Đệ nhị thập tứ chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Xích Thủy Phong Long qua đời, Hắc đế hạ lệnh, bằng mọi giá tiêu diệt toàn bộ nghĩa quân Cộng Công. Lệnh cho Nhục Thu làm đại tướng quân chỉ huy hai mươi vạn đại quân bao vây nghĩa quân. Quân đội Hiên Viên tấn công như vũ bão, nghĩa quân liên tiếp thua trận, đành phải rút vào rừng sâu.

Tình hình trong quân đã vô cùng hỗn loạn, người bị thương vô số, các thầy thuốc chạy việc không ngơi tay. Nhưng một buổi chiều Cộng Công lại cho người đến mời nàng sang thưởng rượu, nói là rượu bàn đào của Ngọc Sơn.

Tuy nhiên, khi An Bích đến nơi, trên bàn chỉ có mấy dĩa bánh hoa đào. Những chiếc bánh màu phấn hồng xinh đẹp chỉ to bằng lòng bàn tay búp măng của nàng, nhè nhẹ tỏa hương hoa thanh khiết.

Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của nàng, Cộng Công phá ra cười: "Cô cho rằng ta nghiện rượu đến mức bắt một đứa trẻ phải uống bồi mình ư?"

"Tôi có phải đứa trẻ đâu", An Bích thấp giọng lầm bầm.

Đương nhiên lời này không thoát được đôi tai thính nhạy của Cộng Công. Ông ta nhăn răng cười: "Tuy nhiên bây giờ thì cô chính là 'đứa trẻ'."

An Bích lầu bầu, nhấc một miếng bánh lên cắn thử. Hương hoa dịu ngọt lan tỏa trong miệng, say say không khác gì mỹ tửu. Ngọt nhưng không ngấy, tao nhã thanh mát, nàng cắn rồi lại cắn thêm miếng nữa: "Không tồi nha!"

Đến lúc này Cộng Công mới thong thả nói: "Của Tương Liễu làm đấy."

Miếng bánh trong miệng suýt nghẹt cứng trong cuống họng nhỏ bé của nàng.

An Bích hớp vội một ngụm nước, vuốt ngực nhìn ông ta, vẻ mặt không tin nổi.

"Ta nói thật mà", Cộng Công nhún vai.

Hết khắc gỗ rồi lại đến làm bánh, An Bích nhủ thầm, có lẽ nào y thật sự đổi nết mất rồi? Nàng lại cảm thán, y khắc đẹp như vậy, làm bánh cũng ngon, chiến đấu giỏi, bắn cung tốt, linh lực mạnh mẽ, lại có quyến rũ đến say lòng người, rốt cuộc Tương Liễu có thể có khuyết điểm nào đây?

"Lại đây", Cộng Công giơ tay ngoắc nàng, "Đã lâu lắm rồi không được uống thứ trà bằng cỏ huân y, làm cho ta một chén được chăng?"

Trà huân y thảo là một trong những thứ nàng dùng giúp ông ta trị bệnh mất ngủ năm xưa, chẳng qua là dùng huân y phơi khô để nấu nước, thêm chút thảo dược nho nhỏ, bất cứ ai cũng có thể pha chế dễ dàng. Cộng Công nói như thể rất hoài niệm thức trà nàng pha khiến lòng An Bích dìu dịu. Nàng bước đến bên bếp lửa, bắt đầu đun nước.

"Không uống rượu, ngài gọi tôi đến là có việc đúng không?", nàng vừa bận rộn vừa hỏi.

Cộng Công tay chống cằm, lơ đễnh hỏi lại: "Chúng ta xem như bạn vong niên, vì rượu mới có thể gặp nhau sao?"

Nàng chỉ cười cười, hiển nhiên là không tin chỉ đơn giản như vậy.

"Thôi thì, đúng vậy", ông ta nhún vai, "Ta có chuyện muốn nói riêng với cô nương."

An Bích yên lặng chờ nghe tiếp.

"Tuy rằng cả hai đứa đều không nói, nhưng quen biết nhiều năm như vậy, ta sao có thể không nhận ra chút gì. Bích cô nương, có phải cô biết tiên tri?"

Nàng nghe Cộng Công nói mà ngẩn người. Thầm đánh giá chủ đề này một lúc, rồi quyết định thành thật: "Tôi chỉ biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra, nhưng không biết tiên tri."

Rồi nàng kể cho ông ta nghe câu chuyện về cuốn sách, điều mà nàng chưa từng nói với bất kỳ ai nàng quen biết ở đây, bao gồm Tương Liễu. Tất cả bọn họ đều thuộc về một thế giới sinh ra từ trí tưởng tượng của một người phụ nữ mang tên "Đồng Hoa". Tất cả niềm vui, nỗi buồn, những thăng trầm đắng cay trong cuộc đời đều được những dòng chữ ghi chép tỉ mỉ, để có thể được lật mở bởi biết bao nhiêu con người. Mà nàng, bởi vì không cam tâm trước cái chết của Tương Liễu, nên đã tìm mọi cách để đến đây.

Nghe xong, Cộng Công cười cảm thán: "Thật không ngờ, vùng vẫy suốt bao nhiêu năm tháng, vất vả bôn ba cả đời, cuối cùng chỉ là con chữ dưới ngòi bút của một văn nhân."

"Ít ra thì, tấc lòng cố chấp kiên trung của mọi người không phải đã bị lãng quên. Tất cả chúng tôi, những người đọc sách đều biết, đều cảm động và trân trọng", nàng chân thành nói, rót cho ông một chén huân y.

"Có gì hay ho đâu, một gã khờ đáng thương, lãnh đạo một đám khờ, thực hiện một kế hoạch đáng buồn", ông nhại lại lời Tương Liễu không biết từ đâu mà nghe được, "Vậy, rồi ta sẽ chết ư?"

"Không, ngài bị bắt, bị giam cầm vĩnh viễn."

"Cũng không tệ", ông ta bật cười, rút từ trong túi ra một quả cầu màu lam. Sắc xanh sóng sánh sâu thẳm như nước, trong suốt huyền hoặc say lòng người, "Đây là bảy phần linh lực của ta, giao lại cho cô nương."

"Ngài...", An Bích sửng sốt bật dậy.

Thảo nào trông sắc mặt Cộng Công nhợt nhạt như vậy, thì ra đã đem linh lực trút vào quả cầu này. Chiến sự đang ngày càng căng thẳng, lãng phí linh lực như thế này khác nào tự tìm đường chết?

"Ta định hiến trực tiếp cho cô nương, nhưng cơ thể cô là Nhân tộc, chắc chắn không thể nào tiếp nhận nổi, nên đành nghĩ ra cách này", Cộng Công nhét quả cầu vào tay nàng, khẩn thiết, "Từ lâu ta đã biết sẽ có ngày này. Nghĩa quân Thần Nông tận trung với cố quốc, với Viêm đế, nhưng thời cuộc đã khác, thiên hạ nên là quy về một mối, bá tính nào có bận tâm là ai trị vì, chỉ cần cơm no áo ấm là đủ! Chúng ta bị người đời lãng quên, bị cô lập, sớm muộn gì cũng diệt vong. Nhưng Tương Liễu thì khác, nó không phải con cháu Viêm đế, cũng chẳng thiết tha gì với cuộc chiến này, chỉ vì một lòng muốn báo ơn mà thôi. Cô nương đã liều mình vượt không gian đến đây để bảo vệ Tương Liễu, vậy thì hãy cố gắng mang nó đi thật xa, để nó sống một đời bình an tự tại."

An Bích cầm quả cầu trong tay, cảm nhận chút tinh khí lan từ bàn tay đến vai. Linh lực của Cộng Công khác với Tương Liễu, là dòng nước mát lành êm dịu. Mãi hồi lâu sau nàng cũng không nói được lời nào.

"Tương Liễu đến, mau cất đi", Cộng Công thì thầm. An Bích vội giấu quả cầu vào túi.

Y bước vào nhà, áo trắng tóc trắng tiêu diêu bất phàm, song nay tóc đã nhuốm bụi, áo đã vấy máu, bước đi vẫn điềm tĩnh khoan thai, kiêu ngạo khinh bạc, tựa hồ cho dù dưới chân là vạn dặm khói lửa, máu chảy thành sông y cũng chẳng mảy may dao động.

Tương Liễu ngồi đối diện với Cộng Công, vừa bàn việc quân vừa uống rượu. Ngoài kia tiếng kêu khóc ngập trời, trong nhà lại một bầu tĩnh lặng, hai người nhàn nhã uống, uống cho hôm nay, cho ngày mai, cả hai đều biết đây có lẽ là lần cuối cùng.

An Bích xoay người định bước ra, nhưng vừa nhổm dậy, tay đã bị Tương Liễu kéo giật xuống.

Nàng khó hiểu nhìn y. Tương Liễu mặt không biểu cảm, không nhìn nàng cũng không nói gì, một tay giữ tay nàng, một tay cạn chén với cha nuôi. Nàng đành ngoan ngoãn ngồi yên.

Hai người chén thù chén tạc đến gần nửa đêm, khi tiếng ồn ào đã lắng xuống, y cầm tay nàng dắt về nhà.

"Đại nhân, tôi không phải trẻ con", nàng bất mãn kêu lên.

Y lạnh lùng liếc nàng một cái.

Tương Liễu không đưa An Bích về túp lều khuất sau vạt rừng mà đến bên bờ suối. Trăng sáng vằng vặc, sóng nước lăn tăn lấp lánh trông thật yên bình. Núi non này không bận tâm đến nỗi khổ của những con người đang cư ngụ trên nó, mặc nhiên tình tự với trăng trong một đêm phong nguyệt như bao đêm nào.

Y xách ra một bình rượu thanh mai, đưa cho nàng. An Bích cười cười: "Trẻ con không uống rượu."

Y thu tay lại, mở nắp bình định uống thì nàng đã giật lại: "Nhưng tôi không phả trẻ con."

Nàng nhấp một ngụm, rượu thanh mai thanh thanh dìu dịu, tưởng như có khí lạnh ngấm vào khi được ướp trong tuyết, chẳng biết là ướp thủ công hay dùng linh lực của Tương Liễu làm lạnh nữa.

"Sau này có dự định gì?", Tương Liễu hỏi nàng.

"Gì là gì?"

Y ngửa đầu nhìn trăng, mơ hồ nói: "Không có bữa tiệc nào không tàn, bữa tiệc nghĩa quân Thần Nông kéo dài hơn bốn trăm năm, cũng sắp tới hồi kết rồi."

"Ngài bị ngốc à? Tôi đã nói sẽ bảo vệ ngài kia mà!"

Tương Liễu nhẹ lắc đầu: "Ngươi quên rồi sao? Ta thế này mà phải dựa vào ngươi?"

Y không cần dựa vào nàng, cũng không nên dựa vào nàng, nhưng bất tri bất giác, y đã nợ nàng quá nhiều. Nếu có thời gian, y sẽ trả, nhưng y không còn nhiều thời gian nữa.

Nàng biết tất cả, hiển nhiên đã biết trước kết cục của y. Cớ sao phải hết lần này đến lần khác cố gắng vì y như vậy? Cho dù nàng nói sẽ giúp y thay đổi kết cục này, nhưng bản thân y thật sự chưa bao giờ tin cũng như hy vọng vào điều đó, đối mặt với quân đội Hiên Viên, một cô gái như nàng có thể làm gì được?

Một cuộc sống không có ý nghĩa thì chẳng có gì đáng để người ta sống. Đối với một người lính, có lẽ cái chết vinh quang nhất là cái chết trên chiến trường. Y không oán, không hối, không ham sống, y không cần nàng vì y mà phải chấp nhận hy sinh thêm lần nào nữa.

"An Bích", Tương Liễu trầm giọng gọi, "Lại đây."

Nàng nghi hoặc nhìn y, cảm thấy Tương Liễu đêm nay rất lạ, nhưng cũng từng bước tiến tới.

Đột ngột, y giật tay nàng kéo mạnh, cả người An Bích ngã dúi về phía trước, gương mặt vừa vặn bị bàn tay y đỡ lấy.

"Đại nhân..."

"Suỵt", y nheo mắt cười, thấp đầu hôn nàng.

Nụ hôn dịu dàng bất ngờ. Bờ môi y mềm mại, lành lạnh, khoan miệng ngập mùi rượu thơm. An Bích trừng mắt, trân trân nhìn y, chỉ thấy đôi đồng tử đen tuyền như nước khảng khái soi chiếu đôi mắt nàng. Tương Liễu nhè nhẹ gặm môi nàng, chầm chậm thưởng thức vị ngọt của bánh hoa đào còn vương trên đó.

Bánh hoa đào được đưa tới nhà Cộng Công, nhưng thực chất là làm cho nàng đó.

Tương Liễu cười tươi như gió xuân, nhìn ánh mắt An Bích càng lúc càng trở nên mơ hồ. Nàng từ từ ngã xuống, thân hình nhỏ bé rơi trọn vào vòng tay y.

Bích, đừng trách ta. Nàng vất vả nhiều rồi, chi bằng ngủ một giấc. Ngủ dậy rồi thì ăn một bữa ngon, tìm một con ngựa, viết tiếp cuộc hành trình của mình. Tìm một người chồng tốt, sinh một bầy con, vui vẻ hạnh phúc đến bạc đầu. Hy vọng kiếp này nàng sẽ không cô độc nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net