Chương 14: Thân phận tân nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cúi đầu nhìn xuống, trên người chỉ còn lại một mảnh nội y.

Cái này do chính tay nàng đặc biệt làm ra, không giống như yếm của thời đại này, chỉ để lộ hai cánh tay, mà là tương tự thời hiện đại, hai mảnh vải mỏng chỉ che ngực, vòng eo thon thả trắng ngần lộ ra hết thảy.

Tí tách.

Một giọt, hai giọt.

Cung Mộ Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy mũi của Cung Viễn Chủy đang chảy máu không ngừng. Cung Mộ Vũ càng thêm quẫn bách, nàng kéo chăn che lấy cơ thể, vùng vẫy cố gắng bò sang đầu giường bên kia, nhưng cả hai chân liền bị tóm lấy và kéo trở lại.

"Tỷ tỷ đừng đi, tỷ tỷ đừng bỏ đệ lại một mình."

Đứa trẻ này, miệng nói ra những lời mềm mại câu nhân như vậy, nhưng động tác dưới thân lại không hề nhẹ nhàng chút nào.

Đầu y vùi vào nơi hõm eo, để lại trên vòng eo trắng nõn của Cung Mộ Vũ đầy dấu đỏ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Cung Mộ Vũ mới chìm vào giấc ngủ sâu. Cung Viễn Chủy nhặt chiếc chăn trên mặt đất lên cẩn thận đắp cho nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ biết không, cho dù Bách Thảo Tụy có vấn đề, mấy thứ độc bình thường cũng chẳng thể làm gì ta."

Ngày hôm sau, Cung Mộ Vũ ngủ đến khi mặt trời đã lên cao. Sau khi thức dậy nhìn vào gương, kinh ngạc thốt lên.

Chỉ thấy trên cổ, eo của nàng đều là những vết đỏ hồng, vô cùng nổi bật.

Cung Mộ Vũ cam tức nghiến răng nghiến lợi, lục lọi khắp tủ để tìm vải cùng kim chỉ mới, tự làm một chiếc khăn lụa, đồng thời quyết định vài ngày tới sẽ không ra khỏi cửa nửa bước.

Nhưng trời đâu chiều lòng người, buổi tối Vũ Cung phái người đến mời, nói là tin tức của hai vị tân nương đã được gửi về, mời cung chủ các cung đến làm chứng.

Cung Mộ Vũ tuy không phải cung chủ, nhưng cũng được mời.

Cung Mộ Vũ nhìn chiếc khăn lụa quấn quanh cổ, quá bắt mắt, dứt khoát đổi sang nón sa, cả mặt và cổ đều được che lại, có người hỏi thì chỉ cần nói là bị nổi mẩn đỏ.

Cung Mộ Vũ đến Vũ Cung, mọi người gần như đã đến đông đủ.

Cung Viễn Chủy nhìn thấy nàng liền muốn tiến tới chào hỏi, nhưng Cung Mộ Vũ đã bước tới bên cạnh Cung Tử Vũ trước. Đối với chuyện xảy ra đêm qua, Cung Mộ Vũ vẫn không biết nên đối mặt với đệ đệ như thế nào.

Cung Mộ Vũ đứng đó, có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng như lửa đốt đang hướng về phía mình, nàng kiềm chế không nhìn người đệ đệ ấy.

“Muội muội, buổi tối vì sao lại đội nón?” Cung Tử Thương hỏi.

"Gần đây đầu thu có hơi nóng, nổi chút mẩn đỏ, không nghiêm trọng đâu tỷ tỷ."

"Vậy có thời gian, đi y quán xem thử. Này Cung Viễn Chủy, đúng lúc đệ đang ở đây, mau giúp Mộ Vũ muội muội xem xem."

"Hôm qua vẫn bình thường mà, sao đột nhiên lại nổi mẩn đỏ..." Cung Mộ Vũ còn chưa kịp từ chối, Cung Viễn Chủy đã sải những bước dài đi tới, thần sắc lo lắng trên khuôn mặt dường như không phải là giả.

Đệ đệ vén khăn lên, lộ ra những vết đỏ dày đặc trên cổ.

Cung Viễn Chủy vội vàng thả xuống: “Không sao…đệ…đợi đệ về bào chế cho tỷ tỷ ít thuốc sẽ khỏi liền.”

Mọi người thấy chuyện không còn nghiêm trọng nữa nên rời sự chú ý đi, cũng không để ý đến việc đôi tai của Cung Viễn Chủy đã đỏ bừng, Cung Viễn Chủy lại thuận tiện đứng cạnh Cung Mộ Vũ.

Đệ đệ nhân lúc không ai chú ý, hai tay luồn vào trong ống tay áo của Cung Mộ Vũ, móc ngón tay của nàng, thì thầm vào tai: “Tỷ tỷ đừng giận đệ, đệ cũng là bị trúng độc nên mới…”

Cung Mộ Vũ không muốn nghe những gì đệ đệ nói nên lại đi về phía Cung Tử Thương ở bên đó.

Lúc này, hai vị tân nương bước vào. Cung Mộ Vũ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hai vị tân nương này, quả nhiên xinh đẹp hơn người.

Một vị vẻ đẹp làm say đắm tâm hồn, quyến rũ mà dịu dàng, thanh tao không dính bụi trần. Đó là tân nương được Thượng Giác ca ca chọn trúng - Thượng Quan Thiển.

Vị còn lại, khuôn mặt chỉ bằng bàn tay, ngũ quan mềm mại không tì vết, dưới ánh nến mờ ảo, đẹp đến chói mắt. Vị này là tân nương do Tử Vũ ca ca lựa chọn - Vân Vi Sam.

Quả là cái tên hay, Vân Vi Y Sam, hẳn là cực kì đẹp. Cung Mộ Vũ không nhịn được mà cất lời: “Quả nhiên là hai vị mỹ nhân.”

Cung Tử Thương đáp lại: “Hẳn vậy rồi, nếu không thì làm sao khiến hai con người kia mê mẩn đến vậy.”

Đằng sau truyền tới giọng nói: “Không bằng một nửa của tỷ tỷ.” Cung Mộ Vũ cũng chỉ coi như không nghe thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net