Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi vứt cái mền lên đầu cô. Edward lùi lại đằng sau Carlisle. Được rồi, bỏ qua cho anh ta cho rồi đằng nào thì cái cách cư xử ấu trĩ của anh chàng chỉ chứng minh mỗi một điều, rằng anh chàng ko chỉ 17 tuổi mãi mãi, mà não anh ta cũng ngừng phát triển ở tuổi 17 nốt. Chấp gì mấy đứa con nít đâu.(*▔^▔*).

"Ta khá là ấn tượng việc cháu biết đến gần như tất cả mọi chuyện của cả gia đình ta. Edward bình thường lịch sự lắm , nó chỉ là hơi lo lắng một chút thôi. Cháu biết đấy. Ta xin lỗi về thái độ không mấy thân thiện của nó hôm nay. Nếu cháu không phiền, thì ta có thể hỏi cháu một vài vấn đề được không ?" Carlisle trông khá giật mình với cách cư xử của Edward dành cho tôi. Ông nhíu mày nhìn về Edward tỏ vẻ không đồng ý về cách cư xử của anh rồi quay về phía tôi.

         "Chú cứ hỏi đi, nếu cháu có thể trả lời được." Tôi dè chừng.

          "Ta có thể hỏi rằng, cháu là ai ? " đôi mắt híp lại. Ông nhìn tôi và nói " có một số chuyện trong lời kể của cháu ta hoàn toàn có thể chắc chắn rằng chẳng ai trên đời này biết về chúng ngoại trừ gia đình ta. Nếu cháu đã biết về sự hiện diện của nhà Volturi thì ta chắc cháu cũng hiểu được những người bình thường biết về sự tồn tại của "chúng ta" đều đã bị xử lý. Vậy thì việc cháu thẳng thắn với gia đình ta là một điều ta cho rằng nó hoàn toàn có thể dẫn cháu đến việc mất đi tính mạng của chính mình."

           Nhìn sang Edward tôi hừ khẽ. " chú cũng biết đấy, người nhà chú kéo cháu về đây để giải thích chứ có cho cháu con đường khác để đi đâu. 🙄."

           "Ha ha Edward có đôi khi hơi cẩn thận quá một chút. Nhưng mà chú nghĩ đó cũng là điều nên làm mà phải không ?"

           "Vâng, cẩn thận thì rất tốt ạ. Nhưng cẩn thận đến mức nửa đêm nửa hôm bò lên cây nhìn chằm chằm cửa sổ phòng nhà người ta thì cẩn thận quá mức rồi. Hôm vừa rồi cháu còn tính gọi cảnh sát.  " tôi đưa một nụ cười sáng lạn cho anh chàng kia.

          "Cậu rình trước phòng con gái nhà người ta hả Edward. " Emmett hú lên rồi ăn ngay cú chọc vào bụng của Rosalie

           "Cái này thật đúng là không tốt cho lắm" Jasper gật gù.

           Tôi nhìn qua Jasper, trong truyện hay trong phim thì anh chàng đều rất ít nói ngoại trừ việc nói vài câu trong lúc giảng dạy chiến đấu ra thì đôi khi nhân vật Jasper khá mờ nhạt trong toàn bộ phim và cả truyện. Nên tôi cảm thấy khá là lạ khi anh chàng lên tiếng. Anh chàng đưa cho tôi một nụ cười thân thiện khi tôi nhìn anh ta. Ừm, ấn tượng đầu tiên thật sự không tệ chút nào.

          "Chính xác, hơn nữa em còn là con gái. Mắt của mấy anh tốt đến chết đi được. Ai biết được anh ta có nhìn thấy cái gì không nên nhìn không" tôi chỉ vào Edward rồi lên án ổng.

"Cô biết về năng lực đặc biệt của một số vampier đúng không ? " Edward hỏi tôi.

           Tôi gật đầu.

            "Ngay cả biết tôi có thuật đọc tâm ?" Với đôi lông mày gần như nhăn nhíu vào nhau. Anh chàng hỏi tôi.

            "Ừ. Anh cũng không đọc được những gì tôi nghĩ, vậy thì có chuyện gì về việc anh có thuật đọc tâm" tôi thắc mắc.

            Khuôn mặt Edward dại ra một lúc, rồi dồn dập hỏi tôi.

           "Cô biết tôi không thể đọc được tâm trí của cô ? Cô không phải là người thường sao ? Hay có có cái gì đó đặc biệt ? Cô không sợ chúng tôi giết người diệt khẩu sao ? Phản ứng bình thường không phải là thét chói tai, sau đó bỏ chạy sao ?"

          "Từ từ ! Từ từ ! Hỏi nhiều thế tôi trả lời thế nào được. Chảng lẽ anh cảm thấy ăn rồi đi đọc suy nghĩ người khác thì vui hơn bình thường à ? Với cả ai nói với anh tui là người thường. Hơn nữa tui có tự tin là nếu bị cả nhà anh hội đồng tui chưa chắc thắng được nhưng mà bỏ chạy tui còn làm được nên tui mới mò tới nhà anh nói chuyện. Chứ anh nghĩ tui không có não hay sao mà biết mình là miếng thịt còn chui vào ổ chó để bị gặm hả ? " tôi khiếp sợ. " Chả lẽ nãy giờ không ai nghĩ tới vấn đề này hết sao ? Chả lẽ trong mắt mấy người tui là đứa không não hả trời ?"

           "Thật ra thì anh cũng không nghĩ tới mấy vấn đề đó " Emmett gật gù trả lời "hơn nữa tụi anh cũng không thích em ví dụ tụi anh là chó một tí nào. Có trời mới biết, tụi nó hôi kinh khủng luôn ấy. Mà nếu em ở đây lâu thì kiểu gì em cũng gặp bọn chúng"

          Tôi liếc xéo về phía anh ta " Với thân hình và khổ người của anh làm cho em cảm thấy anh cũng không thường nghĩ tới vấn đề đó. Còn việc anh nói về người Quileute thì em cũng biết về họ, họ kiểu như kiểu người biến hình chứ đâu phải là người sói gốc đâu"

          "Này con nhóc kia, em đang chửi xéo anh không có não đó hả" Emmett gầm gừ

          "Em không có nói" tôi nhún vai " là anh tự nói đấy chứ"

          "Em...."

          "Xem ra cháu cũng không có vẻ gì bài xích gia đình ta nhỉ" Carlisle cười nói, sau đó nhìn về Edward

           "Dạ không, thực chất thì giữa gia đình chú và cháu đều không có gì phải xung đột, chú có bí mật của chú, cháu có bí mật của cháu. Chúng ta mỗi người lùi một bước, trời cao đất rộng không phải sao ? Đâu cần phải bào đến tận cùng đâu."

         "Được vậy thì tốt quá."

         "Dạ. Cháu cũng làm phiền gia đình lâu rồi. Nếu được thì cháu xin phép bác cháu về nhà trước."

"Edward, con đưa cô bé về nhà nhé" Carlisle bảo Edward đưa tôi về nhà. Còn mặt anh chàng thì cứ như tôi nợ anh ta 1 triệu đô vậy. Người khó ưa vậy mà bà Bella trong truyện vẫn chết mê chết mệt anh ta. Bộ bà ta có khuynh hướng M hả ( ai hông biết S&M đề nghị đi sreach chị gu gồ nhé) .

"Không sao đâu chú, cháu có thể tự lái xe về nhà mà. Nhà cháu đâu cách đây xa lắm đâu"

"Không thể để một cô gái xinh đẹp thế này lái xe một mình về nhà giữa đêm hôm thế này được. Và ta nghĩ Edward cũng khá vui lòng đưa cháu về nhà. Cứ coi như là một lời xin lỗi cho lối cư xử chẳng ra gì của thằng bé hôm nay với cháu. Chạy bộ về nhà với tụi nó không khó khăn đến vậy đâu. Cháu hiểu đấy" với giọng nói hài hước của mình. Chú Carlisle đã quyết định như vậy đấy.

"Nếu chú đã nói vậy mà cháu từ chối nữa thì quá đáng mất. Cháu cảm ơn ạ. Chào tạm biệt mọi người"

"Khoan đã" Alice vèo lên tầng trên rồi trở lại với chiếc áo khoác mỏng trên tay. "Tớ thấy cậu ôm mền nãy giờ, tối rồi ngoài trời lạnh lắm đấy. Cậu có thể trả nó cho tớ khi nào cũng được. À. Nó là áo mới hoàn toàn đấy. Cậu không cần phải ngại đâu"

Tôi nhận lấy cái áo rồi vòng tay ôm lấy Alice " cảm ơn cậu, tớ sẽ giặt nó rồi trả lại cho cậu sau nhé" cô nàng có vẻ rất sững sờ khi tôi dành cho cô một cái ôm thân thiện như vậy. Rồi ngập ngừng hỏi tôi.

"Cậu biết đấy... nếu... cậu không phiền và sợ về việc tớ là vampier... thì.. chúng ta có thể làm bạn không ?"

"Rất sẵn lòng" tôi cười nhẹ. Thực ra lúc xem phim tôi rất thích nhân vật Alice. Cô ấy như một bông hoa tươi sáng trong bức tranh ảm đạm đầy trắng đen vậy. Không như Edward luôn dằn vặt về những sai lầm mình đã tạo ra. Không như Rosalie luôn cố gắng tìm kiếm điều mà ngay cả cô nàng cũng biết là vô vọng. Thì Alice và Emmett đều là kiểu người khiến cho mọi người cảm thấy rất dễ chịu khi ở bên cạnh họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net