Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng làm việc rơi vào yên lặng, một lúc lâu mới nghe thấy Triệu Vân Lan cười khẽ một tiếng.

Y đưa tay lau đi vệt máu còn đang dính bên mép, đây là dấu tích do nụ hôn ban nãy để lại, bâu giờ y cũng bất chấp luôn cả xấu hổ.

"Có thể nói, anh không phải Thẩm Nguy mà tôi biết."

"Cậu cũng không phải là Triệu Vân Lan mà tôi biết."

Cho dù Thẩm Nguy thoạt nhìn ngây thơ vô hại, thế nhưng dù sao hắn cũng là Trảm hồn sứ vạn năm, tâm tư kỳ thực rất rặng, chỉ có một điểm đơn thuần duy nhất chính là Triệu Vân Lan.

Người đàn ông đối diện này cùng Triệu Vân Lan tướng mạo không hề khác nhau, ngay cả ánh mắt cũng giống y như đúc, chỉ là với Thẩm Nguy mà nói mất đi một loại cảm giác quen thuộc không thể nói rõ.

"Nói cách khác, anh vẫn là Thẩm Nguy?"

Triệu Vân Lan xoay người đứng dậy, ngồi lên một góc bàn thí nghiệm.

"..."

Thẩm Nguy cúi đầu ngồi trên sô pha, không biết phải nói sao.

Triệu Vân Lan vẫn là Triệu Vân Lan, cho dù không có cảm giác quen thuộc nhưng vẫn khiến hắn theo thói quen muốn bảo vệ.

Triệu Vân Lan chớp mắt mấy cái, dường như không thể tin được vào mắt mình, ngoại hình lẫn biểu cảm sao lại giống Hắc lão ca y như đúc.

"A! Anh nói xem đây là đang xảy ra chuyện gì!"

Triệu Vân Lan ngửa mặt lên trời thở dài, một giây sau liền khôi phục vẻ nghiêm túc, giống như vừa nghĩ ra cái gì cau mày hỏi.

"Thế giới song song?"

"Hẳn là vậy."

Triệu Vân Lan cau mày, Thẩm Nguy theo thói quen muốn đến ôm y, muốn vuốt lên ấn đường đang nhăn lại của y.

Vì vậy thầy Thẩm theo quán tính vươn người về phía trước, định ôm Triệu Vân Lan vào lòng.

"Cậu đừng nhíu."

"Ặc! Tôi không nhíu, anh đừng tới đây!"

Mắt thấy lại sắp rơi vào nanh quỷ, Triệu Vân Lan vội vàng nhảy xuống bàn, lui về sau một bước.

Thẩm Nguy định tiến lên một bước đột nhiên dừng lại, giữa chân mày hiện lên vài phần cô đơn. Triệu Vân Lan nhìn hắn đáy lòng khẽ nhói lên chua xót.

"Chuyện đó..."

Triệu Vân Lan xấu hổi sờ sờ mũi, phũ phàng, coi như không phát hiện được sự cô đơn của Thẩm Nguy, cưỡng chế dời đi trọng tâm câu chuyện.

"Cho nên Hắc lão ca nhà tôi hẳn là đang ở chỗ anh?"

"Theo đạo lý đúng là như vậy."

"Vậy xác suất một phần nghìn hẳn là hai người đã rơi vào lỗ hổng thời gian khiến cho thời gian và không gian bị rối loạn, chẳng qua không biết có phải có người đứng sau gây khó dễ hay không."

"Ừm?" Nét mặt Thẩm Nguy thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới xác suất nhỏ như vậy hắn cũng có thể gặp được, còn Vân Lan y...

"Thẩm...Thầy Thẩm, tôi tạm thời cứ gọi anh như vậy. Sự việc của chúng ta bây giờ có chút hỗn loạn, nói tóm lại, nhất định do Hắc lão ca cản đường một số người, có kẻ nhìn hắn không vừa mắt, có lẽ sẽ lợi dụng lỗ hổng thời gian xuống tay một lần nữa."

Triệu Vân Lan sờ sờ mũi, sau đó lại một bộ cà lơ phất phơ.

"Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, cũng có thể chỉ đơn giản là sự cố ngoài ý muốn."

"Suy đoán cũng được, sự thật cũng được, chung quy trước tiên phải tìm ra được chứng cứ."

Thẩm Nguy rất nhanh đã tiếp nhận được sự thật này, nhưng cũng phải nhanh chóng tìm ra phương pháp trở về. Hắn lo lắng cho Triệu Vân Lan một mình ở bên kia.

"Được rồi. Hiện tại muốn nghĩ nên dùng biện pháp như thế nào cũng phải đi về trước đã."

Triệu Vân Lan nhấc chân đi ra bên ngoài, rất nhanh đã đến cửa phòng thí nghiệm. Đột nhiên phát hiện người phía sau không có đuổi theo, y quay đầu nhìn lại.

Thẩm Nguy vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu, ánh chiều tà vừa vặn rơi trên cặp lông mi đang khẽ rung động của hắn. Dựa vào thị lực 5.0 Triệu Vân Lan nhìn đến rõ ràng, cặp lông mi kia như quét qua tim y, khiếm y cảm thấy ngứa ngáy.

Đừng nói hắn không phải Hắc lão ca, cho dù là Hắc lão ca ở chỗ này, ngươi tự nhiên phát hoa si với hắn làm cái gì!

Triệu Vân Lan lắc lắc đầu, đem toàn bộ suy nghĩ lung tung rối loạn quăng ra ngoài.

Triệu Vân Lan đi tới, khoác vai Thẩm Nguy, kéo hắn đi ra ngoài, bên miệng vẫn tiếp tục lải nhải.

"Cảm thấy khó khăn lắm hả. Hôm nay anh còn muốn ở lại luôn chỗ này có phải không?"

Cũng không quản Thẩm Nguy có nguyện ý hay không nguyện ý, Triệu Vân Lan vẫn không ngừng gạt đi.

"Hôm nay anh mà ngủ ở đây cả đêm, ngày mai đám người khốn nạn kia thể nào cũng nói tôi bóc lột sức lao động."

Xem ra, cho dù ở thế giới nào Triệu Vân Lan vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy, luôn khiến cho hắn không nhịn được muốn tới gần.

______Tiểu thuyết _______

Hai người sau khi trải qua một cuộc trao đổi, cũng đưa ra cùng một kết luận giống thế giới bên kia.

Thẩm Nguy chợt nhớ đến lúc tỉnh lại, vành tai lặng lẽ đỏ lên, bối rối mở miệng.

"Cậu...cùng hắn..."

Triệu Vân Lan ngạc nhiên nhìn vành tai đỏ ửng của Thẩm Nguy, này quả thực chính là bộ dáng của Thẩm Nguy mà y biết, nghĩ thôi đã muốn cắn cho một cái! Triệu Vân Lan hắng giọng, trong lòng không ngừng ám thị bản thân.

Đây không phải là Thẩm Nguy của ngươi.

Đây không phải là Thẩm Nguy của ngươi.

Đây không phải là Thẩm Nguy của ngươi.

Tuy rằng ngoại hình giống nhau, nhưng vẫn không phải Thẩm Nguy của ngươi.

Có trời mới biết Triệu Vân Lan tốn bao nhiêu công sức mới kiếm chế được bản thân không nhào về phía trước.

"Chuyện đó, chúng tôi đang ở bên nhau."

"Cái gì?"

Thẩm Nguy trừng mắt, có chút kinh ngạc, thì ra Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau sao?

Thẩm Nguy không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, giống như tảng đá lớn nhiều năm qua cuối cùng cũng được buông xuống.

"Còn hai người?" Nét mặc kinh ngạc của Thẩm Nguy cũng kinh ngạc lây sang cả Triệu Vân Lan.

"Chúng tôi là bạn bè."

Dưới ánh mắt tra xét của Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy không khỏi đỏ mặt. Hắn không được tự nhiên quay đầu, bối rối hỏi.

"Cậu có thể đứng lên được không?"

Bộ dáng này của Thẩm Nguy! Thật là quá muốn khi dễ!!!

Triệu Vân Lan miệng tiện không nhịn được muốn chọc ghẹo Thẩm Nguy này.

"Không dậy được. Hôm qua bảo bối nhà tôi dày vò hơi quá, hôm nay cả người đều đau nhức."

"..."

Thẩm Nguy mặt càng đỏ hơn. Triệu Vân Lan này so vơí Triệu Vân Lan mà hắn biết lại càng không biết xấu hổ.

"Vậy cậu nằm một lúc đi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng."

Thẩm Nguy bối rối đứng dậy đi vào phòng bếp, không khéo xô ngã một chiếc ghế dựa, hắn cũng không thèm để ý.

Triệu Vân Lan khẽ bật cười, nằm trên giường một lúc mơí chậm chạp mặc quần áo sau đó kéo thắt lưng bủn rủn đi vào phòng tắm rửa mặt.

Dù sao cũng không phải Thẩm Nguy y biết, ngoài miệng trêu chọc thì được, thực sự cùng nhau, Triệu Vân Lan sẽ không làm.

Bữa sáng là cháo ngân hạnh nấu cùng da đậu hũ, quánh mịn, đưa lên miệng lập tức tan chảy, mùi vị phi phàm, hương ngũ cốc đậm đà, thanh thanh vừa miệng.

Ánh mắt Triệu Vân Lan phức tạp nhìn Thẩm Nguy, cho dù ở thế giới nào, người này nha, luôn chăm sóc Triệu Vân Lan rất tốt.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Triệu Vân Lan ngồi trên sô pha, nhìn Thẩm Nguy bận rộn trong phòng bếp, không khỏi cảm thán, mình ở thế giới kia tại sao còn chưa chịu bắt lấy Thẩm Nguy.

Y xấu xa nghĩ liệu có nên ở đây giác ngộ Thẩm Nguy luôn hay không, dù sao tính cách của Thẩm Nguy chính là đánh tám gậy cũng không hé ra nửa lời, y hiểu điều này vô cùng rõ.

"Tôi lát nữa phải đến cục điều tra đặc biệt làm việc, nếu không anh đến trường nghỉ ngơi một lát? Hoặc là cùng tôi đến cục điều tra đặc biệt?"

Thẩm Nguy vừa mới đến đây, Triệu Vân Lan sợ hắn không quen, nghĩ hay là cứ dắt hắn theo bên cạnh.

"Không cần. Có lẽ tôi sẽ lên lớp như thường lệ."

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thẩm Nguy cảm thấy hắn cần phải một mình một lúc.

"Hửm? Anh chắc chứ?"

"Ừm."

"Vậy đi đi. Tôi thấy tối hôm qua anh ta cũng không soạn giáo án, có lẽ chương trình học hôm nay cũng không khó."

"Không có giáo án cũng được. Lên lớp đơn giản chỉ nói về gen, vân...vân.., có giáo án hay không cũng như nhau."

Thẩm Nguy vẫn chưa ý thức được có một chuyện rất xấu hổ sắp sảy ra.

"Ừm, Thầy Thẩm của chúng ta lợi hại như vậy, đương nhiên có thể."

Triệu Vân Lan thoải mái đỡ thắt lưng, giọng điệu lường biếng.

"Khoan đã! Anh vừa mới nói cái gì? Gen?!"

*******
Đôi lời của tác giả:
Căn cứ vào "Thuyết tương đối của Einstein: Khi một vật thể đạt tới vận tốc ánh sáng, thời gian khi đó sẽ thay đổi chậm, hiện tượng này còn gọi là "giãn nở thời gian". Mà tốc độ vật thể vượt qua vận tốc ánh sáng, thời gian lúc đó sẽ đảo ngược.
Nói thật tôi cũng không hiểu.
(Editor càng k hiểu :)) Lúc k nghĩ ra từ lỗ hổng thời gian tui lăn 1 hồi tìm hiểu càng đọc càng u mê :)) Cái gì mà điểm kì dị không - thời gian, v...v...)
___________
Tác giả: Hahaha. Thầy Thẩm, thầy hiện tại không phải dạy môn sinh vật học mà là dạy ngữ văn!!!!!
___________

Edit: *Cháo ngân hạnh nấu cùng da đậu hũ chính là món này!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net