Chương 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ứng Uyên ngẩn người nhìn ao sen,  không phát hiện ra sắc trời đã tối từ bao giờ, lúc này mới phát giác bản thân đã ngồi hồi lâu.

Đưa mắt nhìn quanh, phát hiện bên cạnh hồ nước phía trước có một cục thịt nhỏ ngồi xổm ở đó không biết đang làm gì.

Ứng Uyên đi tới, nhìn thấy Cẩu Đản đang cầm một cành cây nhỏ lật qua lật lại một con rùa đen.

"Tiểu quỷ."

Cẩu Đản bị thanh âm đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, kêu lớn một tiếng sau đó ném cành cây đi, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Xoay đầu lại nhìn thấy Ứng Uyên, có chút chột dạ sợ hãi kêu lên, "Tôn thượng..."

Ứng Uyên nhìn con rùa đen bị lật úp lại, thầm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, "Tới đây.", nói xong xoay người đi về phía nhã đình.

"Ngồi đi." Ứng Uyên vỗ vỗ ghế đá bên cạnh, gọi Cẩu Đản ngồi xuống.

"Ai dạy ngươi lật rùa?" Ứng Uyên hỏi.

"Không ai dạy ta, tự ta cảm thấy rất thú vị." Cẩu Đản tự giác bản thân đã làm sai chuyện, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói, "Ta sai rồi, lần sau ta không bao giờ lật rùa nữa."

Ứng Uyên đưa tay nhẹ nhàng bắn một cái lên trán Cẩu Đản, nhỏ giọng nói, "Nói cho ngươi một bí mật, ai cũng không biết, kỳ thật ta cũng thích lật rùa."

Cẩu Đản ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, kinh hỉ hỏi, "Thật sao? Ta còn tưởng ngài sẽ trách phạt ta."

Ứng Uyên gật đầu, thần sắc lạnh nhạt trước sau như một lộ ra một chút ôn nhu, "Đây là bí mật của chúng ta, ngươi không được nói cho người khác biết."

Cẩu Đản rất nghiêm túc mà gật gật đầu, "Được ạ, một lời đã định." Nói xong kéo lấy ngón tay út của Ứng Uyên,  "Chúng ta ngoéo tay."

Bàn tay nhỏ bé của Cẩu Đản vừa mềm vừa ấm, trong lòng Ứng Uyên dâng lên một cảm giác kỳ diệu khó nói, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào một đứa bé trong kiếp sống dài đằng đẵng này.

Hắn ngừng một chút, hỏi: "Ngươi đã từng gặp cha ngươi chưa?"

Biểu tình vui sướng trên mặt Cẩu Đản lập tức biến mất không thấy, gục đầu xuống, dùng thanh âm yếu ớt nói, "Chưa gặp, mẫu thân nói, phụ thân đang ở một nơi rất xa, mặc dù chúng ta không nhìn thấy hắn, nhưng hắn vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta."

"Lời này ý tứ giống như đã không còn tại thế." Ứng Uyên thầm nghĩ, há miệng lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành đưa tay vỗ vỗ lên bả vai đang rũ xuống của Cẩu Đản.

"Mẫu thân còn nói, phụ thân là đại anh hùng đệ nhất Tam giới, là người lợi hại nhất Tam giới."

Ứng Uyên vô thức nhíu mày lại, nghĩ thầm, "Tam giới làm gì còn người lợi hại nào, nàng vậy mà lại dám khoác lác trước mặt hài tử như vậy." Trong lòng không hiểu sao lại không thấy thoải mái.

Cẩu Đản nói xong liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Ứng Uyên, "Chỉ có nhân tài giống như Tôn thượng mới là đại anh hùng, ta nghĩ cha ta nhất định giống như Tôn thượng."

Ứng Uyên nhẹ nhàng cười cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Cẩu Đản, "Vậy ngươi hy vọng ta là cha ngươi sao?"

Cẩu Đản nhảy dựng lên, hưng phấn nói, "Đương nhiên!"

Nói xong kéo tay Ứng Uyên, vừa khẩn trương lại vừa chờ mong nhìn Ứng Uyên hỏi, "Vậy Tôn thượng có thể làm phụ thân ta sao?"

Sau đó lại nói, "Hôm nay ta còn thấy mẫu thân ôm Tôn thượng nha! Nếu mẫu thân ôm người khác, Cẩu Đản sẽ không vui, nhưng nếu ôm Tôn thượng, Cẩu Đản không để ý đâu, Cẩu Đản rất là hào phóng đó."

Ứng Uyên nhìn tiểu oa nhi gương mặt đỏ hồng, đôi mắt lòe lòe phát sáng trước mặt, nhẹ nhàng cười cười, không biết tại sao hắn lại muốn ôm bé con này vào trong ngực.

"Có lẽ có một thê tử, một hài tử cũng không tệ lắm." Trong lòng Ứng Uyên đột nhiên toát ra suy nghĩ này, rồi lại bị ý nghĩ này dọa sợ. Chính mình mới chỉ gặp mặt nữ nhân kia ba lần, mà đứa bé trước mắt này càng là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi.

Hắn có chút không được tự nhiên gỡ bàn tay đang kéo tay mình của Cẩu Đản ra, hắng giọng một cái, "Tiểu quỷ, không được nói lung tung." Dứt lời liền đứng lên, vung tay áo rời đi.

Cẩu Đản cũng học theo bộ dáng của hắn, phất tay áo rời đi.

Bên này, Nhan Đạm đang bận đến đầu đầy mồ hôi trong phòng bếp.

Đã nhiều năm như vậy, không biết khẩu vị của phu quân còn giống lúc trước không nhỉ?

Nhan Đạm có chút vui sướng trong lòng, hiện tại mặc kệ hai người bọn họ dùng quan hệ gì để ở chung với nhau, chỉ cần có thể cùng hắn sống dưới một mái hiên, tự tay nấu cơm cho hắn, đã là ông trời ban ân, quay ngược thời gian trở lại mấy ngày trước, nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến nàng và Ứng Uyên sẽ có một thời khắc này.

Nhan Đạm đưa tay lên lau cái trán mướt mồ hôi, Huyễn Điệp bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính vào trán rất không thoải mái, "Dù sao chỗ này cũng không có người khác, tháo ra một lát cũng không sao."

Nghĩ đến đây nàng liền tháo mạt ngạch trên đầu xuống, cất vào túi thơm bên hông, sau đó tiếp tục bận rộn.

Chỉ chốc lát, cơm đã nấu xong.

Nhan Đạm dọn đồ ăn lên bàn, gọi Cẩu Đản sau đó lại để thằng bé gọi Ma Tôn tới dùng cơm.

Trong lúc bận rộn, nàng sớm đã đem chuyện của Huyễn Điệp vứt ra sau đầu*.

Nhan Đạm thấy Cẩu Đản lôi kéo Ứng Uyên đi tới, trong lòng không khỏi kinh ngạc, lúc này mới qua bao lâu, sao hai người đã trở nên thân thiết như vậy rồi?

"Tôn thượng, mời dùng bữa." Nhan Đạm hơi hành lễ nói.

Ứng Uyên nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, sau đó liếc nhìn Nhan Đạm, thấy trên đầu nàng một món trâm sức cũng không có, một thân áo trắng, ống tay áo cuộn lên còn chưa thả xuống, sợi tóc ẩm ướt, cái trán còn lấm tấm mồ hôi, cảm giác được nàng còn mang theo một phong vị thanh trần thoát tục.

"Ngồi xuống cùng ăn đi."

Nhan Đạm nghe lời ngồi xuống.

Cẩu Đản ngồi bên cạnh Ứng Uyên, hưng phấn nói, "Tôn thượng, mau nếm thử, mẫu thân làm cơm rất ngon nha! Hôm nay còn có canh hạt sen nữa, Cẩu Đản thích uống canh hạt sen nhất đó, thế nhưng mẫu thân lại không thích."

"Cẩu Đản, lúc ăn cơm không được nói chuyện." Nhan Đạm hơi sẵng giọng.

Cẩu Đản bĩu môi, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Ứng Uyên không nói gì, mỗi loại thức ăn đều nếm thử một lần, chỉ cảm thấy rất hợp khẩu vị, vì vậy bắt đầu yên lặng ăn cơm.

Nhan Đạm thấy hai người chuyên tâm dùng cơm, bộ dáng vùi đầu ăn cơm vô cùng giống nhau, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn.

Không qua bao lâu, tất cả đồ ăn trên bàn đã không còn.

Sau khi ăn xong, Nhan Đạm dẫn Cẩu Đản trở về phòng nghỉ ngơi.

Ứng Uyên cũng trở về tẩm điện của mình.

Vào trong phòng mới phát hiện, Nhan Đạm không trải chăn đệm cho hắn, nhưng hiện tại nàng đang dỗ hài tử ngủ, Ứng Uyên không có cách nào, hắn quay lại nội viện, ngồi trong nhã đình uống rượu một mình.

Hôm nay tâm tình hắn rất tốt, uống hơi nhiều cho nên đầu óc có hơi mơ màng, hai má hiện lên một mạt ửng đỏ.

Bụi trần phía xa lập lòe, giống như một dải ngân hà vắt ngang bầu trời, Ứng Uyên đột nhiên nhớ tới, trước kia khi còn ở trên Thiên giới hình như hắn cũng cùng ai đó ngồi cạnh nhau ngắm nhìn muôn vàn tinh tú, chỉ là những ký ức lúc còn ở trên Thiên giới đó rất xa xôi, phảng phất như chuyện kiếp trước.

"Ngân Hà điểm điểm hiểu tinh trần, nhân sinh cổn cổn kỷ hoàng hôn... Rõ ràng mới chỉ qua hơn trăm năm mà thôi."

Ứng Uyên uống hết chén rượu trong tay, nhìn ánh nến yếu ớt trong phòng Nhan Đạm và Cẩu Đản, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác an tâm.

Hắn nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, "Cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt."

Ý thức của hắn trầm xuống, cảm giác được bản thân như đi vào một vầng sáng nhu hòa ấm áp, phía trước hình như có một nơi rất nhiều sương mù, khiến cho hắn không nhìn rõ con đường phía trước. Trong mảnh sương mù mơ hồ đó, hắn nhìn thấy trước mặt mình có một nữ tử nắm tay một hài tử không ngừng đi về phía trước, hắn vội vàng cất bước đuổi theo, tiến vào trong một ao sen, chưa phát hiện ra bản thân lạc đường, một mùi hoa sen thơm ngát phả vào mặt, Ứng Uyên lắc lắc đầu, mở mắt ra, chỉ thấy Nhan Đạm đang cúi người trước người hắn, khoảng cách giữa hai người không tới một thước.

Nhan Đạm thấy Ứng Uyên đột nhiên mở mắt ra, sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

Nàng vừa dỗ Cẩu Đản ngủ xong, nhớ rồi mình còn chưa trải chăn đệm cho Ứng Uyên, nàng lập tức đi ra ngoài. Không nghĩ tới lại nhìn thấy Ứng Uyên dựa vào nhã đình ngủ thiếp đi, giống như đã uống say, nàng nhịn không được ngắm nhìn hắn cả buổi, vừa rồi muốn trộm hôn hắn một cái, lại không nghĩ tới còn chưa hôn được mà hắn đã tỉnh lại.

Ứng Uyên nhìn hai gò má đỏ ửng của Nhan Đạm, trong nội tâm hơi động một chút, nắm lấy cánh tay nàng kéo đến trên người mình.

"Vừa rồi ngươi muốn làm gì?" Ứng Uyên tà mị nói.

"Không có gì..." Nhan Đạm có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt hắn.

"A? Vậy sao?" Ứng Uyên hạ mắt đánh giá Nhan Đạm, cuối cùng dừng lại trên bờ môi nàng, hơi thở hắn mang theo mùi rượu nồng đậm, khiến cho Nhan Đạm có chút say.

"Là muốn làm thế này sao?" Đột nhiên, Ứng Uyên phủ lên đôi môi của Nhan Đạm, có chút tham luyến dùng sức hôn.

Nhan Đạm bị nụ hôn bất ngờ này dọa sợ, trái tim như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, tay cũng không tự giác đưa lên ôm lấy cổ Ứng Uyên.

Ứng Uyên nhíu mày, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, trong nội tâm dâng lên một cỗ xúc động không biết tên, hắn vội vàng tách ra, nhưng ánh mắt vẫn giống như chưa thỏa mãn mà nhìn chằm chằm vào môi Nhan Đạm.

"Ứng Uyên quân." Nhan Đạm nhìn Ứng Uyên, khẽ gọi.

"Ngươi... thật sự chỉ mới gặp ta một lần trên Thiên giới sao?" Ứng Uyên nhìn Nhan Đạm, trong mắt toát ra một chút chờ mong.

Nhan Đạm nhìn Ứng Uyên, hốc mắt chua xót, nàng ngừng một lát sau đó nói, "Mang ta tới sông Vong Xuyên ngắm sao được không?"

"Ngắm sao?"

"Ừ, chính là bụi trần."

"Được." Ứng Uyên nói xong liền kéo tay Nhan Đạm, chỉ trong một cái chớp mắt hai người đã đứng trên Vong Xuyên.

Bụi trần bay đây trời như hàng ngàn hàng vạn tinh tú, sáng lấp lánh như đôi mắt của ái nhân.

Nhan Đạm nhìn vô số bụi trần sáng lấp lánh trước mắt, khẽ nói, "Trước kia cũng có người dẫn ta tới nơi này, hắn nói với ta, trên thế gian này không có gì là vĩnh hằng, nhưng chỉ cần dám yêu dám hận, dám liều lĩnh, sẽ không có đau khổ và tiếc nuối."

Nàng ngừng một chút, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Ứng Uyên, "Thế nhưng, ta dám yêu dám hận, dám liều lĩnh, ta lại vẫn cảm thấy đau khổ cùng tiếc nuối, có phải ta quá tham lam không?"

Ứng Uyên nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, trong đôi mắt ấy  ánh lên ngàn vạn bụi trần lập lòe, hắn chỉ cảm thấy trong mắt nàng chứa dải Ngân hà lộng lẫy xinh đẹp, yên lặng, thâm thúy, lại mang theo ưu thương nồng đậm.

Hắn không kìm được mà đưa tay lên vuốt tóc Nhan Đạm. Chỉ là tay hắn còn chưa chạm đến mái tóc của nàng, nàng đã ôm lấy hắn, "Phu quân, ta rất nhớ chàng, rất rất nhớ chàng."

Tay Ứng Uyên treo ở giữa không trung, ngây người không biết làm sao, hắn cảm thấy trái tim như bị một bàn tay gắt gao bóp lấy, hô hấp có chút khó khăn, "Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?"

Nhan Đạm ngẩng đầu, giữ chặt cánh tay Ứng Uyên, nức nở nói, "Chàng là phu quân của ta, chàng quên rồi sao? Chàng cùng ta nhập Dạ Vong Xuyên, chúng ta cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy, thật vất vả mới có thể cùng nhau chung sống ở Cẩu Đản cư, nhưng chưa thành thân được bao lâu, chàng lại bỏ ta mà đi, chàng có biết mỗi ngày trôi qua ta nhớ chàng đến thế nào không?"

Nhan Đạm càng nói càng ủy khuất, cuối cùng khóc thành tiếng.

Đầu Ứng Uyên kêu lên ong ong, hắn bối rối không dám nhìn Nhan Đạm đang thút thít nỉ non giống như một đứa trẻ, vụng về kéo nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi.

Một lát sau, tiếng khóc nức nở của Nhan Đạm dần dần ngừng lại, nàng ngẩng đầu đầu nhìn Ứng Uyên hỏi, "Không phải chàng không nhớ gì sao? Thế nào? Chẳng lẽ chàng không có gì muốn hỏi ta sao?"

"Ta..." Ứng Uyên ngập ngừng một lát rồi nói, "Từ sau khi ta tỉnh lại, ta đã cảm thấy dường như ta không hoàn chỉnh, ta không cảm nhận được hỉ nộ ái ố, cũng không cách nào cảm nhận được hỉ nộ ái ố của người khác, có lẽ ta đã đánh mất  một thứ gì đó. Những lời nàng vừa nói ta cũng không nhớ rõ, thế nhưng chuyện này không quan trọng, ta tin tưởng nàng, ta thích cảm giác khi ở bên nàng, rất an tâm, rất quen thuộc. Cảm giác này làm ta cảm nhận được ta còn sống."

Nhan Đạm lại khóc thành tiếng, "Phu quân... ta sẽ giúp chàng, chúng ta cùng nhau tìm trái tim về cho chàng được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net