Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nghỉ hè ngày đầu tiên, Yoshida đã rời giường từ rất sớm để chuẩn bị đi kiếm việc làm giết thời gian. Sau khi trải qua những chuyện hoang đường ngày hôm qua Yoshida lập tức quyết định nỗ lực tích cóp tiền để chuyển nhà.

   Phải biết rằng số tiền tiêu vặt nàng nhận được từ nhà Yoshida ít đến đáng thương, chỉ ở mức đủ xài, còn nếu muốn chi tiêu gì đó hay đơn giản chỉ là muốn đi hát Karaoke một bữa thôi thì cũng phải tích góp cả tháng mới đủ, trong khi ông Yoshida luôn là người làm chủ chi tiêu trong nhà. Đây cũng là lý do chủ yếu mà trước kia Yoshida Saki từ chối ra ngoài giao lưu với bạn bè.

   Sinh ra trong một gia đình như vậy thật là một điều đáng buồn, hơn nữa cũng vì sự dung túng này của mẹ đã châm ngòi dẫn đến nhân sinh quan lệch lạc của cô ấy.

   "Saki? Sao hôm nay con dậy sớm vậy?" Bà Yoshida nhìn phong cách ăn mặc kín mít từ đầu đến chân của Yoshida Saki, ngay cả váy cũng chẳng thèm mặc kinh ngạc dò hỏi.

   Phải biết rằng vào những ngày nghỉ bình thường, Yoshida sẽ luôn nhốt mình trong phòng rồi tự trải qua quãng thời gian ấy một cách nhàm chán và nhạt nhẽo, không phải là bà không sợ việc con gái gặp phải bạo lực học đường, mà chẳng qua là tính cách Yoshida Saki quá mức trầm tĩnh nên bà cũng không có cách nào để hỏi thăm.

   "Hôm nay con muốn qua nhà một người bạn chơi" Yoshida cũng không nói thật với mẹ mình, đối với lối tư duy cực đoan về chủ nghĩa đàn ông của lão già kia chắc chắn sẽ không cho phép con gái trốn ra ngoài làm thêm, hẳn là vì sợ mất mặt.

   "Bạn bè? Thật không? Vậy tốt quá. Cuối cùng Saki cũng có một mối qua hệ thân thiết của riêng mình, có cần mẹ giúp sửa soạn một trước khi ra ngoài không?" Sau khi biết con gái ra ngoài chơi với bạn, bà Yoshida cảm thấy con mắt thẩm mỹ của con gái mình càng ngày càng quê mùa, nhưng lại sợ bản thân sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con bé nên bà cẩn thận dò hỏi.

   Sợ phải gặp lại ông Yoshida, Yoshida Saki cầm miếng bánh mì nướng trên bàn lên rồi lắc đầu rồi nói với bà Yoshida: "Không cần đâu, bọn họ đều đang đợi con, đúng rồi mẹ à, trưa nay con sẽ không về ăn cơm." Nói xong Yoshida vẫy tay và bước ra khỏi cửa.

   Sau khi nàng rời đi không lâu, ông Yoshida mới tỉnh dậy sau cơn say, bước xuống lầu và ngồi vào bàn ăn, lão nhìn chiếc ghế trống đối diện, cau mày tức giận hỏi: "Saki đi đâu vậy?"

   Sau khi bà Yoshida bưng bữa sáng lên, trong đó còn có canh giải rượu, nói với ông Yoshida rằng con gái ra ngoài có hẹn với bạn.

   Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, ông Yoshida cau mày liếc nhìn vợ với vẻ chán ghét, rồi nói với giọng điệu như thể đang ra lệnh cho cấp dưới của mình: "Chú ý một chút, Saki không thể kết bạn với đám đầu đường xó chợ" Lão không muốn nghe mấy lời bàn tán của những người xung quanh.

   Vào mùa hè, tiếng ve sầu nối tiếp nhau kêu, ánh nắng gay gắt xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đất, nối tiếp nhau tạo thành những vòng sáng. Thời tiết oi bức làm con đường bê tông vốn cứng ngắc như muốn bốc hơi lên vậy.

   "Nóng quá" còn chưa ra khỏi cửa được bao lâu, được bao bọc kĩ dưới lớp quần áo, Yoshida đã cảm thấy sau lưng mình truyền đến cảm giác dính dính, quần áo dán chặt vào làn da mang đến cảm giác khó chịu vô cùng.

   【 Bởi vì cảm nhận được nhu cầu của ký chủ nên tôi đặc biệt tặng cho ký chủ phần thưởng +1 làn da đông ấm hè mát, trong vòng năm giây sẽ nhận được phần thưởng. 】

   Khi giọng nói của hệ thống vang lên, lưng Yoshida bắt đầu cảm thấy lạnh đi, may mắn thay, đây không phải là phần thưởng kì quái nào đó, đối với một người sợ nóng như nàng mà nói thì đây hẳn là một phần thưởng vô cùng hữu ích mà nàng được nhận gần đây.

   Cảm giác đau đớn truyền đến từ các dây thần kinh, Yoshida chống tay dựa vào thân cây gần mình đó, các ngón tay cắm chặt vào vỏ cây.

   【 Cảm nhận được hảo cảm của ký chủ, hệ thống tôi thực sự rất cảm động... Đợi đã, tại sao độ hảo cảm lại giảm xuống rồi? 】

   Bỏ qua sự kêu la của của hệ thống, Yoshida cảm thấy toàn thân mát lạnh, cho dù đội mũ đi dạo dưới trời nắng cũng không còn cảm thấy nóng nữa, Saki muốn gọi nó là 'máy điều hòa di động'.

   Sau 30 phút ngồi trên xe buýt, Yoshida Saki xuống xe, nhìn bức tường cũ của cửa hàng tiện lợi với nhiều bức vẽ graffiti bị phun nguệch ngoạc. nàng muốn quay trở lại nhưng chợt phát hiện ra rằng cửa xe buýt đã đóng lại và phóng đi từ lâu, chỉ để lại một làn khói bay lơ lửng giữa không trung.

   Sau khi suy nghĩ một hồi, Yoshida nhìn diễn đàn tìm việc làm không giới hạn độ tuổi trên điện thoại, nhưng cuối cùng nàng cũng không thể cưỡng lại được áp lực của cuộc sống và quyết định đi vào xem trước đã.

   "Chào mừng quý khách " Giọng nói máy móc ở cửa vang lên

   Yoshida chưa kịp bước vào đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục làm việc có sọc trắng xanh xen kẽ của cửa hàng tiện lợi chạy ra ngoài, vẻ mặt hắn tràn đầy sự hoảng sợ, bước chân nhanh chóng rời đi còn miệng thì vẫn lẩm bẩm: "Dù có đưa ông đây nhiều tiền hơn ông đây cũng không làm."

   Ngay sau đó, một bác gái lớn tuổi chạy ra đuổi theo người đàn ông nọ nói: "Tamoto-kun, cậu chờ một chút, tôi sẽ tăng lương cho cậu, vì vậy đừng rời đi."

   Tamoto dừng lại, tức giận chỉ vào vết bầm trên má hắn ta, cơ mặt run rẩy: "Tôi sẽ chết đấy."

   "Vậy cậu cởi đồng phục trả tôi đi" Sau khi biết không còn cách nào hòa giải, người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn và dáng hình mập mạp thu lại biểu tình khiêm tốn, trợn mắt nhìn đối phương rồi chỉ vào bộ đồ trên người hắn nói.

   "Hừ" Tamoto cười tức giận, hắn cởi bộ đồng phục trên người ra rồi ném mạnh xuống đất sau đó chỉ thẳng vào bà ấy nói "Cái nơi tồi tàn này chỉ còn lại một mình bà ở, chắc là vì đếch còn tiền chứ gì."

   Nói xong thì xoay người rời đi

   Yoshida có cảm giác bị xúc phạm lây nên đứng ngây ra tại chỗ, chân tay cũng bắt đầu trở nên luống cuống.

   Nhìn bộ quần áo bị ném dưới đất, Yoshida khom lưng nhặt lên.

   Lúc này Bà Yamamoto mới nhìn thấy một Yoshida Saki với phong cách ăn mặc quê mù, tóc tết đuôi sam hệt như một con mọt sách.

   "Cảm ơn nhé cô bé" Bà Yamamoto nhận lấy bộ đồ từ tay Yoshida sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

   "Xin hỏi, chỗ bác còn tuyển người làm thêm không?" Yoshida Saki rối rắm nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng dò hỏi.

   Vừa nghe thấy có người tới xin việc, bà Yamamoto liếc mắt đánh giá Yoshida Saki từ trên xuống dưới, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Diện mạo này của cháu khá là phù hợp với yêu cầu ở chỗ tôi, không phải là tôi khoác lác hay gì đâu nhưng mà chỗ tôi không tuyển mấy cô gái xinh đẹp."

   Vì chỗ này rất gần với Roppongi, đi dọc giao lộ này sẽ tới được khu đua xe, vốn khu vực này cũng là nơi tụ tập của mấy tay đua, đêm khuya có những người đến xem đua xe cũng sẽ ghé ngang cửa hàng tiện lợi của bà.

   Những người thích xe đua đều là những khách sộp , một khi ghé vào tiệm sẽ mua rất nhiều đồ, nhưng mà kể từ lúc thành lập đường đua chuyên nghiệp thì khu vực này cũng trở nên vắng vẻ hơn, cuối cùng trở thành nơi tụ tập cho mấy nhóm Bosozoku* tới quậy phá.

[*Bosozoku: là một tiểu văn hóa của người trẻ Nhật Bản có liên quan tới việc độ xe môtô và xe gắn máy, xuất hiện lần đầu từ thập niên 1950]

   Kết quả là việc kinh doanh của gia đình bà gặp phải nhiều khó khăn, những bức vẽ bậy ở cửa chính là bị bọn khốn đó vẽ nên.

   Đặc biệt là khi phải đối mặt với một đám khốn như vậy, nếu chúng không trả tiền thì bà cũng chỉ có thể khó chịu trong lòng, mà có tiền thì thân thể lại khó chịu, đây cũng chính là lý do khiến cho tên nhóc Tamoto đó bỏ việc, suy cho cùng so với việc bị tẩn cho một trận thì tiền lương ít chẳng phải vấn đề lớn.

   "Chỉ là trông bộ dáng của cháu chắc vẫn còn nhỏ tuổi, chỗ tôi không có chuyện bắt nạt người mới, cháu cảm thấy mức lương 1200 yên Nhật có ổn không? Nếu đồng ý có thể đi làm luôn, 4 giờ tan ca, cháu thấy thế nào?" Bây giờ bà Yamamoto thấy Yoshida Saki cứ như thể thấy vàng, phải biết rằng địa điểm này rất khó để có thể kiếm người làm thuê.

  Mức lương 1.200 yên cho người mới khiến Yoshida Saki không khỏi bất ngờ, nàng vốn còn tưởng người mới cùng lắm sẽ chỉ nhận được tầm 800, 900 yên thôi, dù sao thì cũng có rất ít người muốn nhận nàng, cho dù là đồng ý nhận cũng sẽ bị ép lương.

   "Cháu muốn nhận lương theo ngày" suy nghĩ một hồi Yoshida Saki nói với bà Yamamoto yêu cầu của mình.

   Tuy rằng tiền lương nhiều, nhưng nhìn tình hình mới nãy Yoshida cũng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, nếu không đợi đến cuối cùng lại là làm việc vô ích.

   "Như này đi, tôi đưa trước cho cháu nửa tháng tiền lương, chờ kết thúc một tháng tháng thử việc tôi sẽ thanh toán cho cháu số tiền còn lại." Bà Yamamoto cũng sợ sau ngày hôm nay nàng sẽ không trở lại nữa, bà suy nghĩ một hồi rồi đưa ra phương án giải quyết cuối cùng.

   Cuối cùng, Yoshida trở thành nhân viên của một cửa hàng tiện lợi, buổi chiều bà Yamamoto có một cuộc hẹn đi chơi mạt chược với bạn bè, cho nên sau khi bàn giao lại công việc một cách đơn giản cho Yoshida xong liền rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trước khi đi còn dặn nàng rằng tầm 4 giờ chiều sẽ có một thiếu niên đến thay ca, người đó sẽ trực ca đêm.

   Trong cửa hàng tiện lợi yên tĩnh, căn phòng trống vắng chỉ còn lại một mình Yoshida, sau khi kiểm kê vị trí các mặt hàng, thấy không còn việc gì nữa nàng liền lấy ra một cuốn lịch sử Nhật Bản bắt đầu đọc, đối với các môn tự nhiên khác nàng còn có chút tự tin, chứ động đến lịch sử Yoshida chịu chết.

   Nếu là lịch sử hiện đại Yoshida còn biết một ít, chứ về thiên hoàng võ tướng Tokugawa Ieyasu gì đó của Nhật Bản thì nàng căn bản là mù tịt.

   Chẳng thà cho nàng xem Tam quốc chí còn hơn, cứ như vậy Yoshida bắt đầu học từ lịch sử sơ trung.

   【 Nhận thấy ý thức tự thân học tập của ký chủ, ký chủ được thưởng +1 thân hình thướt tha quyến rũ】

   Yoshida mím môi cười khổ nhưng cũng không dám nhiều lời , sợ đối phương lại "khen thưởng" cho mình nữa.

   Đồng hồ báo thức mà bà Yamamoto đặt trước khi rời đi reo lên, Yoshida đứng dậy lấy gói lẩu Oden từ kho hàng lấy ra và cho vào nồi súp, hiện tại đã là 2giờ30 chiều, chờ tiếng rưỡi nữa là nàng có thể tan làm.

   "Tamoto -- đói chết tao, có gì để ăn không." Mới từ kho hàng đi ra tới không bao lâu Yoshida đã nghe tiếng reo hò từ bên ngoài.

  Cửa tự động mở ra, một người đàn ông tóc nhuộm màu quýt trên người mặc bộ đồng phục Tokkoufuku đi đến.

   Hắn nhăn mày, chàng trai vẻ mặt hung ác chạy vào cửa hàng, sau khi nhìn thấy nhân viên thu ngân đổi thành Yoshida thì không khỏi khoa trương gân cổ lên nói: "Cái quái gì vậy, sao lại nhận một đứa con gái xấu xí như này vào làm nhân viên, cửa hàng này không muốn buôn bán nữa à?"

   Lại bị xúc phạm một nữa, Yoshida không những không tức giận mà còn có chút vui vẻ, điều này chứng tỏ nàng đã che giấu thành công, nàng sẽ tiếp tục làm vậy trong tương lai.

   "Ồn ào quá đấy, Takagi" một thiếu niên đeo mắt kính, đầu tóc nhuộm kiểu highlight màu vàng xanh, khuôn mặt điển trai khiến cho kiểu tóc của hắn trở nên thời thượng hơn rất nhiều.

   Tuy nhiên, tâm trạng hiện tại của thiếu niên ấy trông có vẻ không được tốt cho lắm, hắn vừa dứt lời thái độ của Takagi quay ngoắt từ kiêu ngạo thành cười lấy lòng nhìn về phía anh em nhà Haitani tạ lỗi.

   Yoshida lúc này mới phát hiện thiếu niên bước vào cuối cùng có chung kiểu tóc với nàng, hắn đi đến với vẻ mặt lạnh nhạt.

   Ba chàng trai đi đến cùng một lúc bên nồi lẩu Oden và nhìn Yoshida đậy nắp nồi lên.

   "Thật xin lỗi, nồi lẩu Oden này mới được bỏ vào nấu, phải đợi mười lăm phút sau mới có thể bán." Yoshida Saki cúi đầu nói

   "Anh hai, đây không phải con nhóc chúng ta gặp trên tàu điện ngầm hôm trước sao?" Haitani Rindo thấy bóng dáng quen thuộc của nàng mới nhớ tới chuyện ngoài ý muốn trên tàu điện ngầm ngày hôm qua, dù sao thì bọn họ cũng đã đi chung chuyến tàu đó.

   Ran bị thanh âm của Rindo hấp dẫn, hắn nhìn thoáng qua Yoshida đang nhìn trộm bọn họ gật đầu tán đồng với lời nói của Rindo.

   dù sao đây cũng là chuyện bình thường, hiếm khi có đứa con gái nào có mắt thẩm mỹ kém như vậy.

   Bị lời nói của Rindo nhắc nhở, Yoshida mới nhớ tới đối phương cũng là một trong số các chàng trai ngồi trong toa tàu đó.

   "Thì ra là các cậu, chuyện đó tôi phải cảm ơn các cậu, vậy tôi mời các cậu phần lẩu Oden coi như lời cảm tạ nhé, thật lòng cám ơn nhé." Vừa nói Yoshida vừa cúi đầu về phía ba người bày tỏ lòng biết ơn.

   Nghĩ đến việc chưa kiếm được bao nhiêu đã phải tiêu tiền, mặc dù nàng có chút đau lòng, nhưng Yoshida Saki vẫn rất thành tâm mời khách, dù sao lúc đó có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì tương lai của nàng cũng đều sẽ bị hủy hoại toàn bộ.

   Đây là lần đầu tiên Haitani Rindo tiếp nhận thiện chí như vậy khiến hắn có chút ngoài ý muốn, đối với việc Yoshida cúi đầu cảm ơn làm cả người hắn co quắp cả lên không biết làm sao.

   "Không sao, dù sao bọn tôi cũng chẳng làm gì." Ran đứng một bên đột nhiên mở miệng nói với Yoshida.

   Yoshida nhìn bím tóc của hắn cảm thấy có chút vặn vẹo, cho nên nói xấu không phải để chỉ tóc đuôi sam mà là nói người.

   Takagi đứng ở bên cạnh thấy bọn họ có khả năng quen biết lẫn nhau nên cũng không dám nói nữa, dù gì thì người nọ chính là anh em Haitani của Roppongi.

   Xem ra hắn vừa đánh mất đi cơ hội ăn chực rồi.

   Cuối cùng anh em Haitani không mua lẩu Oden nữa vì cảm thấy quá mất thời gian, mà lấy vài gói khoai tây chiên cùng một số đồ ăn vặt trên kệ hàng rồi rời đi.

   Nhìn tờ giấy lớn trên tay, Yoshida cảm khái một lần nữa, cùng một kiểu tóc tết mà số phận lại khác xa.

   Đã qua 4 giờ rất lâu, nhân viên bàn giao mới chạy vào trong tiệm, đó là một thiếu niên tóc nhuộm màu tím nhạt tóc, tai phải đeo một chiếc khuyên bạc, nhìn qua có vẻ là một người hiền lành.

   "Xin chào, tôi tên là Mitsuya Takashi, vì em gái ở nhà quá quậy phá nên mới tới trễ." Bởi vì bà Yamamoto đã gọi điện thoại thông báo trước, nên đối với đồng nghiệp mới Mitsuya Takashi không có bất cứ phản ứng đặc biệt nào, dù sao hắn với Tamoto-kun cũng không thân thiết.

   Khi biết đối phương là do em gái nên mới đến muộn, Yoshida xua xua tay tỏ vẻ chính mình không sao, chỉ là chuyến xe nàng bắt đã sắp đến trạm rồi.

   Yoshida thay quần áo xong liền vội vội vàng vàng rời đi.

   "Xem ra vẫn là do mình đến muộn" Mitsuya Takashi nhìn Yoshida chạy như bay rời đi lẩm bẩm nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC