Chương 1: Chị em nhà Haitani (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-"Ran, ông đâu rồi?"

  Âm thanh non nớt của một đứa trẻ bốn tuổi văng vẳng trong căn nhà rộng lớn giữa lúc đồng hồ 'tích tắc' chạy qua số 12, tạo nên cảm giác âm u ghê rợn. Trên cầu thang gỗ, mái tóc blonde của Rindou cứ thập thò nhìn xuống, đôi mắt violet đảo quanh, cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Tay cậu vì bất an mà nắm chặt lấy cây baton của anh trai. Trong cái đầu nhỏ, vô số hình ảnh từ bộ phim kinh dị mới coi lúc chiều lần lượt kéo đến, khiến cậu chàng toát mồ hôi đầy mình.

  Chợt, một bàn tay lạnh ngắt ôm lấy vai cậu, hơi thở có phần ngắt quãng của 'người đó' thổi vào gáy, âm thanh khàn khàn thủ thỉ bên tai.

-"Nửa đêm nửa hôm mà ồn ào thế em?"

  Da gà da vịt của chàng út thay nhau nổi lên. Như một phản xạ tự nhiên, cậu đưa mắt nhìn ảnh ngược trên cây baton được Ran lau tới sáng bóng, cơ thể cứng đờ nay chuyển sang run rẩy.

  Ôi mẹ ơi! Ma nữ! Một con ma ướt sũng với mái tóc che kín mặt!

  Não cậu nhảy số, nhưng thứ xuất hiện không phải là cách trừ ma, mà là phân đoạn một người đàn ông bị ma da dìm xuống sông, chết tức tưởi.

  Đm Ran, ông cho tôi coi phim như thế là đã tính hết rồi đúng không??? Thứ anh trai độc ác!!!

  Để bảo vệ tính mạng và trái tim bé nhỏ của mình, Rindou nhắm tịt mắt, quyết đoán vung mạnh baton ra sau, trong lòng thầm niệm 7749 chú cầu siêu.

-"Oái! Nguy hiểm đấy. Rinchan, em chơi trò gì mà mạnh tay thế?"

  Đôi mắt violet trợn tròng, nhìn thật kĩ người sau lưng. Thân hình gầy gò, hơn cậu một cái đầu được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm. Tóc đen nhỏ từng giọt nước 'tí tách' xuống sàn, mái trước dài chạm mũi giờ lại ôm sát lấy khuôn mặt tái nhợt quen thuộc, để lộ đôi con ngươi màu ngọc bích đang lập lòe ý trêu đùa.

-"Chị!"

  Rindou thở hắt ra, cơ thể dần thả lỏng. Cậu ngồi bệt xuống sàn, hai tay vuốt vuốt ngực hòng an ủi tâm hồn bị dọa sợ. Một lúc lâu, thằng nhóc mới để ý đến việc mình vừa mới quất vũ khí vào mặt chị mình. Cậu tái mắt, run run nhìn nụ cười âm u của nàng.

  Rein nghiêng đầu, cười cười nhìn em út. Mắt xanh híp lại, tạo thành hình lưỡi liềm nguy hiểm. Nàng thả bàn tay đang giữ một đầu baton, tay còn lại chỉ vào vết ửng đỏ trên đó.

-"Chậc. Em làm gì mà đêm hôm cầm vũ khí đi vòng vòng thế? Nếu không phải chị phản ứng nhanh, có khi nhan sắc kiêu kỳ này đã hao mòn rồi đấy."

  Nàng ôm mặt, tủi thân than thở. Rồi, vẫn bằng cái giọng đùa cợt, nàng tuyên án tử hình cho Rindou:

-"Để đền bù, phần tráng miệng ngày mai em nhường cho chị nhé. <3"

  Thằng bé giật thót mình, vội vàng ôm chặt lấy chị, cầu xin liên tục. Không! Tuyệt đối đừng là món tráng miệng!

-"Chị ơi, em xin lỗi. Em biết sai rồi, chị tha cho em với. Phần hôm nay Ran đã lấy của em rồi. Mai mà không có nữa thì em chết mất! Làm người ai lại ngoan độc thế chị ơi!"

  Rein vẫn cười, nụ cười cong 45 độ quen thuộc. Nàng mặc kệ con bạch tuộc đang bám trên người mình, vừa mở miệng đã đánh qua vấn đề khác:

-"Vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến Rinchan ra khỏi giường lúc nửa đêm thế?"

  Không phải nói quá, sự thật là người kéo được Rindou dậy mỗi lúc chàng này say giấc trước giờ chỉ có mỗi mẫu thân đại nhân Yushiya thôi, cả cha cũng chẳng làm được gì. Từ khi mẹ theo cha ra nước ngoài làm ăn, cậu nhóc như chó được cởi xích, ngủ tới khi mặt trời lên tới đỉnh mới mò xuống bếp tìm đồ ăn.

  Riết rồi nàng cũng không thèm để ý luôn. Đi học hay không đi học cứ kệ nó, ở trường mẫu giáo cũng chẳng có gì để học. Có khi không đến lại tốt ấy cứ, giảm khả năng bị lên đồn vì tội hành hung bạn cùng lớp.

-"Nãy tự nhiên em gặp ác mộng. Thấy bánh pudding hóa thành mấy con Oni, cầm Kanabou đánh liên tục vào đầu em."

  Rindou hồi tưởng, nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu. Cậu kể tiếp:

-"Lúc tỉnh dậy thì chẳng thấy Ran đâu, nên em đi tìm đây này."

  Rein tò mò. Nàng đưa tay, dùng sức lực bẩm sinh bế thằng em thua mình hai tuổi lên, để cậu khỏi vì buồn ngủ mà té cầu thang.

-"Chà, chuyện lạ à nha. Sao hôm nay quan tâm Ranchan thế? Không phải sáng nay hai đứa mới tuyệt giao vì nó ăn hết bánh tiramisu của em à?"

  Cậu chàng 'hừ' một tiếng coi thường. Rồi lại hơi ngại ngùng, nói lí nhí:

-"Thì tại... Lúc chiều Ran bảo đàn ông không coi được phim kinh dị thì nên mặc váy đi. Em tức quá, nên... .Em ngồi xuống coi với ổng luôn..."

  Phần sau Rindou nói rất nhỏ, chỉ như tiếng gió thoáng qua. Nhưng như thế là quá đủ để chị cậu đoán ra nội dung. Nụ cười bên môi lại sâu thêm tí nữa. Nàng cũng không giở thói trêu đùa như thường ngày. Nhìn đi, mặt tiểu hoàng tử đỏ như cà chua rồi, nếu chọc tí nữa chắc nổ tung mất.

-"Này, chị không được nói chuyện này với Ran đâu đấy!"

  Cậu bỗng nhiên giãy đành đạch lên. Nếu không phải dây thần kinh phản ứng của Rein rất tốt, có khi hai chị em phải làm bạn với giường bệnh rồi. Nàng nhướng mày, trêu tức nhìn thằng oắt con trên tay. Trong lòng thầm nghĩ bán nội tạng nên bán từng phần hay móc hết bán một lần cho đỡ phiền phức.

  Thôi, bán nguyên người luôn đi, mấy tên kia muốn làm gì thì làm.

  Thằng chả chắc cũng biết mình trót dại, hoặc do ánh mắt của nàng quá mức 'nóng bỏng'. Cậu co rúm người, tựa vào nàng, xung quanh tỏa ra cảm giác hối lỗi sâu sắc. Trông chẳng khác gì con Sushi dưới nhà.

  Nói thẳng ra là giống chó ấy.

  Là một người chị rất chi là hiền từ và bao dung, Rein chỉ đành thở dài bỏ qua. Haizz, cục nợ nuôi 4 năm trời giờ bán cũng tiếc, thôi thì để lại huấn luyện thành Osin dần dần vậy.

-"Không cần tìm Ran nữa đâu."

  Rindou thắc mắc nhìn chị mình. Chẳng để cậu mở miệng hỏi, nàng tóc đen tinh quái đưa tay lên môi, ra dấu im lặng. Cậu ngoan ngoãn gật gật đầu, tò mò nhìn xem chị muốn làm gì.

  Rein chuyển hướng, bắt đầu đi lên lầu. Từng bước chân chắc nịch đạp lên bậc cầu thang gỗ, tạo cảm giác đáng tin cậy lạ thường. Nàng bước tới căn phòng đang đóng kín cuối hành lang, cơ thể cũng theo đó hơi căng lại. Cậu út nhanh nhạy phát hiện, chị mình đang giảm nhẹ bước chân, cứ như mấy tên trộm ấy.

  Khụ khụ, sai quá sai.

  Rein hé cửa, chỉ vào trong. Rindou khó hiểu nhìn nàng. Ánh mắt như đang hỏi: 'Quái, tự nhiên chị đem em tới phòng chị làm gì?'

  'Nhìn đi đã.' Tâm linh tương thông đáp lại.

  Cái đầu vàng hơi chen qua cửa, đôi mắt violet tò mò đánh qua lại.

  Căn phòng chẳng có gì thay đổi so với lúc cậu vào chơi hồi trưa: Bốn bức tường xám bao quanh, cửa sổ gỗ ở bức tường đối diện đóng chặt, rèn trắng có gió thổi mà khẽ lay động. Cái bàn học chất đầy sách vở nâng cao vốn chẳng phù hợp với học sinh lớp một bị chị cậu nhàm chán đặt ở góc tường, kế bên tủ đồ màu caro đen trắng. Phía đối diện đó là cái giường King size lộn xộn, chăn gối bay tứ tung, có cái trên giường, có cái lại lạnh nhạt nằm dưới sàn.

  Cậu nhìn chị mình lần nữa, bản mặt đụt đụt thế là biết thằng nhóc không thấy gì hay ho rồi. Rein thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn em trai. Chậc, sao nó ngu thế nhỉ?

  Nàng giơ tay, chỉ vào 'con sâu' trên giường. Rindou nheo mắt, quan sát kĩ. Cái bọc chăn ấy tầm một mét ba, gầy gầy, hơi cong người lại. Ở một góc chăn hở, từng lọn tóc vàng óng y như của cậu đang xõa dài, nổi bật trên ga giường trắng.

-"Ra--"

  Rein nhanh tay che miệng thằng em, lần nữa khinh bỉ chỉ số thông minh của cậu. Nàng ghé sát tai cậu, nói nhỏ bằng cái giọng cười cười quen thuộc, nhưng lần này lại pha chút bất đắc dĩ:

-"Khoảng 10 giờ thì Ran qua đây. Hình như cũng bị ám ảnh bởi bộ phim lúc chiều. Nó cứ gõ cửa phòng chị mãi. Lúc mở cửa mời ông tướng vào thì trời ạ, mắt nó rưng rưng luôn em ơi. Cười chết chị! Nghe bảo đâu là đang ngủ thì nghe tiếng người rên rỉ bên tai, sợ quá nên tìm chị ngủ chung."

  Nói rồi, nàng chỉ vào cái áo choàng tắm trên người.

-"Quỷ này nằm xuống là ngủ. Nhưng nó cứ ôm chị khư khư, còn bôi hết nước miếng nước mũi lên người chị. Phòng bật điều hòa mà từ tóc tới thân lại ướt ướt, khó chịu chết đi được. Gỡ mãi nó mới buôn ra cho chị đi tắm đấy."

  Rindou bấu chặt lấy vạt áo của Rein, cố nhịn cười. Hà há! Biết rồi nhé! Thứ anh trai nhát cáy! Ngày mai không chọc Ran tức lộn cổ, cậu không mang họ Haitani!

  Nhìn thằng út đang lên cơn động kinh trong lòng, nàng tóc đen chỉ biết cười đậm thêm tí nữa. Em trai song sinh yêu quý, đừng trách chị em nhé, cái tội đùa nhây giờ bị nghiệp quật là đúng rồi đó em.

  Đợi cậu chàng bình tĩnh lại, Rein mới mở nhẹ cửa, bước vào phòng. Nàng đi về phía giường còn trống, thả cậu xuống cái nệm mềm mại. Bàn tay gầy gò quen đường vớ lấy cái ghế gỗ bên chỗ bàn học, rồi tắt điều hòa, mở quạt, ngồi hơ tóc.

  Nhìn một loạt hành động của chị mình, Rindou cũng chẳng nói gì, thật ra là buồn ngủ quá nên không còn sức chọc vào câu nào. Kể từ lúc lưng chạm giường, hai mí mắt cậu đã bắt đầu đánh nhau. Cậu cũng chả ngăn cản, kéo phần chăn dư được Ran quấn quanh người rồi bắt đầu công cuộc ngủ đông.

  Về phần Rein, nàng vừa lau tóc vừa giật giật khóe mi. Chỉ thấy thằng ôn lớn động thân mình, kéo cái chăn lại, rồi thằng nhỏ đang mơ màng cũng kéo thêm cái nữa, hai đứa nó đang ngủ mà cứ qua qua lại lại mãi. Chị lớn thở dài, số khổ quá mà, nửa đêm rồi vẫn còn phải trông hai của nợ này, chắc kiếp trước nàng phải gây nghiệp nhiều lắm.

  Đôi mắt ngọc bích quét quanh phòng, tìm kiếm thứ mà người bình thường chẳng thể thấy. Nhận được đáp án mình mong muốn, nàng hài lòng gật gật đầu.

  Với mái tóc đã khô, nàng mở tủ, lấy thêm một cái chăn, rồi nhanh tay chấm dứt hành động con bò của hai đứa em. Rein nằm xuống giữa hai thằng, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau, như động vật nhỏ tìm tới nguồn ấm, anh em nhà Haitani đồng thời cosplay bạch tuộc, ôm chặt chị gái. Khiến khóe môi vốn im lìm của người nào đó cong lên.

  Một ngày mệt mỏi kết thúc thế này cũng không tệ.


*Đôi lời của tác giả:"Dạo này bị nghiện truyện ma ấy các bác. Ai có thì giới thiệu cho tôi mấy bộ đồng nhân manga/ anime mà tâm linh, kinh dị nhé. Bình luận để tác giả sớm ra chương, yêu mọi người. <3"

CẢM ƠN ĐÃ ĐỌC!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net