Chương 2: Chàng trai đứng dưới mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp đến là cảnh Seth tỉnh lại, Sekhmet cũng đang đứng gần đó, Osiris thì đang nằm bất tỉnh. Bọn cô nhanh chóng hiểu ra vấn đề, là do mùi hương đó đã làm Osiris bất tỉnh.

"Linh hồn của Anubis cũng đã quay trở về thân xác của nó. Ly này hết rồi... Ta nghĩ là chúng ta có thể loại bỏ được hắn, nhưng hình như có vài tình huống bất trắc đã xảy ra. Tên đó thật ra đã đi trước chúng ta bao nhiêu bước nhỉ? Vào lúc đó, ta đã chuốc thuốc ngủ cho hắn, hắn ta rất phấn khích, khi thấy rằng hắn chẳng thèm cảnh giác ta mới tiến lại gần..."

Vùn vụt!

"Ôi trời, ngươi nghĩ đó sẽ là một cách trả thù thích đáng ư?" - Sekhmet nhìn Seth triệu hồi vũ khí ra, chuẩn bị giết Osiris, cô ta tiến lại gần Seth, từ phía sau Seth mỉm cười đầy ranh mãnh và thì thầm bên tai Seth - "Có muốn ta gợi ý cho ngươi không? Hãy ném hắn xuống sông Nile, hãy cho Isis phát hiện ra đi"

Lại thêm một tên cáo già nữa rồi, sao mà lắm cáo già thế?

Và rồi chuyện gì tới cũng tới, Osiris bị phân làm chín mảnh.

Má nó! Dừa l*n vãi! Đã cái nư làm sao á!

Nghiệp quật đ*o chừa một ai! Câu này quá đúng! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!!!! o(^▽^)o

Những phần bị cắt lại mọc rễ và nối lại với nhau, Seth điên cuồng chém đứt tất cả.

Seth dùng một vật nhọn đâm vào ngực mình, người nghĩ rằng chỉ có cách đó người mới thoát khỏi Osiris.

"Papa!" - Cô định chạy đến cản thì anh trai giữ chặt lại.

"Đừng xem nữa, anh xin em đấy..." - Anh trai dùng bàn tay đang run rẩy của mình che lấy đôi mắt của em gái.

Vật nhọn ấy bắt đầu nảy mầm bên trong cơ thể Seth, Osiris đỡ lấy Seth, rút mạnh vật nhọn ấy ra khỏi người Seth, lo lắng ôm lấy người thương. Seth đã đưa ra một vụ các cược, Osiris sẽ hồi phục cho hắn trước hay là hắn chết trước.

Một chiếc hố to xuất hiện, những linh hồn bị chết oan trong chiến tranh vươn bàn tay dài lên, bọn họ muốn kéo Seth xuống dưới. Osiris tức giận ôm lấy người thương, Seth thì cười cười, nói tử thần đang chờ hắn ở dưới Duat.

Những linh hồn ấy nhào đến bắt lấy Seth và lôi hắn xuống Duat.

Osiris đau khổ, vì cái gì mà đấng tạo hóa lại một lần nữa cướp mất đi những gì thuộc về gã. Osiris nuốt trọn một nắm cát vào trong miệng, sau đó gã bơi xuống nước thì bỗng nhiên gã mở to con ngươi, cả cơ thể của gã bị cắt ra làm chín mảnh.

Seth đứng trên mặt nước, nở nụ cười chiến thắng, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu mình.

Seth yêu Nephthys bằng trọn con tim, nhưng người sẽ không bao giờ hành động điên rồ đến vậy. Những thứ mà Osiris làm... Không phải là tình yêu... Người anh trai mà Seth từng biết... Sẽ không đời nào cư xử như gã.

Osiris cười nhếch mép hỏi lại, vậy với Seth tình yêu là gì? Gã phải làm sao để bắt lấy trái tim Seth đây? Gã đã tìm mọi cách để chạm đến linh hồn Seth, nhưng sau ngần ấy thời gian nỗ lực, hắn vẫn chỉ xem gã như một vị thần, hay một người anh trai đáng tin cậy. Seth chỉ nhìn về Osiris như thế, suốt bao nhiêu năm ròng rã, thứ gã dốc lòng theo đuổi hóa ra lại toàn là ảo mộng, gã thật quá sai lầm.

Cũng vì những gì Osiris nghĩ như thế nên gã đã thua con trai mình, Horus. Cha cô rất yêu papa, rất chiếm hữu người mình yêu nhưng sẽ không bao giờ phá hoại đi hạnh phúc của người mình yêu. Cha cô luôn muốn người mình yêu được hạnh phúc. Để theo đuổi tình yêu của mình không hề dễ dàng một chút nào, cha cô đã phải đánh đổi nhiều thứ và cố gắng rất nhiều.

Cho đến khi papa chấp nhận cho cha tiến vào trong trái tim mình, cha đã giúp papa từ từ chữa lành trái tim kiêu ngạo đầy vết sẹo của papa, cho papa một gia đình thật ấm áp và đầy hạnh phúc.

Và nếu như vị đại xứ Milo nào đó không hay cùng cô đấu khẩu thì sẽ càng hạnh phúc hơn nữa đấy :)

Quay lại với chủ đề chính, khung cảnh xung quanh lại một lần nữa biến đổi, bà Nephthys bị nhốt vào ngục, anh Anubis ở bên ngoài nói chuyện với bà ấy.

Lại xuất hiện thêm một cảnh khác, một ngôi đền vô danh hiện ra, ngôi đền trông như bị tàn phá nặng nề bởi chiến tranh gay gắt và ở trong mớ hỗn độn của ngôi đền, làn khói dày đặc lấn át cả một bầu không khí, cùng với đó là đống xác thịt của những bé trai đang rải rác xung quanh trên các mảnh vỡ của chai rượu. Cô thấy Seth đang ngồi đó, nhâm nhi ly rượu cùng với trầm hương.

Cô thấy Seth ngước mặt lên, mỉm cười với một cậu bé.

Ấy mà khoan đã! Cái màu da như Milo ấy, khuôn mặt ấy, màu tóc ấy y như em trai cô.

Còn bên phía anh ba thì cũng ngạc nhiên nhìn em trai song sinh nhưng không giống nhau của mình.

Hai cặp mắt ngay lập tức dừng lại trước cậu em út.

"Ây, có khi nào cậu bé đó là cha không?"

"Có khi nào gì nữa! Đúng là ổng rồi!"

"Trật tự! Mau xem tiếp nào!"

Seth dùng cát đưa Horus nhỏ lại chỗ mình, dịu dàng nâng khuôn mặt của Horus nhỏ lên và gọi tên của Anubis.

Papa nhìn nhầm cũng đúng thôi, cha cô với anh Anubis khá giống nhau mà, chỉ khác là một người đen như Milo còn một người thì trắng như sữa tươi nguyên chất :)

Papa ôm lấy Horus nhỏ một cách đầy nâng niu, papa gọi tên Anubis trong nước mắt.

Horus nhỏ dùng bàn tay nhỏ bé của mình để cởi bỏ mũ trùm trên đầu Seth xuống, mái tóc dài màu đỏ tuyệt đẹp xõa xuống. Horus nhỏ dùng bàn tay nhỏ bé của mình khẽ chạm vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng ấy của Seth, ánh nhìn của Seth thật đau thương, thật tuyệt vọng...

"Ta là cha của con, đừng nghe lời họ nói, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, Anubis... Con trai ta... Ta đã cực kì vui sướng, cực kì vui khi được gặp con"

Seth dịu dàng hôn lên đôi tay nhỏ bé ấy, hôn lên gò má ấy không ngừng.

"Ta xin lỗi, con hẳn là đã rất tổn thương, chắc con cảm thấy sợ hãi lắm, tất cả đều là do ta mà ra. Con cứ ghét ta nếu con muốn, cũng không cần ép mình tha thứ cho ta... Ta chỉ mong con đừng rời đi đâu hết, hãy mãi là con trai ta nhé, Anubis" - Thả Horus nhỏ ra khỏi cái ôm, Seth hôn nhẹ lên vầng trán ấy.

Papa không muốn anh Anubis lớn lên, người muốn giữ anh ấy bên cạnh mình cả đời, làm một đứa trẻ ngây thơ không biết gì về thế giới. Mong ước của papa mãnh liệt đến mức nó dần trở thành một lời nguyền, ngăn cản linh hồn cha và anh Anubis phát triển. Nói cách khác niềm đau khổ và nỗi tuyệt vọng của người... Chậm rãi, từng chút một, nó đã ứng nghiệm vào linh hồn của hai người họ. Chính bản thân người cũng không ý thức được mình đã tạo ra lời nguyền đó...

Nếu là cô, cô cũng sẽ chấp nhận lời nguyền đó, cô muốn mình sẽ mãi là cô con gái bé bỏng của người, mãi làm một đứa trẻ trong mắt người. Nhưng chỉ tiếc rằng đó là "nếu", điều đó không thể nào xảy ra được, bởi vì sẽ có lúc chúng ta cần phải lớn lên và trưởng thành.

Horus nhỏ nhanh chóng về lại nơi xuất phát của mình.

Khung cảnh xung quanh lại tiếp tục biến đổi, ngày mà bà nội cô, Isis và Horus lớn trở lại để giành lấy những thứ thuộc về mình.

Những vị thần khác cũng xuất hiện ngay sau đó, thần chân lý và chính nghĩa Matt đã đưa ra những ghi chép về việc ác mà Seth đã làm trong quá khứ và thông báo rằng hắn phải đối diện với tòa án Ennead.

Seth không chấp nhận phán quyết của phiên tòa nên đã thách thức ba cuộc thi với Horus và Horus cũng đã đồng ý.

Bọn cô đã chứng kiến tất cả mọi thứ, Seth đã thua, đã bị đưa ra phiên tòa Ennead.

Rồi Ra xuất hiện, muốn đem tim của Seth đặt lên cán cân để biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó.

Cô siết chặt tay đến mức bật cả máu, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Ra, nếu để những người có mặt ở đây biết thì bọn họ sẽ nghĩa sao về papa? Đường đường là thần chiến tranh lại nằm dưới thân một người đàn ông khác, đó chính là một nỗi ô nhục rất lớn với người.

Seth không muốn để Nephthys biết sự thật nên chấp nhận hình phạt.

Cô muốn ôm lấy người, muốn an ủi người, muốn bảo vệ người khỏi mọi thứ nhưng điều đó là không thể, bởi tất cả chỉ là quá khứ.

Seth trở thành một ác thần, nhưng trước khi bản án được thi hành, Matt đã ban cho người một ân huệ. Vào thời khắc này, Seth gần phải làm mọi cách để thu về được hết thảy những linh hồn đã bị tiêu hủy, gỡ bỏ lời nguyền của họ và đưa tiễn những người còn lại đầu thai. Nếu Seth còn dám làm tổn thương thêm một linh hồn nào khác hay lại bắt đầu nổi loạn thì giai đoạn ân xá sẽ được thi hành ngay lập tức. Tuy nhiên, nếu Seth thành công khôi phục lại hòa bình sinh khí trong thời kì miễn xá, Seth sẽ được đưa đến Nhật Chu nơi mà người phải chèo thuyền cho đến vô tận. Còn nếu như Seth không thể đáp ứng được điều kiện của giới cõi âm, Hung thần Seth sẽ vĩnh viễn bị hủy diệt. Seth không còn được sử dụng năng lực của thần thánh nữa... Sự đền tội là cách duy nhất để Seth có thể lấy lại khả năng điều khiển cát, cùng với việc biến thành á thần, Seth không còn là vị thần sa mạc và chiến tranh, đồng thời cũng sẽ bị giáng xuống hạ giới, nơi mà Seth chỉ có thể nhìn lên thế giới này, ăn năn hối lỗi vì những tội ác mà mình đã gây ra.

Một luồng ánh sáng màu vàng xoay xung quanh Seth, mũ trùm lẫn sức mạnh của người không còn nữa. Mái tóc dài màu đỏ, đôi mắt sắc bén cùng màu lẫn khuôn mặt tuyệt đẹp hiện ra trước mắt những người ở đây.

Nhiều người bắt đầu bàn tán về màu tóc lẫn màu mắt của người.

Bàn tán cái gì mà bàn tán chứ!? Có tin cô khóa mỏ cả lũ không!? Còn nữa, ai cho mấy người nhìn nhìn chỉ chỏ vào người!? Tin cô đục mắt cả lũ không!? Màu đỏ đẹp như vậy mà dám nói xấu nó! Đúng là khiếm nhã mà!!! (`皿'#)

Gì đây? Papa cô đẹp hồi giờ mà bọn người này trước giờ lại nghĩ người rất xấu!

Phiên tòa khép lại, Seth rời khỏi nơi này, sau đó người chịu khổ không ít. Người đã gặp một người đàn ông ngoại nhân thô kệch không rõ danh tính, người đàn ông đó ngõ lời muốn Seth đồng hành cùng mình. Tiếp xúc một thời gian thì cô mới thấy tên đàn ông này thật vô liêm sỉ, mặt dày! 凸(`△'#)

Hễ có cơ hội là lại ôm lấy papa cô, có khi còn hôn lên môi nữa, sau đó là những màn rượt đuổi đầy hài hước cười không ra nước mắt.

Ấy vậy mà khi ở cạnh người đàn ông đó papa mới là chính mình.

Cha cũng đang trên đường đi tìm papa sau khi nhờ (đùn đẩy) để mẹ mình giải quyết công vụ thay mình một thời gian.

Sau đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hai người họ đã trải qua rất nhiều sóng gió để đến được với nhau, papa với chị Anera cũng đã nhận nhau. Hai người cha của bọn cô đã kết hôn với nhau, papa mang thai một cặp song sinh là hai ông anh của cô, sau đó lần mang thai tiếp theo là cô, lần mang thai thứ ba là cậu em trai đáng yêu. Cả nhà quây quần, papa đã nở nụ cười đầy hạnh phúc, đây chính là gia đình mà người luôn mơ ước.

Khung cảnh xung quanh biến mất, bọn cô quay trở về nơi xuất phát, bốn cậu trai gom những mảnh vỡ lẫn cát của chiếc đồng hồ cát lại. Cô dùng năng lực của mình để giúp chiếc đồng hồ cát trở lại như cũ.

Cầm chiếc đồng hồ cát lên, năm người bọn cô nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu, chuyện của ngày hôm nay sẽ chỉ có năm người bọn cô biết, đây sẽ là bí mật được cất giữ mãi trong lòng.

Đặt chiếc đồng hồ cát về lại chỗ cũ, bọn cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng bí mật và nhanh chóng chạy đến tìm papa.

Vừa nhìn thấy papa thì cả đám đồng loạt nhào vô ôm lấy người làm người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng rồi người vẫn mỉm cười ôm bọn cô lại.

Trước khi kết thúc hồi tưởng, cô xin nói hai câu cho thỏa lòng mình.

ĐM Osiris!!! 凸(`ロ')凸

...

Kết thúc lại hồi tưởng, Shalise tiếp tục đẩy xe hành lí đi thì bỗng nghe được giọng nói đầy quen thuộc đang gọi tên cô mà cô đã không còn nghe được suốt mấy ngàn năm.

"Shali!"

Shalise quay mặt sang nơi phát ra tiếng kêu, con ngươi xinh đẹp màu xanh lam mở to ra khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc ấy. Khóe môi cô bất giác run lên:

"Don... Don... Anh Don!!!"

Không chần chừ gì nữa, bỏ mặc xe đẩy hành lí ở đó, cô dùng hết sức bình sinh lao thật về phía Donkor, nhào vô ôm lấy anh.

Donkor cũng nhanh chóng bắt lấy và ôm lấy cô, anh vỗ về lên lưng cô đầy dịu dàng:

"Lâu rồi không gặp em, Shali"

"Lâu rồi không gặp anh... Don..."

"Đúng là cô nhóc mít ướt mà, nào, ngoan, đừng khóc nữa" - Donkor xoa nhẹ đầu cô rồi lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay, anh dịu dàng giúp cô lau nước mắt.

"Vâng" - Được Donkor lau sạch nước mắt, Shalise nở nụ cười đầy hạnh phúc nhìn anh.

"Để anh đưa em về" - Donkor đi lại gần chỗ xe đẩy hành lí, cầm lấy tay cầm, anh giúp cô đẩy hành lí đi.

"Em cảm ơn anh, nhưng mà làm sao anh biết em đang ở đây?" - Shalise thắc mắc hỏi.

"Là ngài Seth đã nói cho anh biết đấy"

"Là papa sao?"

"Ừm, ngài ấy đã liên lạc với anh và nhờ anh đưa em về nhà, đồng thời cũng giúp em kiểm tra lại những đồ đạt sắp được chuyển đến nhà mới"

"Papa vẫn chu đáo như vậy"

"Anh chuyển đến đây sinh sống được bao lâu rồi ạ?"

"Cũng khoảng mười mấy năm rồi, lần trước khi em cùng gia đình đến đây chơi thì anh đang đi công tác, nếu không thì đã làm hướng dẫn viên cho mọi người rồi"

"Hì hì" - Shalise cười tít mắt, cô nhìn theo bóng lưng của anh, anh vẫn như vậy, vẫn đẹp trai, vẫn cao lớn, vẫn dịu dàng, anh vẫn không hề thay đổi.

Cô và Donkor biết nhau từ cái lúc cô vừa mới ra đời, anh ấy đã luôn chăm sóc bà dõi theo cô từ khi cô còn nhỏ cho đến lớn lên. Đối với cô mà nói, anh không chỉ là một người bạn mà anh còn giống như một người anh trai của cô vậy.

Rời khỏi sân bay, Donkor cho hành lí vào cốp xe, còn lồng thú cưng thì anh để cô giữ. Bước vào trong xe, đợi đến khi xe lăn bánh thì cô mở nắp lồng ra, bé mèo Simba trong lồng ngay lập tức bay ra, ưỡn người một cái rồi ngồi lên đùi cô để cô vuốt ve.

"Đây là bé mèo mà em đang nuôi đấy hả? Bé nó tên là gì vậy?"

"Em ấy tên là Simba ạ"

"Vua sư tử Simba ấy à?"

"Dạ vâng, ngầu lắm có phải không ạ?"

"Ngầu lắm, em đặt tên rất hay"

"Hi hi"

Bỗng chiếc túi xách của Shalise hơi run lên, mở túi xách ra, lấy từ trong đó ra một chiếc điện thoại màu đỏ. Thấy tên hiển thị "Papa yêu dấu ❤", cô vui vẻ nhấc máy:

"Papa!"

"Con đến nơi rồi à?" - Một giọng nam trầm ấm bên đầu dây kia hỏi.

"Dạ"

"Con có mệt lắm không?"

"Dạ tuy có hơi mệt một chút nhưng không sao đâu ạ, chút nữa về đến nhà con chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ hết mệt ngay. Với lại, được nghe thấy giọng nói của papa, mọi cơn mệt mỏi đều tan biến hết"

"Dẻo miệng" - Seth phì cười.

"Hi hi~"

"Kể từ giờ nếu có gì khó khăn thì con nhớ nói cho ta hoặc Don biết nhé"

"Vâng"

"Con nhớ ăn uống cho đầy đủ đấy, không được ăn quá nhiều đồ ngọt với kem, không tốt cho sức khỏe đâu"

"Tuân lệnh papa đại nhân!"

"Tối nay ta sẽ cùng con trò chuyện tiếp, bây giờ ta có chút việc, hẹn gặp lại con vào tối nay, Shali"

"Vâng ạ"

Seth bên đầu dây kia cũng nhanh chóng tắt máy, cô cất điện thoại lại vào trong túi xách.

"Mốt là em sẽ đến trường để làm bài kiểm tra thi vào trường, bên nhà trường cũng đã xem qua học bạ của em rồi, họ cực kì hài lòng, giờ chỉ cần em vượt qua bài kiểm tra với buổi phỏng vấn nữa là xong"

"Vâng"

Ngôi trường mà cô sắp thi vào tên là Yasaka, ngôi trường tốt nhất ở Tokyo dành cho học sinh Sơ trung và Cao trung, môi trường tốt, cơ sở vật chất tốt, giáo viên giảng dạy cũng tốt, nói chung là ổn hết. Chỉ có điều muốn thi đậu vào trường đó thì phải đạt điểm rất cao, bài thi đầu vào còn khó nữa.

Thật ra thì lúc đầu papa cô muốn cô thi vào trường tư thục nữ sinh Seichou, một ngôi trường dành cho các tiểu thư nhà giàu nằm sâu trong núi, trường thì to như lâu đài, đồng phục thì đẹp khỏi chê, ngôi trường này thường xuyên xuất hiện trên TV và tốt hơn ngôi trường mà cô sắp thi vào. Nhưng cô đã từ chối, trước khi chuyển đến đây cô từng học ở trường tư thục nữ sinh Donna, đó cũng là một trường dành cho các tiểu thư nhà giàu, trường cũng to như lâu đài, đồng phục cũng đẹp và rất hay xuất hiện trên TV. Giờ mà cô chuyển tới học tại một ngôi trường không khác gì ngôi trường cũ thì chán lắm, không còn gì là thú vị nữa.

Rất nhanh sau đó hai người bọn cô đã dừng xe trước ngôi nhà mới, cùng lúc đó vài chiếc xe tải vận chuyển đồ đạc cũng đến nơi.

Donkor cùng đội ngũ vận chuyển đến chào nhau, cùng xác nhận lại một số thứ rồi họ bắt đầu vận chuyển đồ đạc vào.

Đang nhìn họ vận chuyển đồ đạc vào trong nhà thì bỗng nhiên Shalise nghe thấy có vài tiếng xì xào gần đó. Cô quay mặt sang thì thấy những người dân ở đây đang nói chuyện to nhỏ với nhau, đôi khi lại còn nhìn cô nữa, à, thì ra là họ đang bàn tán về mình. Cũng đúng thôi, một người ngoại quốc được tặng cho khu đất rộng lớn này, một khu đất được rất nhiều người giàu có tranh giành nhau mua lấy nhưng tất cả đều bị chủ khu đất từ chối, vậy mà đến một vị người ngoại quốc có ý muốn mua thì được tặng miễn phí, thử hỏi xem người ta có tò mò không? Hơn nữa còn cho xây một căn biệt thự đầy sang trọng, giờ thì vận chuyển toàn đồ đạc loại đắt tiền và mới nhất đến cũng đủ khiến cho họ biết người này rất có gia thế rồi.

Chủ của khu đất này năm xưa được cha và papa cô cứu mạng nên mang ơn cả hai suốt đời, nay cha và papa cô muốn mua một khu đất để xây nhà cho cô thì vô tình gặp lại vị này, họ đã đưa cho vị chủ khu đất ấy rất nhiều tiền, gấp mấy lần số tiền mà những người khác muốn mua nhưng vị chủ khu đất ấy lại từ chối, ông ấy tặng luôn cho cô. Đối với ông ấy mà nói, ơn cứu mạng năm đó là thứ quý giá nhất trong lòng ông, không thể đánh đổi được bằng tiền. Để báo đáp ơn cứu mạng ấy, vị chủ khu đất xin tặng luôn khu đất này.

Cô vừa bế Simba vừa hướng về phía họ mà mỉm cười nhẹ, lịch sự cuối chào họ làm họ nhanh chóng có thiện cảm với cô.

Đồ đạc cũng nhanh chóng được chuyển hết vào trong, Donkor với Shalise cảm ơn những nhân viên vận chuyển xong rồi chào tạm biệt họ.

Cô, Donkor cùng với Simba bước vào trong nhà, khi bước vào trong, cô như bị choáng ngợp trước vẻ đẹp bên trong nhà, vô cùng đẹp mắt và sang trọng, bên ngoài đã đẹp rồi mà bên trong cũng đẹp không kém.

Shalise đặt Simba xuống sàn nhà để bé nó đi khám phá xung quanh nhà, bản thân cô vô cùng thích thú nhìn xung quanh.

"Đẹp lắm phải không?"

"Đẹp lắm ạ"

"Ngài Horus với ngài Seth rất có mắt thẩm mỹ"

"Nhưng papa vẫn có mắt thẩm mỹ hơn cha"

"Haizzz... Em với ngài Horus vẫn không hợp nhau nhỉ?" - Donkor thở dài, đưa tay xoa nhẹ lên thái dương.

"Vâng..." - Cô bĩu môi, nói với giọng không vui.

"Được rồi, hai ta đi sắp xếp lại một số đồ đạc đi, còn vài thùng carton đang ở trong phòng em" - Donkor xoa nhẹ lên đầu cô rồi bước lên tầng trên.

"Vâng"

--------------------------------

"Wow" - Shalise vui vẻ ngắm nghía mọi thứ khắp căn phòng ngủ rộng lớn của mình.

Cái gì cũng đẹp hết, cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều hợp với ý cô.

Nhưng vấn đề là...

Vì sao lại có phòng đựng quần áo ở đây?

Khóe miệng cô giật giật liên tục khi nhìn thấy rất nhiều quần áo, váy đầm, giày dép, túi xách lẫn phụ kiện trang sức được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng bên trong phòng đựng quần áo.

"Em đã nói với họ là chỉ cần mua cho em một chiếc tủ để đựng quần áo là được rồi mà... Có cần phải chơi nguyên phòng đựng quần áo to như thế này không?"

"Ngài Seth bảo là không đủ nên bảo xây luôn căn phòng này luôn, với lại ngài ấy còn mua thêm cho em vài bộ trang phục nữa. Toàn là mẫu mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng đấy, họ chỉ mới ra mắt thôi, một tháng nữa mới đem ra thị trường bán" - Donkor cười trừ.

"Ôi papa..."

"Được rồi, mau khui mấy thùng carton này ra rồi hai ta còn sắp xếp lại chút đồ nữa cô nương" - Donkor búng nhẹ lên trán Shalise, sau đó thì tự mình khui mấy thùng carton ra.

"Vâng" - Shalise bước đến giúp Donkor một tay.

Sau khi sắp xếp lại hết đồ đạc từ trong thùng, cô lấy ra toàn bộ quần áo từ hai chiếc vali, cho vào móc đồ và đặt gọn gàng vào trong. Hoàn thành xong nhiệm vụ, cô vui vẻ ôm lấy bé mèo nhồi bông tròn tròn mềm mềm của minh, ra sức dụi dụi.

"Là Kibo đấy à?"

"Vâng"

"Cũng mấy ngàn năm rồi nhỉ? Món quà do ngài Seth đích thân tự tay làm cho em"

"Một món quà vô cùng quý giá ạ, em vô cùng trân quý nó"

Nhận được câu trả lời thì anh không khỏi mỉm cười, trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net