? Trúng tim đen rồi à?

- Cậu nói nhiều quá, tuyết bay vào miệng giờ.

- Có bay vô thì cũng tan ngay mà, sợ gì.

- Bớt nói lại đi...

"Ầy, chưa chi đã xấu hổ, tai đỏ ửng."

Yukie cười thầm, Kazutora khi ở bên cô liền trở nên dễ đoán hơn hẳn.

- Nè, định đưa tôi đi đâu vậy? Lên cầu hóng gió à?

- Sắp tới rồi.

Yukie ngó đầu ra, lấp ló thấy ánh đèn đường vàng vọt, cô huýt sáo một cái.

Kazutora đưa cô đến một nơi... ừm, chả biết nên nói sao nữa. Nó là một sân chơi nhỏ dành cho những đứa trẻ mẫu giáo, những thứ này vẫn còn chơi được, thế nhưng có vẻ do vị trí ở góc khuất, ít người qua lại nên chẳng ai tới chơi cả.

- Nơi này là...

- Sân chơi.

- À không, tôi biết. Nhưng sao lại dẫn tôi tới đây?

- Yuki, lại đây.

- Hở?

Kazutora ngồi xuống xích đu, Yukie cũng ngồi xuống cái bên cạnh.

- Sao vậy Kazu?

- Hồi còn nhỏ, tôi thường tới đây chơi. Những công viên, sân chơi gần nhà và có nhiều đứa trẻ đến chơi tôi đù không thể tới. Vì chắc chắn tôi sẽ gặp những đứa nhỏ học cùng trường, và chúng sẽ bắt nạt tôi. Về nhà, cha mẹ chẳng hề quan tâm tới tôi, nên tôi đã tìm thấy sân chơi nhỏ này. Tuy chỉ có một cái cầu trượt, hai cái xích đu và sân chơi cát, nhưng nó vui vô cùng.

- Kazu....

- Tôi nghe nói gia đình người ta sắp dẹp chỗ này đi để xây garage, họ sẽ bắt đầu khi sang năm mới. Vậy nên, trong những ngày cuối cùng trước khi nó bị phá bỏ, tôi muốn đưa cậu đến đây. Tuổi thơ của tôi gói gọn tại cái sân chơi này, cho tới tận lúc gặp Baji.

- Ra vậy. Tôi hiểu rồi.

Tuyết rơi ngày một dày, và họ vẫn cứ ngồi đó. Chợt, Kazutora đứng dậy, bước ra phía sau Yukie, tay chạm nhẹ vào lưng cô rồi đẩy.

- Tôi nghĩ mình hơi quá tuổi để chơi cái này rồi.

- Cậu mới có 17 thôi.

- Hồi gặp cậu tôi 13 đó, đã bốn năm rồi~

- Lúc cả hai đứa còn ở trong trại ấy hả?

- Còn gì nữa.

- Đợi thêm một năm nữa thôi là chúng ta sẽ tốt nghiệp nhỉ?

- Ừm, và tôi sẽ không cần phải chịu đựng họ nữa, tôi sẽ được giải thoát khỏi cái căn nhà họ hàng địa ngục ấy.

Kazutora đột ngột không đẩy nữa, Yukie cũng dừng cái xích đu lại. Cô quay lại, nắm lấy tay Kazutora.

- Vui thật đấy.

- Sao cơ?

- Vì được tận hưởng giáng sinh trắng, cùng cậu. Đêm nay tuyết rơi nhiều thật.

Yukie giơ tay ra, vài bông tuyết rơi xuống tay cô rồi tan ra. Lạnh ghê.

Kazutora hơi nghiêng đầu nhìn mái tóc trắng lại vương thêm tuyết, đôi mắt màu trời từng trống rỗng bao nhiêu giờ lại ngập tràn niềm vui. Yukie thay đổi hơn hẳn so với ngày đầu anh gặp cô, và thật sự, Kazutora đã thay đổi nhờ vào Yukie, gần như là tất cả mọi thứ.

"Yuki.... là tuyết nhỉ?"

Tưởng lạnh lùng khó gần, mà lại gần gũi và mỏng manh... Đối với Kazutora, Yukie tựa một bông tuyết vậy, xinh đẹp, nhẹ nhàng, mạnh mẽ nhưng cũng lại mong manh. Nhưng có điều là cô không lạnh lẽo như bông tuyết kia đâu, Yukie mà anh biết, ấm áp và tốt bụng vô cùng.

- Không thấy lạnh sao?

- Đưa tôi ra đường xong hỏi cáu này là hơi muộn rồi đấy.

- Có sao đâu...

- Nói thôi là được, nắm tay làm gì?

- Sưởi ấm.

- Tôi đâu có lạnh.

- Nhưng tôi thì có. Tuyết lạnh lắm, còn cậu thì ấm.

- Lắm chuyện thật đấy...

Yukie phì cười, Kazutora cứ như con mèo tìm được cuộn len mà dụi dụi vào nó liên tục vậy.

- Mèo đâu có thích tuyết nhỉ?

- Tôi là hổ mà.

- Cùng họ mèo thôi.

- Nhưng tôi khác chúng nó, tôi thích tuyết, vì tôi thích Yuki.

- Sến súa.

Tuyết thì vẫn cứ rơi, giáng sinh trắng thì vẫn cứ tiếp tục, và họ, vẫn sẽ tay trong tay, sự ấm áp giản đơn giữa đêm đông lạnh giá.

||28.12.21||
•Ryy•

quà giáng sinh muộn, ấp ủ cái này lâu rồi mà giờ mới xong =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net