Hái thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Sau khi chỉnh lại lớp y phục cho người kia, Lăng Cửu Thời mới chầm chậm mà buông người ấy ra nói khẽ.

-" Xong rồi đấy, giờ thì ngươi có thể đi nghỉ rồi, ta đưa ngươi đến giường nhé "

Người kia lúc này mới thoát được khỏi vòng tay Lăng Cửu Thời mà chầm chậm nép sang một bên cất tiếng.

-" Ngươi không đi nghỉ sao?"

Lăng Cửu Thời lúc này mới nở một nụ cười gian manh mà đi đến trước mặt y.

-"Sao thế... muốn ngủ cùng ta sao?"

Y nghe Lăng Cửu Thời nói như thế thì gương mặt thoáng chốc lại đỏ cả lên, y liền gạt Lăng Cửu Thời sang một bên, giọng nói có chút thay đổi cất lên.

-"Còn nói những lời ...như ...thế...ta...sẽ đánh chết ngươi thật đấy"

Nói xong thì y tự mình tìm đường đi về giường chỉ để lại một mình Lăng Cửu Thời đang đứng chống tay  đắc ý mà dõi theo y từng bước chân y.

-"Cũng thú vị đấy, không đánh được ngươi thì ta sẽ ghẹo chết ngươi"

Sáng hôm sau Lăng Cửu Thời đã phải dậy từ rất sớm để dọn dẹp bãi chiến trường mà tối đêm qua y tạo ra, cậu nhìn đống thuốc trên sân mà khóc không thành tiếng, trước đây đã mất mấy canh giờ để phân ra thành từng loại để sử dụng theo mục đích khác nhau, nhưng bây giờ nó lại trộn thành một mớ hỗn độn chẳng biết đến khi nào cậu mới có thể lựa ra hết được nữa, vừa nhặt thuốc nhưng trong lòng vẫn không quên thầm mắng y.

-"Nếu như ngươi không phải do ta mang về thì ta sẽ nấu hết đống này lên rồi bắt ngươi uống sạch cho hả dạ...hừ"

Lát sau y mới từ cửa chính bước ra mang theo một thanh kiếm, gương mặt lạnh căm từng bước tiến về phía cậu, gương mặt Lăng Cửu Thời lúc này có chút biến sắt, cậu nghĩ thầm trong lòng.

-"Không phải chứ, mới sáng sớm lại lên cơn nữa à, nhà còn cái gì nữa đâu mà chém, đừng nói là xách kiếm đi chém ta đấy nhé, đêm qua tạo nghiệp có tí, hôm nay không phải hắn sẽ xử mình thật chứ!"

Lăng Cửu Thời lúc này mới ôm chỗ thuốc trong tay đứng dậy mà chậm rãi đi về phía của y.

-" Hì...Lan Chúc ngươi...mang kiếm ra đây làm gì thế?"

Ngươi kia lúc này mới nâng nhẹ thanh kiếm lên đến trước mặt Lăng Cửu Thời, cất giọng nhẹ nhàng.

-" Luyện kiếm"

Nghe xong câu trả lời Lăng Cửu Thời mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, chí ít ra y không có ý định xử cậu là được nhưng rất nhanh ngay sau đó gương mặt Lăng Cửu Thời lại có chút hốt hoảng.

-"Cái gì... luyện kiếm hả...người có biết hôm qua ngươi luyện nhà ta tan nát rồi không hả, hôm nay còn đòi luyện nữa"

Người kia lúc này mới khẽ cười đáp lại Lăng Cửu Thời:

-"Lần này sẽ khác, sẽ không như lần trước đâu"

Lăng Cửu Thời lúc này mới nhìn hắn mà lắc đầu nguầy nguậy, cậu vội bỏ rổ thuốc xuống mà nắm tay hắn kéo đi về phía bàn trà.

-" Thôi khỏi cần tập luyện gì hết, ngươi ngồi im một chỗ là ta đã đa tạ ngươi lắm rồi, đừng làm gì cả"

Sau khi đặt y yên vị trên ghế thì Lăng Cửu Thời mới đi vào trong bếp mà mang ra một khay trà với ít điểm tâm đặt lên bàn, xong việc cậu cũng ngồi xuống bên cạnh rồi rót lấy một chung trà đặt vào tay y.

-"Uống thử xem"

Y chầm chậm nâng chung trà lên môi, hớp nhẹ một ít, gương mặt thoáng thay đổi một chút.

-"Trà ...hơi khác"

Lăng Cửu Thời lúc này mới chậm rãi cắn lấy miếng bánh trên tay rồi quay sang nhìn y gật đầu.

-"Tất nhiên là phải khác rồi, ta có bỏ thêm một thứ vào mà"

Người kia lúc này gương mặt khẽ trầm xuống, y xoay tròn chung trà trong tay không nói gì thêm, Lăng Cửu Thời thấy y như thế thì mới vội cất lời.

-" Chỉ là hoa đào thôi, ngươi yên tâm hôm nay không chỉ có trà mà còn có cả bánh hoa đào, canh hoa đào, rượu hoa đào thì ta đang ủ nữa..."

Y đặt chung trà lên bàn, khó hiểu quay sang nghe ngóng Lăng Cửu Thời rồi mới từ từ cất giọng.

-" Sao lại toàn hoa đào thế không còn gì khác nữa à?"

Tức thì Lăng Cửu Thời liền đứng dậy mà đấm xuống bàn một phát, uất ức lên tới não mà túm áo y.

-" Còn dám hỏi ta nữa sao, đám hoa này ta gom lại từ tàn cuộc ngươi gây ra đấy, còn cả đống củi đào trong kho nữa kìa, ta sẽ nấu đến khi nào hết đám 'chiến lợi phẩm' của ngươi thì thôi, lại còn muốn đòi thứ khác à, ta còn đang muốn đòi mạng ngươi đây này"

Người kia y nghe xong thì liền cúi gầm mặt xuống, cứ tưởng là hắn đang hối lỗi nhưng không...cho đến lúc Lăng Cửu Thời nhìn kỹ thì ra là hắn đang cố nhịn cười, cậu lúc này lại càng bực tức mà nắm chặt cổ áo của y hơn.

-"Ngươi mà cười nữa là ta sẽ giết người thật đấy"

Người kia y nghe Lăng Cửu Thời nói xong thì liền một tay vòng qua eo Lăng Cửu Thời kéo cậu gần hơn đến trước mặt mình, khoé môi khẽ nhếch lên.

-"Ngươi cứ... thử xem"

Nhìn cái gương mặt đắc ý của hắn ở cự li gần như thế Lăng Cửu Thời nhất thời chẳng biết nên nói gì nữa, càng muốn lùi lại thì càng bị hắn giữ chặc.

-"Thế nào...Lăng công tử...vừa rồi mạnh miệng lắm cơ mà"

Lăng Cửu Thời lúc này một tay cậu chạm lên mặt hắn đẩy ra xa, tay còn lại thì cố thoát khỏi người hắn nhưng đều vô ích, lát sau y mới chậm rãi buông tay thả Lăng Cửu Thời ra, cậu cũng liền không quên tặng cho hắn một cú lườm sắt bén rồi đi vào nhà.

Một lúc sau Lăng Cửu Thời mới trở lại mà không thèm đếm xỉa gì đến hắn rồi đi một mạch ra cổng nhưng được một đoạn thì lại thấy có gì không được ổn lắm nên lại vòng trở về nhà, vừa về đến cổng đã thấy y đang vắt chân lên ghế mà chậm rãi lau trường kiếm. Lăng Cửu Thời lúc này mới vội đi đến nắm lấy tay y kéo đi.

Người kia đột bị kéo đi đột ngột như thế thì cố gắng đứng sững lại, y cất tiếng.

-" Ngươi lại muốn làm gì"

Lăng Cửu Thời vừa nhăn mặt kéo vừa đáp lại lời hắn.

-"Mau đi theo ta, không thể để ngươi ở nhà một mình được"

Y lúc này mới khẽ cười.

-" Ngươi là đang lo cho ta à"

Nhưng ngay lập tức Lăng Cửu Thời liền buông tay y ra mà bĩu môi.

-" Hơ...lo cho ngươi làm gì...ta là đang lo cho nhà của ta ấy, sợ ta vừa đi nhỡ mà ngươi lại lên cơn san bằng mất nhà ta thì khổ"

Lan Chúc:........

Nói rồi Lăng Cửu Thời lại cứ tiếp tục kéo hắn đi tiếp nhưng hắn thì lại không tình nguyện cho lắm.

-"Ta không muốn đi"

Lăng Cửu Thời thấy y cố chấp như thế thì liền tháo dây vải buộc tóc xuống một đầu buộc vào cổ tay y một đầu buộc vào tay mình rồi lôi dùng hết sức có thể mà lôi y ra khỏi cổng.

-"Không muốn cũng phải đi....ngươi không có quyền lựa chọn"

Thế là trên con đường lên núi hôm ấy có một thân ảnh mỏng manh đang chèo kéo cho bằng được một thân ảnh khác đi cùng.

Đi được một lúc thì y mới cất tiếng.

-"Ngươi rốt cuộc là muốn mang ta đi đâu"

Lăng Cửu Thời lúc này mới vừa ngó ngang ngó dọc vừa đáp lại lời y.

-"Hái thuốc"

Y lúc này mới đột nhiên dừng lại làm Lăng Cửu Thời đang đi phía trước bị kéo ngược về phía sau, cậu lại cất tiếng càm ràm.

-"Ngươi lại bị làm sao nữa thế?"

Người kia đặt tay lên vai người Lăng Cửu Thời thắc mắc.

-"Chẳng phải hôm qua đã đi rồi sao, hôm nay lại đi nữa làm gì?"

Lăng Cửu Thời liền gạt lấy bàn tay hắn xuống mà ngược lại chỉ chỉ vào người hắn.

-"Còn chẳng phải tìm thuốc cho ngươi sao, hôm qua đã đi hết những chỗ có thường đi rồi nhưng vẫn tìm không đủ, hôm nay phải đi sâu hơn thì may ra có thể tìm được ấy.

Y sau khi nghe Lăng Cửu Thời nói như thế thì đột nhiên im lặng cũng không thèm phản kháng nữa để mặc cậu muốn kéo đi đằng đông đằng tây gì đó tùy ý , vì nếu có phản kháng thì cũng bằng không thôi, huống hồ người ta làm vậy là vì mình thì y còn lòng dạ nào mà muốn bỏ về nữa chứ.🙂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net