🎋 Cung Thượng Giác, nhìn chữ như thấy người..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo thông tin mà tên thuộc hạ kia báo cáo, Tinh Hoả Thạch độc nhất vô nhị trong thiên hạ chắc hẳn đang nằm trong tay Vương viên ngoại, có thể liên quan đến Thanh Hoan Lâu.

Thanh Hoan Lâu, nghe là đã biết không phải chốn tử tế đàng hoàng gì. Nhưng càng những nơi như vậy lại càng dễ nghe ngóng tin tức nhất. Cung Viễn Chuỷ không vội tìm đến Thanh Hoan Lâu.  Trịnh Châu dù sao cũng là một huyện lớn, bản thân y không rõ địa hình, không rõ hoàn cảnh, hấp tấp vội vàng quá sẽ tạo ra sai sót. Y đi đến một đoạn đường vắng, buộc ngựa quanh một thân cây dại ven đường nghỉ chân.

Bây giờ đã qua buổi trưa....

Cung Viễn Chuỷ lôi một cái bánh bao ra miễn cưỡng nhét vào miệng gặm rồi để mặc tâm trí bay xa. Hắc mã thong dong nện móng xuống đường, thi thoảng cúi đầu gặm cỏ dại quanh đó, chốc chốc lại thở phì phì mệt nhọc.

Tinh Hoả Thạch thực sự sẽ ở nơi này nhỉ?

Lần cuối cùng thị vệ đem tin tức về, chỉ nói rằng Tinh Hoả Thạch đang nằm trong tay một thương nhân giàu có ở Trịnh Châu. Ngoài thông tin này, cho đến giờ vẫn không thấy bóng dáng thị vệ trở về báo cáo thêm. Rõ ràng, Tinh Hoả Thạch không dễ lấy đến thế...

Nếu muốn để Vương viên ngoại đó đồng ý giao dịch Tinh Hoả Thạch một cách êm đẹp, chỉ có Cung Thượng Giác mới có khả năng giao kèo. Chỉ là, caca ở Đông Hải xa xôi, xử lý đạo tặc đã bận rộn, Cung Viễn Chuỷ không dám nghĩ tới sẽ phiền hà caca của mình. Cũng đâu thể lén lút trộm được. Nếu y dám làm ra chuyện đó, chưa đợi giang hồ truy cứu, Cung Tử Vũ sẽ là người đập y đầu tiên.
Trước mắt, việc cần làm nhất là chứng thực xem Tinh Hoả Thạch thực sự có đúng là đang ở trong tay Vương viên ngoại hay không.

Cung Viễn Chuỷ nghĩ nghĩ một hồi, nhét miếng bánh bao cuối cùng vào trong miệng rồi đứng dậy tháo dây buộc ngựa, phi vào trong nội thành.

Phía sau đuôi ngựa, một cột pháo chợt vụt bay lên nền trời.
Mật lệnh triệu tập thị vệ Chuỷ cung.
—————————————————————

" Công tử, có thư báo gửi tới, bên trên có con dấu của Chấp Nhẫn đại nhân."

Cung Thượng Giác đang xem sổ sách, nghe đến đó liền nhướn lông mày nhìn lên. Những ngày này hắn vẫn luôn bận rộn chơi trò mèo vờn chuột với lũ đạo tặc. Toàn bộ quản sự của kho muối đã bị đem xuống nhà lao thẩm vấn. Hôm nay có thời gian rảnh rỗi mới lôi hết sổ sách ra khảo nghiệm.

Cung Thượng Giác nhận lấy phong thư Kim Phục đưa tới, không nhanh không chậm mở ra xem.

Trà trong chén vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Lư hương thơm nồng mùi trầm nhẹ nhàng vấn sợ khói bay lên. Cung Thượng Giác ngồi thẳng người trước án thư, đuôi mắt hiện lên sự mệt nhọc.

Cung môn xảy ra chuyện gì mà phải báo tin tới cho hắn?
Cung Tử Vũ gửi thư tới còn đóng trong lớp phong bì cẩn thận, đóng dấu mộc đen huyền bên ngoài, thoạt nhìn thì không phải tin tức xấu.Cung Thượng Giác từ tốn mở ra tờ giấy gấp đôi, chậm rãi được từng dòng chữ ngay ngắn.

" Cung Thượng Giác, nhìn chữ như thấy người..

Ba tháng nay không có tin tức trao đổi, kho muối ở Đông Hải không biết đã có chuyển biến tốt gì?
Cung môn đã tu sửa xong mật đạo. Tiết Lập Đông tới đội thị vệ sẽ kết thúc huấn luyện nâng cao.

Đáp ứng ủy thác của nhị ca, ta đã sắp xếp thị vệ Hồng Ngọc bảo vệ Chuỷ cung. Lại không tiện quấy rầy Viễn Chuỷ đệ đệ bế quan nên không phô trương, tin chắc Viễn Chuỷ đệ đệ không bị phiền hà.
Từ khi nhị ca đi Đông Hải, Viễn Chuỷ không mấy khi rời khỏi y quán. Mật đạo tu sửa xong, ta phá lệ tới quấy rầy lại nhận được mật báo, Viễn Chuỷ đã trốn ra khỏi Cung môn đi xuống núi.

Tin tức hệ trọng, không tiện công khai đuổi theo.
Trịnh Châu có Tinh Hoả Thạch đang được nắm giữ bởi Vương gia ở Hồ Trúc, Viễn Chuỷ hiện đang ở nơi đó. Số thị vệ Lục Ngọc ở Chuỷ cung ra ngoài làm nhiệm vụ khi trước cũng đang ở đó, tin chắc tạm thời không có nguy hiểm đáng ngại.
Viễn Chuỷ đệ đệ tuổi nhỏ vô tri, hành sự nóng vội. Ta thân là Chấp Nhẫn không nên tùy tiện rời núi, vẫn là báo tin cho nhị ca tiện đường đón đệ đệ trở về. Ta ở Cung môn chờ tin tức của hai người. Đợi Cung Tam trở về sẽ hàn huyên chút chuyện với đệ ấy.
Mong sớm ngày gặp lại."

Trong thư thuật lại sự tình nhắn gọn nhưng ẩn ý sâu rộng lại có thừa. Cung Thượng Giác càng đọc về cuối, sắc mặt càng đen lại. Trên đỉnh đầu như có thiên lôi giáng xuống, trước mắt thoắt chốc như có mây đen giăng kín, sự bình tĩnh ngày thường cũng theo đó bị cuốn đi sạch.

Viễn Chuỷ làm sao có thể tự đến Trịnh Châu? Đệ ấy cần Tinh Hoả Thạch làm gì? Tại sao không nói với hắn?
Hắn cuộn chặt nắm đấm đến trắng bệch, nghiến răng quăng thư xuống án thư. " Tập hợp quân binh, trong ba ngày phải quét sạch đám đạo tặc kia, còn đám quản sự trong nhà lao, ai không chịu khai thật thì giết hết."

Kim Phục sửng sốt đến không đáp kịp lời.

Hắn nhìn Cung nhị tiên sinh mất bình tĩnh đến nỗi mạch máu gồng lên trên trán, tròng mắt hắn hiện lên tơ máu như con quái thú vừa thức tỉnh nội lực, trong lòng liền phát lên kinh sợ. Kim Phục không biết nội dung thư, nhìn sắc mặt chủ tử chuyển xấu sau khi đọc thư liền đoán Cung môn có chuyện không lành. Bọn họ cần đánh nhanh thắng nhanh để trở về. Nhưng Chấp Nhẫn đại nhân nắm trong tay binh mã của toàn bộ Cung môn, thậm chí còn có Vô Lượng Lưu Hoả, ngài ấy sẽ không dễ dàng thất thủ.

Chẳng lẽ là Cung Tam công tử?

Kim Phục tựa hồ đoán ra một phần nguyên do, hắn từ trong mơ màng sực tỉnh, không dám chậm trễ mệnh lệnh, liền chắp tay đáp: " Thuộc hạ tuân mệnh." Dứt lời, thị vệ áo đen bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Cung Thượng Giác ngồi trầm tư.

Đã dặn trước rằng, nếu như có khó khăn gì hãy tìm đến Cung Tử Vũ cùng Trưởng Lão Viện. Đứa trẻ này sao lại liều lĩnh như thế?.......

Cung Thượng Giác liếc mắt nhìn lá thư lăn lóc trên bàn, đập vào mắt hắn là dòng chữ : Đợi Cung Tam trở về sẽ hàn huyên chút chuyện với đệ ấy.

Cung Thượng Giác nhắm mí mắt nặng nề, thái dương cuộn lên một cơn đau nhói. Nếu chuyện này đem ra phân xử, tội của Viễn Chuỷ sẽ không nhẹ đâu.
——————————————————————

Cung Viễn Chuỷ sau khi tiến vào nội thành, việc đầu tiên y làm là tìm đến Thanh Hoan lâu.

Thanh Hoan Lâu là tửu quán xa hoa bậc nhất Trịnh Châu. Nằm ở ngay trục đường chính trên phố Thượng Quán, lầu chính xây lên 5 tầng, phía sau còn có đại viện hậu viện, nuôi không biết bao ca cơ vũ kỹ xinh đẹp, càng không thiếu những nam kỹ trẻ trung non nớt chuyên làm sủng vật cho các đại gia có thú chơi độc lạ. So với mấy tửu quán mà Cung Tử Vũ hay la cà chơi đùa năm xưa thì Thanh Hoan lâu thực sự là cái chum lớn úp trọn cái bình bát. Xa hoa hơn nhưng cũng phức tạp hơn nhiều.

Thiên hạ tương truyền: Chỉ cần bước một chân vào Thanh Hoan lâu thôi, túi tiền đã bay mất ít nhất 2 lượng bạc. Vậy nên, đệ nhất tửu quán này không phải nơi dành cho những kẻ hàn sĩ, càng chẳng quan trọng tiếp đón những dạ thanh cao.

Trước khi bước vào Thanh Hoan lâu, Cung Viễn Chuỷ tới một quán trọ đổi lại y phục. Y mặc lại huyền y quen thuộc, thân áo khảm đá hồng ngọc, vạt áo thêu vân sóng uyển chuyển. Vỏ ốc chứa độc dược dắt bên thắt lưng. Cung Viễn Chuỷ quay về dáng vẻ luôn có của mình, mái tóc ngang lưng thắt đầy những trang sức bạc sáng bóng và lục lạc, mạt ngạch kết hoa văn dị vực đính mặt ngọc sáng bóng lấp lánh. Không chỉ nhìn ra là người cực kỳ có tiền, mà còn là nhân vật không đơn giản. Chí ít thì rất dễ nhận ra y không phải người Trung Nguyên.

Ngoài cửa có người bước tới. Thị vệ báo tin đứng bên ngoài, thanh âm đủ nghe vọng vào: " Chuỷ công tử, mật báo đưa tin. Đã tra ra tung tích của Vương viên ngoại. Hắn hiện đang ở Thanh Hoan Lâu."

Cung Viễn Chuỷ đeo cây trường đao vào bên hông. Trong bóng gương đồng liền hiện lên gương mặt thiếu niên đang nở một nụ cười lạnh lẽo vô hồn như ma quỷ. Y nói: " Đi thôi. Đi thu thập bạn tốt của Diệp Sơn Hà Dược nào !"
——————————————————————-
Phần I và Phần II ko liên quanh nhau đâu mn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net