Tiểu Quách xuyên không ký. - P1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào một ngày đẹp trời, đồng chí Tiểu Quách trong truyện bất ngờ xuyên không vào phim Trấn hồn nhưng cậu không hề hay biết.
Quách Trường Thành tỉnh dậy, nhìn cảnh xung quanh một chút khiến cậu hơi mơ màng. Ủa đây chẳng phải là trang trí phòng của cậu ở nhà cậu mợ sao? Rõ ràng là cậu hôm qua còn nằm chung với anh Sở, sao hôm nay lại...?
Mang theo nghi ngờ đến văn phong Cục điều tra đặc biệt. Vừa vào cửa, cậu còn đang thắc mặc vì sao không thấy lão Lý và lão Ngô, liền thấy mấy người Chúc Hồng, Uông Trừng, ngồi trò chuyện với hai người khác vô cùng vui vẻ, và có vẻ như anh Sở vẫn chưa đi làm. Không biết ảnh sẽ ra sao nếu tự nhiên mình biến mất nhỉ? Chắc ảnh sẽ tức giận lắm đây.
- Chào mọi người.
Tiểu Quách gương mặt tươi sáng đi vào chào hỏi, hơi nhìn hai vị lạ hoắc, một tóc xù đeo kính, một mặt trẻ con, mặc yếm, gật đầu chào hỏi chút.
- Chào chị Chúc Hồng, chào chị Uông Trừng. Hai vị này là.....
Lâm Tĩnh và Đại khánh có chút kì quái, cậu trai này bị gì vậy?
Đại Khánh dùng tay đập vào đầu cậu
- Cái thằng nhóc này, tới bản miêu mà cũng nhìn không ra, còn người này là Lâm Tĩnh đó, cậu bị cái gì vậy hả?
Tiểu Quách bị đập cho mờ mịt, cậu nhìn người gọi là Lâm Tĩnh kia. Ừa, quả thật là giống với Lâm Tĩnh lão hoà thượng một chút chỉ khác việc Lâm Tĩnh không có tóc nay đã có tóc. Còn người xưng bản miêu này... Không phải Đại Khánh chứ?
- Phó.... phó sở đây sao?
Nét mặt ngạc nhiên của cậu khiến mọi người chung quanh cảm thấy kì lạ, nhưng nghĩ cậu lâu lâu lại có chút tư duy không hiểu nổi nên đành tự động bỏ qua chuyện đó, đi về chỗ của mình.
Quách Trường Thành bực bội ngồi vào chỗ mình. Hôm nay cậu cứ thấy mọi chuyện kì lạ làm sao đấy.
Đang nghĩ ngợi lung tung, Sở trưởng và Thầy Thẩm cùng nhau bước vào, miệng không ngừng thảo luận về vụ án thường xảy ra gần đây.

Quách Trường Thành càng lúc càng buồn bực, sao mọi thứ không giống bình thường một chút nhỉ? Bình thường Sếp Triệu sẽ chẳng bao giờ để ý người khác mà quấn lên người thầy để đùa giỡn. Hôm nay miệng thì cũng cợt nha như mọi ngày nhưng cậu cảm thấy sếp ý tứ hơn rất nhiều, có thể nói chỉ như đồng nghiệp hay anh em nói chuyện với nhau.
Quách Trường Thành không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, đành chờ Anh Sở vào.
Cuối cùng sau 1 giờ đồng hồ chờ đợi thì tiểu Quách rốt cuộc chờ được lão Sở, cậu nhướn người lên cười tươi với anh. Sở Thứ Chi thấy cậu thì cau mày một tí, đi ngang qua cậu còn không quên mắng chửi một câu : "Ngu ngốc"
Quách Trường Thành trong lòng hơi lạnh, chẳng lẽ anh giận rồi sao??
Cậu buồn bực chỉnh lý tâm trạng, xem hồ sơ trước đã.
Đến khi xem hồ sơ, cậu lại giật mình phát hiện đây hoàn toàn là những thứ cậu không biết, cái gì mà địa tinh nhân cái gì mà....
Cậu xuyên không rồi!!!
Trong đầu cậu bỗng hiện lên bốn chữ này khiến cậu run lên bần bật, nghệch mặt ra.
Không thể nào, nếu cậu xuyên không, vậy tại sao vẫn có Cục điều tra đặc biệt, tại sao vẫn có Chị Chúc Hồng và chị Uông Chủy? Vẫn có sếp Triệu và thầy Thẩm?
Không được cậu vâcn phải thử một lần nữa!!
Quách Trường Thành đập bàn đứng dậy một lần khiến mọi người đang làm việc ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Quách Trường Thành liều chết đi đến bàn Sở Thứ Chi.
Sở Thứ Chi còn đang không hiểu mô tê gì liền bị Quách Trường Thành nắm lấy cổ áo, áp đôi môi cậu lên môi anh. Trong giây phút đó, đầu óc Sở Thứ Chi chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất, đó chính là : "Mẹ nó thằng nhóc này dám hôn mình!"
Anh dùng sức đẩy tên đang nổi điên kia ra, nhổ một ngụm nước bọt
- Mẹ nó Quách Trường Thành, cậu bị điên hay gì? Có tin tôi đánh cậu không?
Mọi người trong văn phòng ngây ngốc nhìn Tiểu bạch thỏ Quách cưỡng hôn Sở Thứ Chi, đến lúc anh muốn đánh cậu mọi người mới nhanh chóng chạy lại cản.
Chúc Hồng cản lại cú đánh của anh, Lâm Tĩnh cố gắng đỡ cậu dậy ngồi lên ghế, hỏi cậu có sao không.
- Đây là thật sao?
Quách Trường Thành thều thào, nước mắt như mưa chảy ra khiến Lâm Tĩnh, và Đại Khánh đứng gần cậu luống cuống
- Bình tĩnh nào tiểu Quách, hắn không yêu cậu thì thôi, hà cớ gi lại khóc thương tâm như vậy?
Chúc Hồng mang bộ dáng đại tỷ đứng bên cạnh an ủi cậu, không quên trừng mắt với Sở Thứ Chi.
Sở Thứ Chi nhíu mày, đang yên đang lành hôn anh làm gì?
Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy nghe ồn ào liền chạy ra ngoài liền thấy tình cảnh này
- Rồi rồi đừng ồn ào nữa. có chuyện gì xảy ra?
Cả văn phòng bỗng chốc im bặt chỉ còn tiếng thút thít của tiểu Quách.
- Sao? Ai đã ăn hiếp Tiểu Quách nhà chúng ta?
Triệu Vân Lan to tiếng hỏi, đi lại vỗ vai Tiểu Quách an ủi cậu chút xíu.
- Giúp.... giúp tôi với....
Câu trả lời không đầu không đuôi khiến mọi người hơi hoang mang.
Thẩm Nguy là người nhanh chóng lấy lại tinh thần nhất. Điềm tĩnh hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy gương mặt ôn nhu của thầy Thẩm, cậu bật khóc lớn, sau đó kể cho Thầy Thẩm nghe chuyện của mình.
Đúng thật cậu xuyên không rồi. Huhu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net