Đệ thập nhị chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau hai năm lang bạt, cuối cùng An Bích đã dừng chân lại Cửu Lê.

Cửu Lê tuy thân phận thấp hèn nhưng dù sao cũng là Thần tộc, sự xuất hiện của một Nhân tộc như nàng khiến không ít người chú ý. Tuy nhiên, người nơi đây tư tưởng cởi mở, rất nhanh đã tiếp nhận nàng vào cộng đồng. An Bích dựng một túp lều đơn sơ, tiếp tục hành y, vừa học vừa chữa bệnh.

Người được gọi là "ông ngoại" của nàng, tên gọi Ngôn Lão, khéo thay lại là một vu sư. Ông am hiểu về vu thuật, cũng rất thạo nuôi cổ, nghe An Bích xin được theo học liền đáp ứng không cần suy nghĩ. Ngôn Lão dạy dỗ rất nhiệt tình, cũng rất nghiêm khắc, nàng phải ghi nhớ rất nhiều thứ, nếu làm sai sẽ bị quở trách. Dần dà, nàng không phải gượng ép với thứ tình thân mông lung ấy nữa, nàng kính trọng ông như một người thầy, một người ông thật sự.

Thời gian như bóng câu qua cửa, mười năm thấm thoắt trôi qua như mộng ảo.

Năm ấy vì chán nản mà rời đi, cũng chẳng ngờ nói đi là đi biệt, không báo trước một lời nào. Lang thang trên đường, lắm lúc không kềm được ngoái đầu lại, chỉ mong được thấy bóng trắng ấy lướt vào trong tầm mắt. Nhưng hai năm, rồi lại mười năm, y chưa một lần xuất hiện. Mười hai năm, nàng đã không còn trẻ nữa, những điều hy vọng viển vông cũng nhạt dần, duy chỉ có tình cảm thuở ban đầu là vẫn còn nguyên vẹn, không cách nào quên được, cũng không thể nhớ thêm bất cứ ai.

Một sáng mùa đông, An Bích ra gạn ít tuyết vào đun nước. Vừa mở cửa đã trông thấy một chàng trai.

Gương mặt thuần hậu chân thành, mắt sáng hay cười, là vị "sư huynh" mười năm qua vẫn luôn quan tâm chăm sóc nàng, Khổn Nhị.

"Hôm nay lại lạnh hơn rồi", hắn xuýt xoa. Thật ra thì, chỉ chừng này đã là gì, nhưng hắn biết An Bích không mấy dễ chịu.

"Ta mang ít rượu, muội uống cho ấm", hắn đưa cho nàng một bình da, chất lỏng sóng sánh bên trong cơ hồ có thể nghe thấy tiếng. An Bích nhấp một ngụm, vị cay nồng nóng rực khiến nàng xây xẩm, tiếp sau lại là cảm giác gai gai khiến người ta muốn uống thêm, thêm nữa.

"Huynh vào nhà sưởi ấm", nàng nói với Khổn Nhị.

Hắn xua tay: "Không cần! Ta còn có việc, đi trước."

Đoạn hắn quay đi, vài bước là mất dạng. Khổn Nhị luôn như vậy, luôn tìm cớ đến chỗ nàng, cũng nhanh chóng tìm cớ rời đi.

An Bích đứng tần ngần ở cửa một lúc, lắc lắc bình rượu trong tay. Nhấp thêm một ngụm, đột nhiên trong lòng nháng lên những hình ảnh vụn vặt mơ hồ gì đó. Nàng cười khổ, kéo cao áo choàng bước ra vườn trồng cỏ tuyết bên hông nhà.

Tuyết đã đọng lại thành một lớp dày, phủ lên mái nhà, lên hàng rào, lên cả khoảng sân. Nàng xách theo cái xẻng, định bụng xắn bớt lớp tuyết đi cho cỏ khỏi ngộp. Ra đến nơi đã thấy tuyết trên luống đất đã được dọn sạch sẽ. Giữa một trời tuyết bay, một tinh linh áo trắng tóc trắng hờ hững đứng bên bờ rào, phiêu dật hư ảo như một bóng tuyết gió thổi mà nên, trong nháy mắt sẽ lại biến mất.

An Bích chết sững, không dám phản ứng. Chỉ sợ một âm thanh, một động tĩnh cũng sẽ phá vỡ khoảng khắc mà thời gian ngưng đọng này.

"Đến giờ mới biết, tìm một con người không chút linh lực lại khó như vậy", nhận thấy sự có mặt của nàng, người ấy xoay người, nụ cười lạnh lẽo nở trên môi.

Nàng mở miệng, nhưng vẫn không nói được lời nào.

Tương Liễu lướt đến trước mặt nàng, cười hỏi: "Ngươi dám không chào ta mà đi?"

An Bích cúi đầu, cảm xúc trong lòng hỗn loạn. Y đã tìm nàng ư? Mười hai năm qua, đã có lúc y tìm nàng. Nàng ngước nhìn Tương Liễu, chân nhấc một bước, tay dợm nâng lên, muốn ôm lấy, muốn chạm đến, song đến giữa chừng liền sực tỉnh mà ngưng lại. Mười hai năm, với y chỉ như một cái chớp mắt, y vẫn như vậy, xinh đẹp động lòng người, tiêu sái phiêu dật như tuyết, còn nàng, nàng đã già rồi.

Nàng bất giác muốn xoay mình bỏ trốn. Song ánh mắt Tương Liễu ghim chặt, nụ cười vẫn chưa tắt, nhưng là nụ cười khiến người ta sợ hãi.

"Đại nhân... ngài định ăn thịt tôi sao?", nàng nuốt khan, méo miệng hỏi.

"Ừ, ta đang cân nhắc", y cười gật đầu.

"Ngài đến đây làm gì?"

"Ngươi đến đây làm gì?"

Nàng khó hiểu nhìn y, cũng thành thật trả lời: "Học cổ thuật."

"Vậy...", Tương Liễu mỉm cười, "Ta đến thỉnh giáo cổ thuật sư."

Bộ dạng ngông nghênh đó mà gọi là thỉnh giáo sao, An Bích nghĩ thầm.

"Mời đại nhân vào nhà", nàng lễ độ nói. Đoạn hứng ít tuyết, mang vào đun trà mời khách.

Túp lều bày trí hệt như lúc nàng còn ở quân doanh, đơn sơ, giản dị, chỉ có đủ những vật dụng cần thiết, không trang trí, không đốt hương. Một bếp lửa bập bùng giữa nhà theo phong cách Cửu Lê, An Bích treo ấm sắt lên móc, rất nhanh tuyết đã tan, khói cuộn nghi ngút. Nàng bày những ấm chén có lớn có nhỏ, nhàn nhã khoan thai mà pha trà. Tương Liễu cũng không vội, y ngồi đối diện nàng, như cười như không quan sát, chợt buông lời: "Ngươi điềm đạm nhiều."

Nàng cười gật đầu, xem như lời khen.

"Ngài muốn biết gì?", nàng hỏi y.

"Cổ độc trong người ta."

Sớm biết y đến hỏi chuyện này, nàng đáp: "Tôi nhớ, hình như lần đầu tiên ngài hỏi tôi, tôi đã trả lời tên nó là cổ tình nhân."

"Phải."

"Loại cổ này rất hiếm, tính khí lại thất thường, rất khó nuôi, hiện nay hầu như không có mấy người nuôi nữa. Nhưng vì chuyện của ngài, tôi đã cố tình tìm hiểu."

Ngừng một lát, nhấp một ngụm trà, nàng tiếp: "Tiểu Yêu tùy tiện cấy cổ, cứ tưởng dễ dàng lắm. Nhưng nàng ta không biết, thật ra chỉ có người hữu tình mới có thể nhận cổ. Đại nhân, ngài đã yêu nàng ta, vì vậy cổ độc mới có thể chuyển vào cơ thể ngài."

"Hẳn ngài cũng biết, cổ tình nhân gắn kết hai người lại với nhau. Nếu một trong hai người gặp nạn, có thể dựa vào sức sống mạnh mẽ của người kia để trị thương và tiếp tục sống."

Tương Liễu gật đầu, điều này chính y đã thực nghiệm rồi. Đó là lý do vì sao năm đó, chỉ duy mình y biết Tiểu Yêu còn sống, cũng chỉ mình y có thể cứu được nàng.

"Loại cổ này còn có một cái tên khác, là 'cổ đoạn trường'. Có biết vì sao không? Bởi vì bọn chúng rất dễ phản kháng, một khi phản kháng, cả hai người sẽ cùng chết."

Tương Liễu "ồ" lên một tiếng, cũng không tỏ ra ngạc nhiên hay kinh hãi. Thảo nào năm đó biết y nhận cổ, nàng lại kích động như vậy.

"Có giải được không?", y hỏi.

"Ngô đồng khăng khí vấn vương, đôi chim liền cánh, uyên ương trọn đời", nàng rầu rầu ngâm một câu ca của tộc Cửu Lê. Ý là, không thể giải được, chỉ có thể cùng sống hoặc cùng chết.

Tương Liễu chống cằm như đang nghĩ gì đó lung lắm. Nàng mặc y thả hồn, kéo cái chày cối ra giã thảo dược. Bận rộn một hồi, đến lúc ngẩng lên, bóng áo trắng đã biến mất. Chén trà còn nguyên, chỗ ngồi cũng lạnh toát, tựa hồ từ nãy đến giờ chỉ có mình nàng tự làm tự nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net