Chương 29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Đạm tiến vào giữa mắt trận, Lãnh Cương đặt Ứng Uyên vào một nơi khác trong pháp trận, sau đó mới đặt Liên hoa dẫn vào giữa pháp trận.

Giống như có vô số la bàn bắt đầu xoay tròn, một sợi tơ hẹp dài màu vàng quấn vào cổ tay hai người, từng trận kim quang bao phủ hai người, thân thể hai người đột nhiên bay lên trời.

Liên hoa dẫn bắt đầu xoay tròn, nhanh chóng bay đến giữa hai người, từng tầng cánh hoa màu vàng chậm rãi mở ra, mỗi một cánh hoa nở ra kéo theo một sợi tơ vàng, quấn quanh thành một đám bao phuh hai người.

Nhan Đạm kết ấn trước ngực, đem giọt máu đầu tim đầu tim của Ứng Uyên hóa thành một sợi huyết niệm, vừa dẫn dắt sợi tơ màu vàng của biến ra từ liên hoa dẫn vào trong cơ thể mình. Đột nhiên, một cỗ sức mạnh cường đại vọt thẳng vào trong thân thể Nhan Đạm, chỉ thấy từng luồng hắc khí theo kim quang dũng mãnh tiến vào trong thân thể nàng.

Trận pháp đã phát huy tác dụng.

Sát khí nhập vào cơ thể đau đớn như thực cốt cắn tủy, Nhan Đạm chỉ cảm thấy thấy mỗi một tấc da tấc thịt trên người giống như bị hỏa thiêu, đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang gặm cắn. Dưới cơn đau đớn mãnh liệt, nàng thậm chí còn không phát hiện ra ấn ký hình trăng sao trên cổ tay đã biến mất không thấy, kim quang và hắc khí trái ngược nhau, từ trong cơ thể Nhan Đạm quay về trên người Ứng Uyên.

Nhan Đạm thống khổ cau mày, cố hết sức mở to hai mắt nhìn về phía Ứng Uyên, chỉ thấy thần sắc hắn dường như có chút dị thường, không giống sắc mặt vui vẻ hạnh phúc lúc trước, chỉ là lúc này nàng thật sự không còn sức lực đi cảm ứng tia nguyên thần trong mộng kia, chỉ mong giấc mộng kia có thể kéo dài thêm một chút, đợi pháp trận hoàn thành hãy chấm dứt.

Lúc này, trong mộng cảnh Ứng Uyên đột nhiên cảm giác lồng ngực không thoải mái, hắn mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, lại phát hiện ngoài cửa sổ thiên địa biến sắc, trong lúc nhất thời mây đen kéo tới, cuồng phong gào thét như dã thú, quay đầu nhìn hai mẫu tử còn đang say giấc nồng, trong nội tâm Ứng Uyên đột nhiên cảm thấy một chút bất an không thể nói rõ.

Đang lúc suy tư, bốn phía bỗng nhiên xảy ra biến hóa, Ứng Uyên phát giác bản thân đang đứng ở trên một cánh đồng hoang vu, cổ tay buộc một sợi dây. Đầu dây còn lại ẩn trong tầng mây, Ứng Uyên nhìn không rõ.

Đột nhiên một cơn gió lớn thổi tới, tầng mây dần dần mở ra, Ứng Uyên cả kinh, không nghĩ tới đầu bên kia sợi dây lại buốc trên tay Nhan Đạm, chỉ thấy nàng gióng như một con diều bay trên không trung, càng bay càng xa. Ứng Uyên kinh hãi vội vàng thu hồi sợi dây, thế nhưng sợi dây càng thu càng dài, mắt thấy Nhan Đạm càng ngày càng xa, Ứng Uyên bối rối không thôi, hắn muốn bay về phía nàng, chỉ là bốn phía lại xảy ra biến hóa, hắn đứng một mình trong bóng tối vô tận.

"Nhan Đạm.... Nhan Đạm.... nàng đang ở đâu?"

Một giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến từ bốn phương tám hướng, "Hiện tại, lựa chọn của ngươi là gì?"

"Lựa chọn gì? Ngươi là ai?" Trong nội tâm Ứng Uyên hiện lên một tia sợ hãi.

"Ngươi có thể hiểu?"

"Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi là ai?"

Nhan Đạm phát hiện sắc mặt Ứng Uyên càng ngày càng khó coi, trong lòng vô cùng lo lắng, nàng nhịn đau nói với Lãnh Cương, "Còn bao lâu nữa? Ta sợ mộng cảnh rất nhanh sẽ bị phá hủy."

Lãnh Cương liên tục thay đổi pháp quyết, cắn răng nói, "Sắp xong rồi, ngươi còn chịu đựng được không?"

Nhan Đạm cảm giác thân thêt mình có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nàng miễn cưỡng gật đầu, cảm giác ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Cùng lúc đó, Lãnh Cương hợp nhất Tứ đại thần khí, mở ra pháp trận phục sinh, dùng hết toàn lực thi pháp muốn phục sinh Huyền Dạ. Lý trần có thể dọn sạch mê chướng, dẫn xuất sát khí bên trong hồn phách của Huyền Dạ, Chử mặc có thể ngưng hồn đúc phách, tái tạo sinh cơ, còn Địa chỉ lại ngưng tụ sát khí, đúc xương cốt, tụ tập vạn vật. Lãnh Cương hiến tế một nửa tuổi thọ của mình, cung cấp cho Thất diệu huyền ngọc kéo dài tính mạng cho Huyền Dạ. Chẳng mấy chốc, thân thể của Huyền Dạ đã chậm rồi hiện ra, cũng dần dần ngưng tụ. Đợi sau khi thân thể ngưng tụ hoàn tất, ai ngờ trong lồng ngực Huyền Dạ lại bay ra một đám nguyên thần, sau đó cũng chậm rãi ngưng tụ thành hình, đúng là Nhiễm Thanh.

Hóa ra thời điểm Nhiễm Thanh chết, Huyền Dạ đã giữ lại một tia hồn phách của nàng trong tâm phách mình, cho nên hai người mới có thể đồng thời phục sinh.

Lãnh Cương chứng kiến thân thể Huyền Dạ dần dần hình thành, đương nhiên là mừng rỡ vạn phần, nhưng bên kia liên kết giữa Ứng Uyên và liên hoa dẫn đã càng ngày càng yếu, e là mộng cảnh đã không chịu nổi, Lãnh Cương vội vàng xuất hết toàn lực duy trì trận pháp.

Nhan Đạm thấy tình hình trước mắt không hề lạc quan, cắn răng cảm Ứng tia nguyên thần trong mộng kia, thức thần đang thăm dò bỗng nhiên bị một luồng linh lực ngăn cản, vậy mà lại là Hiểu Mộng Điệp.

"Chủ nhân, Đế quân bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong mộng tỉnh lại, việc duy nhất ta có thể làm lúc này chính là giữ nguyên thần của hai người ở lại trong mộng, ngưng mộng nhập hồn, lưu lại trong nội tâm Đế quân một sợi thiện niệm, chỉ mong, ngài ấy có thể trở về."

"Ngươi có ý gì? Sao ta nghe không hiểu? Hiểu Mộng Điệp, ngươi làm sao vậy?" Nhan Đạm cảm nhận được linh lực kia càng ngày càng yếu, dần dần biến mất.

"Nhất mộng sinh tình, nhất mộng giải tâm, nhất mộng tồn niệm....nhất mộng nhất sinh, nhất mộng tam sinh... Chủ nhân, Hiểu Mộng Điệp chỉ có thể cùng đi với hai người tới đây thôi, nguyện các người vượt qua khó khăn, cuối cùng được viên mãn..." Thanh âm của Hiểu Mộng Điệp càng ngày càng yếu, cuối cùng tan biến trong yên lặng.

Thức thần Nhan Đạm quay về bản thể, mở mắt ra, chỉ thấy một luồng ánh sáng tiêu tán, như pháo hoa nở rộ, nháy mắt biến mất như sương khói.

Nhan Đạm cảm thấy vô cùng bi thương, "Hiểu Mộng Điệp...."

Tại thời điểm Hiểu Mộng Điệp tiêu tán, một luồng ánh sáng bay vào lồng ngực Ứng Uyên, lúc này hắn đang mất phương hướng trong ác mộng.

Bốn phương tám hướng truyền đến từng tiếng chất vấn, hắn thống khổ ôm lấy đầu, thanh âm kia dần dần ngưng tụ, hóa thành một bóng người, chậm rãi đi tới trước mặt Ứng Uyên.

"Ngươi là ai?" Ứng Uyên thống khổ ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương, dưới vệt sáng mờ nhạt, một bóng người chậm rãi hiện ra.

Người nọ có một đầu tóc bạc, khóe môi mang theo ý cười, khóe mắt tràn đầy khinh miệt cùng khinh thường, những cái bóng chồng dần dần hợp thành một, rốt cuộc Ứng Uyên cũng nhìn rõ mặt hắn, gương mặt đó hắn vô cùng quen thuộc, bởi vì đó chính là gương mặt của hắn.

"Ngươi... ngươi là ai?"

"Ta? Ta chính là ngươi a, không đúng, phải nói ngược lại, ngươi là ta mới đúng."

Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng bổ vỡ hắc ám, không gian bốn phía bị nghiền nát, dưới ánh kim quang chói mắt, Ứng Uyên miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang lơ lửng giữa không trung, một sợi xiềng xích màu vàng quấn chặt lấy cổ tay hắn, mà đầu bên kia của sợi xiềng xích đúng là Nhan Đạm.

"Nhan Đạm..." Ứng Uyên thấy Nhan Đạm dường như đang rất thống khổ, hắn muốn bay đến bên cạnh nàng, nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không nhúc nhích được.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Ứng Uyên chứng kiến một luồng hắc khí trong cơ thể mình nương theo sợi xiềng xích màu vàng kia truyền vào trong thân thể Nhan Đạm, mà hai người đang đứng trong một trận pháp cực lớn, Lãnh Cương ở bên ngoài thi pháp, bên cạnh hình như còn có hai bóng người.

Ứng Uyên cảm thấy sát khí trong thân thể mình đã thoát ra ngoài bảy tám phần, "Nhan Đạm... sao lại như vậy?"

Lúc này, suy nghĩ trong đầu hắn dần dần trở nên rõ ràng, từng mảnh vỡ ký ức dần dần hợp lại, thời điểm hắn quen biết Nhan Đạm, hai người yêu nhau, từng chuyện từng chuyện, ở Thiên giới, ở Dạ Vong Xuyên, ở trong mộng của Hiểu Mộng Điệp, tất cả ký ức đều hiển hiện trong đầu hắn.

Thì ra, dưới tác động của liên hoa dẫn, u tinh, nhân hồn Ứng Uyên đánh mất thời điểm nhập ma trùng sinh đã quay về trong cơ thể hắn, u tinh chấp tình, sinh tâm, cho nên lúc trước Ứng Uyên mới trở nên vô tâm vô tình. Mà lúc này, tất cả đều đã quay lại.

"Ta... chúng ta... Nhan Đạm..." Khóe mắt hắn cay cay, tất cả tình cảm tụ lại trong lồng ngực, trong lúc nhất thời không nói được thành lời.

"Phu quân..." Nhan Đạm phát hiện Uyên tỉnh lại, suy yếu đưa tay về phía hắn, nàng cảm giác bản thân như một chiếc lông vũ, hết thảy bên trong đã bị gặm nuốt sạch sẽ, càng ngày càng nhẹ, đã mất đi tất cả khí lực.

Ứng Uyên thấy vậy, vội vàng thi pháp, lại phát hiện bản thân giống như bị điều khiển, hắn ngạc nhiên nhìn tay mình không nghe theo khống chế, đúng lúc này, xiềng xích màu vàng và liên hoa dẫn đồng thời vỡ vụn, trận pháp dưới chân cũng bị phá hủy, Nhan Đạm như một chiếc lá rụng, từ không trung rơi xuống dưới.

Hắn vội vàng muốn đưa tay đón lấy nàng nhưng thân thể vẫn không cách nào nhúc nhích như cũ.

Thanh âm quen thuộc kia lại lần nữa vang lên, hắn kinh hoảng phát hiện ra, thanh âm này đúng là phát ra từ trong miệng mình, "Thật không thú vị, lại là mấy trò hề khiến cho người ta phát phiền này..."

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?" Ứng Uyên bất an muốn khống chế thân thể mình, lại phát hiện chỉ phí công, hắn tự nói tự nghe giữa không trung.

"A, tiểu tử, đừng uổng phí khí lực nữa, nếu ngươi đã không ngộ được đạo, vậy để ta đến giúp ngươi đi." Thanh âm kia lại từ trong miệng mình phát ra, chỉ là dường như là đang nói với chính mình.

"Còn trốn ở đó làm gì, mau ra đây cho bổn tọa." "Ứng Uyên" khinh miệt nói về phía bầu trời.

Bầu trời đen như mực dưới Dạ Vong Xuyên đột nhiên nứt ra một khe hở nhỏ, một bóng dáng màu vàng dần dần hiện ra, là Đế tôn.

"Ứng Uyên, năm đó ta vì tư tâm của mình, lừa gạt Nhiễm Thanh, nhiều năm qua ta vẫn luôn hổ thẹn trong lòng. Hiện tại, khí tức Thiên giới đã loạn, ta biết trong lòng ngươi tức giận, nhưng cầu ngươi nhớ đến muôn dân trăm họ, chớ làm ra chuyện sai trái khiến cho sau này hối hận."

"Ứng Uyên" khẽ nhíu mày, có chút hoang mang nói, "Ngươi là ai? Lão già từ đây chạy tới?" Nói xong khoát tay, một đạo kim quang đánh thẳng về phía thân ảnh màu vàng kia, chỉ thấy thân ảnh màu vàng kia lập tức vỡ tan thành từng mảnh, thì ra đây chỉ là ảo ảnh của Đế tôn, phía sau ảo ảnh bị nghiền nát đó hiện ra một cái động lớn, ở đó xuất hiện hàng ngàn hàng vạn thiên binh thiên tướng.

"Đế tôn, ước hẹn trăm năm chưa tới, hơn nữa chuyện của mẫu thân ta cũng đã tha thứ cho ngài, vậy mà cuối cùng ngài vẫn không tin tưởng ta." Nội tâm Ứng Uyên vô cùng bi phẫn.

Lúc này, đám người Minh vương, Tu Minh cũng dẫn theo một đám minh binh minh tướng vội vàng chạy tới. Trong lúc nhất thời, trên trời dưới đất đứng đầy binh sĩ võ trang đầy đủ, tình hình hết sức căng thẳng.

"A, thật không thú vị." "Ứng Uyên" kia không để ý đến mọi thứ xảy ra trước mắt, chỉ tiếp tục nói về phía bầu trời, "Đồ hèn nhát, lăn ra đây, ngươi còn muốn trốn đến bao giờ?"

Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, không biết tại sao Ứng Uyên lại trở nên kỳ quái như thế.

Tên "Ứng Uyên" kia còn nói thêm, "Ngươi không ra cũng được, cuối cùng Thiên đạo cũng đã cố gắng hết sức. Thế gian này rối loạn đủ lâu rồi, nên chấm dứt thôi."

Lãnh Cương không khỏi nghi ngờ, giờ phút này sát khí trong có thể Ứng Uyên đã bị dẫn ra tám chín phần, theo lý mà nói hung tính đã bị trừ bỏ, nhưng vì sao lại khác thường như vậy? Hắn bước lên phía trước một bước, nói với Ứng Uyên, "Tôn thượng, phu nhân không tiếc hi sinh tính mạng, dẫn sát khí trong cơ thể ngài ra ngoài, lúc này mệnh ở sớm tối, ngài hãy hiểu cho nổi khổ tâm của phu nhân, không cần tiếp tục chấp mê bất ngộ."

"Hừ." "Ứng Uyên" cười lạnh một tiếng, "Nàng? Nàng là vì ta thật sao?" Nói xong khoát tay, Nhan Đạm lập tức từ trên mặt đất bay lên lơ lửng giữa không trung.

Lúc này, sắc mặt nàng tái nhợt, bờ môi, móng tay, tròng trắng mắt đều đã biến thành màu đen, đang hấp hối.

"Ngươi đang làm cái gì? Mau buông Nhan Đạm ra..." Ứng Uyên giận không kiềm được, thấy Nhan Đạm như vậy, hắn vừa tự trách lại vừa đau lòng, giống như có từng thanh lợi kiếm đang hung hăng đâm vào lồng ngực, một luồng sức mạnh từ trong lồng ngực đánh thẳng vào đầu ngón tay, chỉ thấy cánh tay đang thi pháp kia hơi run rẩy một chút sau đó lại khôi phục như thường.

"Ngươi đừng gấp, để ta cho ngươi xem một chút, rốt cuộc nàng là ai." "Ứng Uyên" kia nói xong, hai tay hợp lại trước ngực, thấp giọng niệm chú, "Âm Dương hỗn độn, mộng tưởng điên đảo, thiện bất vốn thiện, ác niệm làm gốc, hỗn độn hợp nhất, niết bàn vi thực."

Chỉ thấy hắn mở lớn hai mắt, ngón tay hướng thẳng lên bầu trời, từng câu từng chữ xuyên thẳng vào linh hồn mỗi người, "Tu La đạo!"

Tất cả mọi người đều chấn động, trong tôn kính mang theo sợ hãi, không kịp phản ứng, chỉ thấy bốn phía cuồng phong gào thét, mặt đất, bầu trời, thậm chí thân thể mỗi người, từng nhịp thở khe khẽ đều không ngừng toát ra hắc khí. Những hắc khí này không ngừng dũng mãnh tiến vào thân thể "Ứng Uyên", từ đầu ngón tay hắn phân ra, ngưng tụ trước ngực.

"Cái này... tại sao có thể như vậy? Không phải sát khí đã biến mất rồi sao?" Mọi người sợ hãi không thôi.

"A, thế gian luân hồi không ngừng, chỉ cần chưa ác niệm trong lòng chưa diệt, sát khí là vô cùng vô tận. Đây chính là Dạ Vong Xuyên, các ngươi thật sự cho rằng chỉ nơi này mới có sát khí sao? Các ngươi đã đánh giá quá thấp ác ý của thế gian này rồi."

Lúc này, trong Tam giới, khắp nơi mây đen đầy trời, núi non sông ngòi, sinh linh vạn vật, tất cả đều tỏa ra trận trận hắc khí, liên tục không ngừng tụ tập vào lòng đất. Mọi người hoảng sợ chạy trốn tứ phía, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Nhan Đạm chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt càng ngày càng trở nên quen thuộc, đầu của nàng đau đớn như muốn nứt ra, không biết là do sát khí hay nguyên nhân khác. Trong sương mù, nàng dường như lại rơi vào ảo cảnh lúc trước, chỉ là lần này nàng không còn là người đứng xem mà là người trong cuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net