Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edward còn tính hỏi thêm một chút gì. Chưa kịp mở miệng. Thì đã thấy Everlyn lại ngước nhìn đồng hồ một lần nữa, cô than nhẹ. "Tới giờ rồi"

Ngay lúc đó. Một khung cửa hoa lệ xuất hiện ngay giữa phòng khách, nói nó là khung cửa cũng không đúng, thực ra nó giống như một tấm gương hình bầu dục thì đúng hơn, anh không thể nói được nó được làm bằng chất liệu gì, nhìn rất giống đồng đỏ. Khung cửa khắc đầy hoa văn cùng một thứ ngôn ngữ kì lạ mà Edward chưa từng thấy bao giờ.

Một số loài hoa anh không gọi được tên nở rộ trên cánh cửa, đan xen với hoa văn màu đồng đỏ. Một mùi hương lạ, nhẹ, thơm thoang thoảng đang dần dần lan toả trong không khí. Nó không có cánh cửa, thay vào đó chỉ là một vòng nước màu trắng sữa nhàn nhạt ánh lên đủ mọi loại màu sắc chuyển động, như màu xà cừ.

           "Bye Bye Edward" Everlyn thong thả vươn tay vào trong, vằn nước đụng vào tay cô nhàn nhạt gợn lên từng mảnh lăn tăn như sóng vỗ nhẹ trên bờ hồ tĩnh lặng. "Anh có thể ghé qua thư viện nếu anh muốn, nhờ anh xem nhà giúp em nhé". Vừa dứt lời là lúc cô biến mất đằng sau tấm màn xà cừ kia.

           Edward chưa kịp trả lời thì cánh cửa cũng dần dần trở nên trong suốt, cho đến khi tan biến vào không khí. Ngôi nhà trở nên im lặng, mọi màu sắc dường như ảm đạm đi xuống một chút, nó khiến cho Edward có cảm giác, dường như ngôi nhà là một sinh vật sống vậy, chủ nhân rời đi khiến mọi thứ ảm đạm, không còn ánh sáng.

           Lắc đầu, Edward cười nhẹ, anh có cảm giác anh đang làm quá mọi suy nghĩ của anh lên mất rồi. Hi vọng cô sẽ "đi sớm về sớm" như lời cô nói.

            Còn bây giờ, anh phải về thông báo một tiếng với Carlisle cái đã. Vừa nghĩ vừa mở cửa bước ra khỏi nhà. Dường như anh cũng đã quen với việc ra vào bằng cửa chính thay vì nhảy cửa sổ như trước đây. Nở nụ cười, Edward chạy nhanh về phía nhà mình. Anh sẽ nhớ cô lắm đây.

****************

           "Khụ...khụ....khụ..."

           Everlyn vừa bước ra khỏi cánh cửa lại rớt ngay vào một đống cháy lớn. Mặc dù áo choàng của cô nước lửa ko cháy nhưng cô vẫn phải thở a. Cảm giác hít vào một đống bụi với cacbon monoxide khiến cô phải ho sù sụ. Cũng may chỉ là một đám cháy nhỏ. Vung lên cây gậy " MERMAID TEARS"  cô dập tắt đám cháy.

           Nhìn ngang nhìn dọc, ngó tới ngó lui, thấy thế nào cũng thấy mình đang đứng ngay giữa rừng. Tìm người tìm trong rừng -_-. Tìm tới tết Công gô cũng tìm không thấy. Hệ thống lúc nào cũng hố cô.

          Thở dài một tiếng, thôi chấp nhận số phận đi chứ làm được gì. Trước hết phải tìm kiếm thêm thông tin cái đã. Đầu tiên phải tìm nơi nhân loại tụ tập trước đi. Lôi ra cây gậy " THE CURSE OF WIND" cô bay lên trên không.

"Bùm.." bay lên chưa được 5 mét, một lực cản mạnh mẽ xuất hiện. Kèm sau đó là một sự đè ép mãnh liệt về phía cô. Sau đó... a... như mấy bạn đã nghe thấy. Cô té lăn quay từ trên không xuống đất. Cũng may áo choàng cô có khắc văn chống va đập. Nếu không giờ có khi cô cũng té sấp mặt rồi.

"khu vực cấm bay ?" Đây là cái chỗ quái nào vậy chứ. A a a a cô phát điên lên mất. Chưa làm gì mà cô đã muốn nằm luôn ở chỗ này cho rồi.

Một là ông trời là ba dượng của cô, hai là số cô nó là số con rệp cho nên chưa nằm được bao lâu cô đã thấy xung quanh mình vây quanh một bầy sói hoang. Hình thể của chúng to gấp 3 lần những con sói thông thường. Tất cả đều gầm gừ và tiến dần về phía cô.

      **********

           " Lạ à nha !! Bộ quên gì ở nhà hả ?" Emmett đang chơi Playstation 3 với Jasper. Tiếng đánh nhau bùm bùm xen lẫn với giọng nói oang oang của Emmett khi anh thấy Edward mở cửa vào nhà. Thường thì thằng nhóc Edward toàn "ăn vạ" ở bên nhà Everlyn chứ đời nào nó chịu về nhà.

          Edward lướt tới sofa, tiện tay với lấy chiếc gối vuông trang trí quăng về phía Emmett "cô ấy đi rồi".

          "Đi đâu ? Một mình ? Sao chú mày ko đi theo ?" Emmett lơ đãng hỏi lại.

           Edward không trả lời, ngửa người ra anh tự hỏi về cái cảm giác khó chịu lúc chiều. Anh có cảm giác không tốt lắm về nó.

           "Không lẽ..." Jasper bắt được cảm xúc của Edward. Anh suy nghĩ một chút rồi chần chừ hỏi Edward.

           "KO! You are the winner" tiếng TV vang lên cùng với nụ cười to của Emmett " Bro! Anh mày thắng rồi nhé. Pizza tối nay chú mày chạy đi mua."

            Liếc sang Emmett Jasper khinh bỉ. Bộ nhìn không thấy thằng nhóc đang ngồi trên sofa kia giống như con cún đang bị chủ vất ở nhà giờ ngồi cụp đuôi đây à. Lấy tay chỉ chỉ về phía Edward. Jasper nhướng mày.

"Edward ! Everlyn đi đâu vậy ? Em thấy được anh ở nhà nguyên cả tháng tới" Alice trượt xuống từ tay vịn cầu thang, cô tò mò hỏi Edward.

"Cô ấy đi qua thế giới khác rồi" Edward trả lời không mấy vui vẻ.

" bằng cách nào ?" Emmett sáng mắt lên. Cả Jasper, Alice, Rosalie cùng với vừa mở cửa trở về nhà Carlisle và Esme cũng đều nhìn về phía Edward.

"Một cách cửa thần bí được làm từ một thứ kim loại như đồng đỏ đột ngột xuất hiện ngay giữa phòng khách nhà cô ấy" Edward trả lời. Anh nhìn về phía Carlisle, trông ông có vẻ cũng rất hứng thú về chuyện này. Mà theo như tình hình thì anh thấy tất cả mọi người trong gia đình anh ai cũng rất có hứng thú về nó.

"Đồng đỏ ?" Esme hỏi lại. Bà rất có hứng thú về những cổ vật, tìm hiểu và chữa trị chúng là một thú vui mà bà chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán trong hơn một trăm năm vừa qua.

"Con không chắc nó có phải đồng đỏ hay không." Edward quay sang Esme. Anh cố gắng diễn tả lại từng chi tiết một của cánh cửa ấy cho bà nghe. " nó được khắc đầy hoa văn mà theo như con nghĩ nó là một loại văn tự cổ xưa nào đấy mà con chưa thấy bao giờ. Bên ngoài được chạm rỗng cùng với một loại dây leo quấn quanh nó. Một vài loài hoa nở rộ ở trên đó. Mùi hương hoa cũng rất lạ. Tất cả đều không hề thuộc về bất cứ giống hoa nào trên trái đất."

"Theo như con nói, thì con bé đã đi rồi, con bé có nói bao giờ trở lại không ?" Carlisle im lặng lắng nghe rồi hỏi Edward.

"Cô ấy không nói được thời gian cụ thể, chỉ nói ngắn nhất sẽ về trong 3 ngày, và cô ấy cũng nhờ bố xin phép nghỉ dùm cô ấy"

"Chuyện đấy ta có thể giúp được, nhưng nếu cô bé không thể trở về sau 3 ngày thì chúng ta sẽ phải tìm được một lí do nào đó tốt hơn là bị cúm đấy" Carlisle cười đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net