Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_____Kịch bản _____

Sáng hôm sau, Triệu Vân Lan mở cửa đang chuẩn bị đi làm, vừa mới mở cửa đã nghe thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Y thoáng nhìn cánh cửa đối diện, vừa lúc thấy Thẩm Nguy mở cửa ra.

"Dậy rồi?"

Thẩm Nguy dịu dàng mỉm cười.

"Tôi vừa mới làm ít đồ ăn sáng, đang định sang gọi cậu."

Triệu Vân Lan chớp mắt không hề khách khí, cười hề hề đê tiện đi vào nhà Thẩm Nguy.

"Ưm~ Mùi vị giống nhau như đúc!"

Thẩm Nguy ngượng ngùng đẩy kính mắt.
___________

"Ẩy ~ lão đại, hôm nay anh lại đến muộn?!"

Lâm Tĩnh xuất hiện lắc lư một vòng vừa lúc thấy Triệu Vân Lan đến, đưa mắt nhìn qua phía sau liền thấy Thẩm Nguy theo sau Triệu Vân Lan.

Lâm Tĩnh có chút kỳ quái. Hắn cảm thấy hôm nay hơi thở trên người thầy Thẩm hình như không giống lúc trước nhưng nhìn khuôn mặt của lão đại nhà mình, nháy mắt đem lời nói nuốt trở về.

"Anh còn lôi kéo thầy Thẩm trốn tiết?"

Triệu Vân Lan lườm hắn một cái, sau đó lôi kéo Thẩm Nguy nghênh ngang đi vào.

Thẩm Nguy bất đắc dĩ, mỉm cười xin lỗi Lâm Tĩnh.

"Xong rồi! Xong rồi! Thầy Thẩm đã bị lão đại bắt rôì!! Xem ra không ai có thể trấn được lão đại rồi!"

Lâm Tĩnh vừa đi vào trong vừa kêu lên ai oán.

Triệu Vân Lan tức giận đạp Lâm Tĩnh một cước, tiêu tiêu sái sái ngồi xuống, tiện tay kéo Thẩm Nguy.

Đại Khánh ghé sát vào Triệu Vaan Lan, nhỏ giọng hỏi.

"Lão Triệu, anh thực sự lừa được thầy Thẩm sang bên này rồi à?"

"Chính thức giơí thiệu với mọi người."

Triệu Vân Lan đứng lên, điệu bôm đứng đắn không thể đứng đắn hơn.

"Gần đây cục điều tra sảy ra rất nhiều vụ án, thầy Thẩm đặc biệt xin nghỉ phép đến trợ giúp chúng ta."

Nói xong còn vỗ vỗ bả vai Thẩm Nguy bày tỏ tính chân thực.

"Triệu xử, lại có án mới." Uông Trưng nhận điện thoại, sau đó nghiêm túc nhìn Triệu Vân Lan.

"Ngại quá. Thầy Thẩm, vẫn chưa kịp long trọng tiếp đón ngài đã phải đi làm culi trước rồi..."

"Mấy người thất thần ra đó làm gì? Mau đi thôi!"

________

"Lão hóa? Trở nên già nua trong nháy mắt? Thật thú vị."

Triệu Vân Lan trở mình bắt tay xử lý vụ án, vẻ mặt tràn ngập hứng thú.

Thẩm Nguy theo Triệu Vân Lan đến hiện trường, hỏi nửa ngày cũng không ra bất kì manh mối, tuy nhiên bọn họ lại vừa khéo được chứng kiến quá trình lão hóa.

Thẩm Nguy đứng sau Triệu Vân Lan, ánh mắt chợt lóe lên sau thấu kính nhưng ngay lập tức liền trở về vẻ ôn hòa vốn có.

"Lâm Tĩnh, cậu đi ra chỗ đó kiểm tra thử xem có dị động của năng lượng đen hay không."

Triệu Vân Lan nhìn hồ sơ vụ án, cau mày, không bất kì manh mối khiến y có chút bực bội.

"Lão đại, gầy đây thiết bị của tôi hình như mất tác dụng rồi. Dấu tích của bất cứ loại năng lượng đen nào cũng không dò được. Tôi còn tưởng người địa tinh về nhà ăn Tết đến bây giờ vẫn chưa trở lại."

Lâm Tĩnh mặt mày ủ ê, hắn cũng không hiểu tại sao đang yên đang lành lại tự nhiên mất tác dụng. Hắn cũng rất tủi thân.

Đại Khánh nhớ tới Phùng Khứ Bệnh mấy hôm trước, tổng cảm thấy có gì đó kì quặc.

"Cái này rất kỳ quái, mấy hôm trước lúc Phùng Khứ Bệnh chữa mắt cho Triệu Vân Lan quả thật đã sử dụng năng lượng đen nha."

Chữa mắt? Thẩm Nguy nhíu mày, đứng dậy một phen kéo Triệu Vân Lan vào văn phòng.

''Này này...Anh..."

Triệu Vân Lan bất ngờ không kịp đề phòng bị Thẩm Nguy kéo đi, thất tha thất thểu bước về phía trước. Triệu Vân Lan giãy giụa, nhưng sức lực của Thẩm Nguy quá lớn, không thể phản kháng, y quay lại nói với bọn Lâm Tĩnh.

"Chuyện đó... tôi cùng thầy Thẩm thảo luận một chút, mấy người phân tích trước đi."

"Sao thế? Anh đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Nguy đột nhiên như vậy, đập tan mạch suy nghĩ của Triệu Vân Lan. Y không hiểu Thẩm Nguy muốn làm gì.

"Vạn vật trên thế gian âm dương bù đắp, thử tiêu bỉ trường (thành ngữ: cái này mất đi thì sẽ có cái khác bổ sung, luôn luôn cân bằng). Đây là quy luật của vạn vật. Sinh mệnh không biến mất vô ích, nơi này mất đi, nơi khác nhất định sẽ được bù đắp."

Trước đó tận mắt chứng kiến quá trình lão hóa, Thẩm Nguy trong lòng đã có suy nghĩ này.

Bù và trừ giống như nước và lửa, trời và đất, âm và dương, là mối quan hệ mâu thuẫn vừa đối lập lại vừa thống nhất, tương sinh tương khắc, hỗ trợ lẫn nhau, giữ gìn trời đất, giữ gìn nhân sinh, giữ gìn trái tim, giữ gìn từng chi tiết nhỏ bé, khái quát chung là quy luật vận động của vạn vật. Ẩn trong mọi sự vật đều có giảm và tăng để đạt tới sự hài hòa, đạt tới sự cân bằng.

Triệu Vân Lan: "Ý của anh là... có người rút trộm năng lượng sinh mệnh để sử dụng cho bản thân?"

"Nói, mắt của cậu được chữa khỏi như thế nào?"

Thẩm Nguy nhớ đến ban nãy Đại Khánh nhắc đến việc trị mắt, một suy nghĩ thoáng lướt qua. Hắn nhớ đến trước đây, thời điểm Triệu Vân Lan bị mù hắn đã chữa như thế nào.

"Thì...thì đi bác sĩ thôi, là người tên Phùng Khứ Bệnh."

"Tôi nghĩ đại khái cậu đã đoán được rồi, phải không?"

Thẩm Nguy nhướn mày nhìn Triệu Vân Lan, đối với Triệu Vân Lan của thế giới này hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.

Nếu đôi mắt của Triệu Vân Lan là do người khác chữa trị, hơn nữa còn là loại phương thức bù trừ này, xem ra, Thẩm Nguy kia vẫn chưa kịp gây thương tổn cho bản thân.

Thẩm Nguy thu ánh mắt, trong lòng dường như đã có một đáp án.

"Xem ra hôm nay chũng ta phải đi gặp Phùng Khứ Bệnh."
________

Tại phòng khám của Phùng Khứ Bệnh.

Phùng Khứ Bệnh sau khi biết được chân tướng, vẻ mặt thống khổ.

Gã nói với Triệu Vân Lan, trước đây gã chỉ là một tên lang băm, đột nhiên ngày nọ có một người thần bí cầm một chiếc bút đến tìm gã. Sau khi gã tiếp thu năng lượng từ cây bút kia đột nhiên giống như được thức tỉnh. Sau đó gã bắt đầu sử dụng y thật cứu người, nhưng bản thân lại không biết điều đó sẽ làm hại đến người khác.

Cuối cùng gã quyết định đem năng lượng sinh mệnh trả lại cho người bị mất.

Triệu Vân Lan nghe xong, vẻ mặt trầm tư, Phùng Khứ Bệnh đã nói như vậy, y lúc này cũng đã đưa ra quyết định của mình.

Thẩm Nguy hiểu rất rõ, ngay từ lúc đoán được mắt Triệu Vân Lan là do sử dụng loại phương pháp này để chữa khỏi, trong lòng hắn liền âm ỉ cảm giác Triệu Vân Lan sẽ mù thêm một lần nữa. Cho nên quyết định hiện tại của Triệu Vân Lan đối với hắn cũng không có gì ngoài ý muốn.

Sau khi Triệu Vân Lan và Phùng Khứ Bệnh cùng nhau trả lại năng lượng sinh mệnh cho người đã mất, y lại mù một lần nữa.

"Tôi thật sự rất muốn cứu người. Cuối cùng...cuối cùng cũng có thể cứu được nhiều người như vậy... cả đời này cũng xứng đáng."

Dung mạo của Phùng Khứ Bệnh trở nên già nua, lời nói cũng hàm chứa sự giác ngộ nhân sinh.

Gã dường như nhớ ra chuyện gì, một phen giữ chặt tay Triệu Vân Lan.

"Cậu thay mặt tôi gửi lời xin lỗi với vị bằng hữu ở bên ngoài kia."

"Cái gì?" Triệu Vân Lan không hiểu tại sao.

"Ngày hôm đó do tôi quá tức giận, thật không ngờ cậu ấy đã quỳ lâu như vậy."

"Ông nói cái gì?"

Triệu Vân Lan đột ngột ngoảnh đầu, sắc mắt tối tăm, muốn nói cái gì lại nhớ ra đó không phải là Thẩm Nguy kia, lời truyền đến miệng đành hung hăng nuốt xuống.

Trên đường trở về, Triệu Vân Lan đặc biệt trầm tĩnh, sắc mặt u ám.

Thẩm Nguy dừng một chút, hiếm khi thấy bộ dáng im lặng như vậy của Triệu Vân Lan.

"Sự việc đã giải quyết xong. Hiện tại mắt cậu không nhìn được, có bất cứ chuyện gì nhất định phải nói với tôi."

Thẩm Nguy cố ý mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.

"......."

Một lúc lâu, Triệu Vân Lan cứng ngắc như tượng rốt cục cũng chuyển động. Y khom lưng, lấy tay che mặt, thanh âm khàn khàn đến cực điểm.

"Tôi chưa bao giờ biết, vì tôi hắn có thể làm đến mức này."

Thẩm Nguy đột nhiên không biết nói gì, vô luận ở nơi nào, với Thẩm Nguy bọn họ mà nói, Triệu Vân Lan là điều quan trọng nhất.

Triệu Vân Lan dường như không đợi Thẩm Nguy đáp lại, tự nói với bản thân.

"Hắn đối với tôi như vậy... Bảo tôi phải trả hắn như thế nào? Tôi phải làm thế nào?"

Thẩm Nguy im lặng nửa ngày, sau đó khom lưng đỡ Triêụ Vân Lan, gằn từng chữ như tuyên thệ tín ngưỡng.

"Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy không bao giờ cần ngươi trả bất cứ điều gì. Ngươi phải biết rằng, vô luận Thẩm Nguy làm bất cứ chuyện gì, bị tổn thuơng như thế nào... Hắn đều can tâm tình nguyện."

"Ở trong mắt Thẩm Nguy, người tên Triệu Vân Lan quan trọng hơn tất cả, thậm chí quan trọng hơn tính mạng của hắn."

Thẩm Nguy nhìn vào mắt Triệu Vân Lan, từng câu từng chữ.

"Cho nên, Triệu Vân Lan, xin ngươi hãy chăm sóc bản thân thật tốt, không cần làm tổn thương chính mình."

________
Editor: Oe oe, thật là cảm động muốn khóc luôn rồi! :((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net