Đệ thập chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bông hoa tuyết rơi trên mặt đất bỗng biến thành bốn lưỡi gươm sắc nhọn, đâm thẳng vào lòng bàn tay và bàn chân Tiểu Yêu, máu nàng nhỏ từng giọt thẫm đỏ trên nền tuyết trắng.

Cơn đau đớn tột cùng lan khắp cơ thể, Tiểu Yêu tưởng như lục phủ ngũ tạng của mình đang bị xé nát. Nhưng nàng không rên rỉ, trái lại, nàng vẫn bình tĩnh nhả từng chữ rành rọt:

"Ta không liên quan đến Xi Vưu. Cha ta là Tuấn đế!"

Sáu lưỡi gươm đâm thẳng vào chân Tiểu Yêu, máu tươi phun trào, nàng đau đớn tới mức toàn thân co giật, nhưng vẫn không kêu rên dù chỉ một tiếng, cũng không cầu xin tha mạng.

"Cha... cha ta... là Tuấn đế!"

Ba lưỡi gươm, lại năm lưỡi gươm,... hoa mai bay rợp trời, hợp thành những mũi tên sắc nhọn. Một trời mũi tên hoa mai bay về phía Tiểu Yêu, cắm phập vào thân thể nàng. Máu nàng xối xả như mưa tuôn, phun trào khắp rừng mai.

Cùng lúc dó, trong khu rừng bên ngoài thị trấn Thanh Thủy, Tương Liễu đang bàn bạc với cha nuôi Cộng Công về vấn đề lương thảo cho mùa xuân, chợt y bật dậy, vẻ mặt căng thẳng.

Cộng Công kinh ngạc nhìn y, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Con có việc phải đi ngay", nói đoạn lao ra khỏi phòng. Để lại Cộng Công và một viên tướng khác đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tương Liễu chạy một mạch đến túp lều lá của An Bích khuất sau vạt rừng. Nàng đang cuộn chăn co rúm ở góc phòng, biếng nhác ôm một tiểu hỏa lô để sưởi ấm.

Y đạp cửa xông vào, lôi nàng ra khỏi giường.

"Chuyện gì vậy?", An Bích bị bộ mặt tái xanh của y làm cho hoảng hồn. Người như Tương Liễu chưa bao giờ tỏ ra nghiêm trọng như vậy. Chẳng lẽ Cộng Công đột nhiên xảy ra chuyện gì?

"Đi theo ta. Nhanh!", y gần như gầm lên.

An Bích chỉ kịp giật lấy tấm áo lông thú treo trên vách, đã bị Tương Liễu kéo ra ngoài. Y hú một tràng dài, Quả Cầu chưa kịp đổ xuống, hai người đã nhảy phốc lên lưng. Tương Liễu thúc Quả Cầu lao lên bầu trời vần vũ mây xám, thẳng về hướng Tây Bắc.

Đỉnh Tử Kim, núi Thần Nông.

Chuyên Húc và Hinh Duyệt cùng chăm chú nhìn các vị danh y. Sau khi kiểm tra cẩn trọng, hai vị danh y đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quỳ xuống thưa rằng: "Bẩm Vương tử, chúng thần thật bất tài vô dụng!"

Tuy ngữ khí mềm mỏng hơn nhưng ý tứ cũng giống hệt thầy thuốc trước, tức là họ đều khẳng định rằng Tiểu Yêu đã chết.

Cha của cả hai danh y này đều từng theo Viêm đế học y thuật. Có thể nói, họ chính là truyền nhân của Viêm đế. Nếu họ nói không cứu được thì có lẽ không thầy thuốc nào trong Đại hoang có thể cứu nổi Tiểu Yêu. Nước mắt Hinh Duyệt lã chã rơi nhưng nàng không dám khóc, vì nàng sợ Chuyên Húc sẽ đau lòng.

Nhưng Chuyên Húc rất bình tĩnh, hắn xua tay ra hiệu thầy thuốc ra ngoài. Sau khi dặn người hầu tiễn Hinh Duyệt, hắn im lặng ngồi bên giường Tiểu Yêu. Cứ thế mà hết một đêm.

Bỗng trận pháp bảo vệ núi Thần Nông phát tín hiệu cảnh báo nghiêm trọng, có kẻ đột nhập Thần Nông Sơn.

Chuyên Húc cười mỉa: "Nếu có kẻ nhân dịp này lấy mạng ta, ta sẽ khiến hắn phải hối hận."

Chuyên Húc và Kim Huyên bước ra ngoài cung điện thì thấy bầu trời rợp bóng binh lính.

Một người trong số họ phá được trận pháp, bay về phía đỉnh Tử Kim. Người đó tóc trắng, y phục màu trắng, mang mặt nạ bạc, đứng trên lưng đại bàng trắng, giống hệt một khối băng tuyết tinh khôi, tạc giữa không trung. Giữa ban mai, bình minh rực rỡ, hình ảnh ấy thật bắt mắt.

Binh sĩ bao vây Tương Liễu, y dùng linh lực truyền tiếng nói đến tai Chuyên Húc: "Chuyên Húc, ngươi muốn Tiểu Yêu sống hay chết?"

Chuyên Húc biến sắc mặt. Tin tức đã được phong tỏa, Tương Liễu không thể biết nhanh như vậy, trừ phi y chính là kẻ muốn giết Tiểu Yêu.

Cơn giận dữ của Chuyên Húc đã dâng lên đến cực điểm, nhưng hắn vẫn bật cười: "Cho y xuống đây."

Tương Liễu đổ xuống trước cửa cung điện, phía sau lập tức có bóng người nhảy theo. Thì ra đến cùng y còn có một người khác, trên người không tỏa ra chút linh lực nào, có lẽ là Nhân tộc.

Y bước về phía Chuyên Húc nhưng bị đám thị vệ ngăn lại. Tương Liễu hỏi: "Tiểu Yêu ở đâu?"

"Ngươi muốn gì?"

Tương Liễu vốn là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, y lập tức đoán được Chuyên Húc đang hiểu lầm mình, nói luôn: "Việc đó không phải do ta làm. Mãi đến chiều hôm qua ta vẫn ở trong khu rừng bên ngoài thị trấn Thanh Thủy. Ta vừa đến núi Thần Nông được một lát."

Chuyên Húc tin lời nói của Tương Liễu là sự thật, vì nếu muốn nói dối, y không cần vụng về như vậy. Điều này khiến Chuyên Húc càng băn khoăn hơn: "Vậy vì sao ngươi biết Tiểu Yêu gặp nạn."

"Hồi còn ở trấn Thanh Thủy, Hiên bị Tiểu Lục bỏ một thứ độc lạ vào người. Sau đó, để cứu Hiên, Tiểu Lục đã tìm cách chuyển thứ đó sang cơ thể một người khác."

Chuyên Húc trừng mắt nhìn Tương Liễu rồi ra hiệu cho thuộc hạ: "Lui cả ra!"

Nói đoạn xoay người bước vào trong điện. Tương Liễu theo y vào. Người sau lưng vẫn đội mũ trùm kín mặt, lặng lẽ theo sau.

Tương Liễu trông thấy Tiểu Yêu, y bước lại, ngồi xuống cạnh giường thủy ngọc, lặng nhìn nàng. Tiểu Yêu đã dứt hơi thở.

Y ngoái đầu gọi một tiếng: "Bích."

Kẻ đội mũ trùm vâng dạ bước tới, cầm cổ tay nàng lên, tỉ mỉ bắt mạch, lại sờ lên cổ, lên tim. Đoạn quay nhìn y, khẽ lắc rồi lại gật đầu.

"Hãy giao cô ấy cho ta, ta sẽ cứu sống cô ấy", Tương Liễu nói.

"Giao cho ngươi? Lẽ nào ngươi không thể chữa trị cho muội ấy ngay tại đây?"

"Không thể!"

Chuyên Húc đương nhiên không đồng ý.

Nhưng mà, thầy thuốc riêng của Chuyên Húc, danh y Ngân, từng theo học y thuật từ các danh y trong cung đình của cả Cao Tân và Hiên Viên, y thuật vô cùng cao minh. Ông ấy kết luận rằng Tiểu Yêu đã chết. Hai vị danh y của đất Trung Nguyên mà Hinh Duyệt mời tới cũng không cứu được Tiểu Yêu nên Chuyên Húc tin rằng, dù có vời những danh y bậc nhất trong Đại hoang, chắc chắn họ cũng có chung kết luận. Tương Liễu là người duy nhất cho rằng Tiểu Yêu chưa chết. Tuy không tin tưởng y nhưng Chuyên Húc không thể từ bỏ cơ hội duy nhất cứu được Tiểu Yêu.

Hắn đi đi lại lại trong cung điện, sắc mặt biến đổi liên tục. Cuối cùng đành nghiến răng: "Ngươi đưa muội ấy đi đi."

Tương Liễu cúi xuống, nhấc bổng Tiểu Yêu lên. Theo đường bí mật rời đi. Người sau lưng bước thấp bước cao chạy theo y như một cái bóng, từ đầu đến cuối tuyệt không mở miệng nói lần nào.

Rời khỏi điện Tử Kim, ba người một thú bay thẳng ra biển, cuối cùng dừng lại trên một hòn đảo nhỏ.

An Bích nhìn Tương Liễu sắc mặt đã bắt đầu nhợt nhạt vì không ngừng truyền linh lực duy trì sự sống cho người trong lòng, thấy tim mình hơi thắt lại.

"Ngài định làm gì?", nàng hỏi y.

Tương Liễu mệt mỏi nhắm mắt, ra hiệu cho nàng xử lý trước những thương tích trên người Tiểu Yêu.

Trước khi Tương Liễu tới, đã có bao nhiêu danh y đến khám cho Tiểu Yêu, những vết thương bên ngoài còn phải đợi đến lượt nàng sao? Vừa thầm mỉa mai Tương Liễu lú lẫn rồi, An Bích vừa tỉ mỉ cạy miệng nàng ta nhét dược vào. Những thuốc này nàng dày công nghiên cứu bấy lâu, chính là đợi việc này thôi.

"Bích, đem dao và bát lại đây!", y uể oải nói.

Y chẳng nói chẳng rằng đã lôi nàng đi mất, đừng nói dao với bát, có kịp mang theo mấy lọ thuốc là may mắn rồi. Lại nói, ở nơi hoang đảo bốn bề là nước này, đào đâu ra những thứ đấy? An Bích làu bàu. Song nàng vẫn nhanh chóng tìm được một cái vỏ sò rất to vùi trong đống cát.

Tương Liễu một tay ôm Tiểu Yêu, tay còn lại bắt đầu cởi áo. Bên dưới tầng vải trắng tinh, làn da y càng trắng đến hư ảo. An Bích đỏ mặt cúi đầu.

Y tách đôi vỏ sò, xoẹt một nhát rạch một đường dài trên ngực trái. Vết thương ở tim đau gấp mấy lần những vị trí khác, y khẽ chau mày, dòng máu đỏ thẫm khác thường nhanh chóng tuôn xuống xối xả.

Cửu Mệnh ma đầu dùng bách độc để tu luyện, máu của y chính là kỳ độc trên thế gian. Để làm vũ khí thì tuyệt, còn muốn cứu người thì... phải tốn không ít công sức. An Bích hứng đầy, lại đưa cho y làm phép. Tương Liễu truyền linh lực vào đó rất lâu, rất lâu, cho đến lúc bát máu gần như sáng lên.

"Tinh huyết bản mệnh...", An Bích lẩm bẩm, "Ngài thực sự muốn dùng mạng đổi mạng?"

Tương Liễu mệt mỏi khép mắt, kê bát máu lên miệng Tiểu Yêu, từng chút từng chút bón cho nàng ta. Mất gần một canh giờ mới xong việc, y lúc này mới tạm yên tâm rời ra, dùng máu vạch trên mặt đá một huyết trận đồ, đoạn đặt Tiểu Yêu vào chính giữa, bắt đầu khởi động.

Từ đầu đến cuối, y không cho An Bích động một thứ gì.

Những hoa văn rùng rùng chuyển động, bùa chú vây quanh Tiểu Yêu, nâng nàng lên trong một chiếc lồng ánh sáng. Thân hình nàng mềm nhũng, tiếp nhận những chú thuật ngấm vào người.

Sắc mặt Tương Liễu đã trắng bệch, y vẫn gắng gượng truyền linh lực vào trận pháp, đôi tay run run như sắp không nhấc lên nổi.

"Đại nhân, đủ rồi!", An Bích kinh hãi kêu lên, vội chạy tới đỡ y đang lảo đảo chực ngã, nhét ngay một viên thuốc vào miệng y.

Tương Liễu thở hắt ra một hơi. Trận pháp hoàn thành, y lập tức chìm vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net