[ Giác Chủy ] Nếu như Cung Viễn Chủy chết ở đêm đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Giác Chủy ] Nếu như Cung Viễn Chủy chất ở đêm đó (9)

Lại một năm tết nguyên tiêu.

Cung Thượng Giác ngồi ở trong Chủy cung cẩn thận làm đèn hoa đăng.

Từ sau khi Viễn Chủy qua đời, mỗi năm hắn đều tự mình làm một cái đèn hoa đăng.

Từ lúc bắt đầu chận tay vụng về không biết có bao nhiêu đèn đã bị làm hỏng trong tay hắn cho đến hiện tại có thể làm đến thuần, thục thực nhanh sau đó một cái đèn hình con thỏ liền làm xong.

Cung Thượng Giác điểm lên trên đèn lồng một đôi mắt màu đỏ, hắn cảm thấy rất giống Viễn Chủy khi Viễn Chủy khóc lên đôi mắt chính là đỏ đỏ như vậy.

Cầm theo đèn lồng con thỏ, Cung Thượng Giác chuẩn bị đi thăm Viễn Chủy.

Không nghĩ tới đi đến nửa đường đã bị người khác kéo lại đó là Cung Tử Thương Cùng con của nàng và Kim Phồn Cung Lạc Thương.

" Nhị thúc, cái đèn lồng con thỏ này rất đáng yêu có thể tặng nó cho con không?" Cung Lạc Thương mới ba tuổi đôi mắt trông mong mà nhìn chiếc đèn con thỏ trong tay Cung Thượng Giác.

" Cái này không được để ngày khác thúc thúc cho con một cái đèn khác." Cung Thượng Giác sờ đầu Cung Lạc Thương nói.

Cung Lạc Thương nghe vậy khổ sở cực kì, chiếc đèn con thỏ này rất đáng yêu, hắn thật sự rất muốn. Nhưng mẫu thân đã dạy hắn quân tử không được đoạt đồ của người khác.

Vì thế cho dù Cung Lạc Thương rất muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn mà nói: " Vậy thôi vậy! Nhị thúc thúc, hôm nay là tết nguyên tiêu người có thể mang con đi mua một chiếc đèn con thỏ  không ạ?"

" Được vậy thúc thúc mang con đi mua."

Nghe vậy Cung Lạc Thương vui vẻ lôi kéo Cung Thượng Giác đi trên đường lớn.

Hôm nay trên đường đặc biệt náo nhiệt, nơi nơi đều là nam nữ trong tay cầm đèn hoa đăng, bên đường người bán rong ra sức mà rao hàng.

Cung Lạc Thương bị thu hút bởi một tiểu sạp hoa đăng lôi kéo Cung Thượng Giác theo hướng đó.

Chỉ thấy trên tiểu sạp là đèn hoa đăng chiếc lớn chiếc bé mỗi thứ đều thập phần tinh xảo.

Cung Lạc Thương vừa liếc mắt một cái liền nhìn trúng một chiếc đèn thỏ con tinh rất  xảo so với chiếc của nhị thúc của hắn còn xinh đẹp hơn.

Cung Thượng Giác nhanh chóng thanh toán tiền mua cho Cung Lạc Thương mua chiếc đèn này.

Cung Lạc Thương vui vẻ mà cầm theo đèn con thỏ liền vui vẻ mà cùng Cung Thượng Giác trở về.

Không ngờ tới trên đường về Cung Thượng Giác lại bị một bà lão bán lược kéo lại.

" Công tử mua một chiếc lược đi, lược này đều được bởi gỗ đào. Mua một chiếc cho phu nhân của người, chúc hai người bạc đầu giai lão, vĩnh viễn bên nhau." Bà lão lấy ra chiếc lược tốt nhất nhét vào trong tay Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác vốn dĩ không muốn mua nhưng nhìn chiếc lược trong tay đúng thật là một chiếc lược tốt.

Lại nghe thấy bà lão nói đến bạc đầu giai lão, vĩnh viễn bên nhau thì tâm liền động.

" Cho ngươi." Cung Thượng Giác thanh toán xong liền cầm lược cùng Cung Lạc Thương về Cung Môn.

Hắn đem Cung Lạc Thương dẫn về Thương Cung, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy đến mộ của Viễn Chủy.

Lúc này, ánh trăng đã lên cao.

Dưới ánh trăng, hình ảnh một người mặc bạch y đang lẳng lặng đứng chờ hắn.

" Viễn Chủy!" Cung Thượng Giác gấp chờ không nổi liền kêu lên.

" Ca ca, huynh đến rồi." Cung Viễn Chủy xoay người lại trên mặt nở một nụ cười ôn nhu.

" Thực xin lỗi là ca tới chậm." Cung Thượng Giác tự trách mà nói.

" Không sao, ca tới là tốt rồi." Cung Viễn Chủy cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán của hắn vừa rồi Cung Thượng Giác là một đường dùng khinh công chạy tới.

" Viễn Chủy huynh có đồ muốn tặng cho đệ." Cung Thượng Giác nắm lấy lược trong tay có chút khẩn trương.

" Thứ gì vậy ca?" Cung Viễn Chủy tò mò hỏi, thứ gì mà làm ca ca khẩn trương như vậy.

" Là cái này." Cung Thượng Giác đem lược đưa cho Viễn Chủy tiếp tục nói " Chiếc lược này có ngụ ý là Chúng ta sẽ ở bên nhau đến bạc đầu giai lão, vĩnh viễn không rời xa."

Nói xong mặt Cung Thượng Giác liền đỏ.

Cung Viễn Chủy nhận lược mặt cũng đỏ lên.

Ca ca như thế này cũng quá trắng trợn rồi đi.

" Cảm ơn ca, đệ rất thích" Cung viễn Chủy mặc dù thẹn thùng nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại.

Cung Thượng Giác nghe y nói thích liền yên lòng chậm rãi tiến gần Viễn Chủy nâng mặt y lên mà hôn xuống.

Ánh trăng vừa lúc chiếu xuống, hai người đang ở bên bên nhau  dây dưa tuy hai mà một .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net