Chương 18: Tẩu tẩu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong bữa sáng, Cung Mộ Vũ bắt đầu đi dạo khắp nơi.

Nghe nói Vũ Cung và Giác Cung đều đã đón tân nương của mình về, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì hai vị này chính là tẩu tẩu mới của nàng, Cung Mộ Vũ cảm thấy bản thân nên đến thăm hỏi một chút.

Nàng hái một ít dâu tây và anh đào mới, xách theo chiếc giỏ nhỏ, đi đến Vũ Cung trước.

"Vân cô nương buổi sáng tốt lành."

"Muội muội buổi sáng tốt lành, vốn nên là ta đi thăm muội muội trước, không ngờ muội muội lại đến trước, là ta thất lễ rồi."

Cung Mộ Vũ cười đáp: "Tỷ tỷ quá lời rồi. Mộ Vũ Các của muội cũng không có thứ gì hiếm lạ, chỉ có trái cây và rau quả là tươi mới nhất, nay hái cho tỷ tỷ nếm thử."

Vân Vi Sam mỉm cười nhận lấy: "Vậy thì đa tạ muội muội."

Cung Mộ Vũ thấy Vân Vi Sam có chút lơ đễnh, liền hỏi: "Tỷ tỷ đang có tâm sự gì sao?"

Vân Vi Sam cũng không tránh né nàng, thẳng thắn nói: "Chấp Nhẫn đại nhân hôm nay phải vào núi sau để tham gia thử thách, ta lại không biết mình có thể làm gì để giúp ngài ấy."

Cung Mộ Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Muội sống ở gần núi sau, chỉ biết gần núi sau lạnh lẽo. Đêm qua còn nhìn thấy khí lạnh thoát ra ngoài. Tử Vũ ca ca sợ lạnh, tỷ tỷ nếu tin muội, vậy thì chuẩn bị thêm một số y phục chống lạnh cho Tử Vũ ca ca đi."

Vân Vi Sam mở to mắt: “Trung Thu vừa qua, núi sau đã lạnh như vậy sao?”

Cung Mộ Vũ nhìn cô, không hổ là tân nương được Chấp Nhẫn chọn trúng, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, đôi mắt cũng vô cùng mỹ lệ, giờ đây đôi mắt ấy đang nhìn nàng như vậy, quả nhiên thực sự vì Chấp Nhẫn mà lo lắng.

Cung Mộ Vũ gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói núi sau có Tuyết Cung, quanh năm tuyết rơi không ngừng, là nơi gần với núi trước nhất, Mộ Vũ Các đó của muội chưa cần vào đông cũng đã cần phải sưởi ấm rồi."

Vân Vi Sam gật đầu, đứng dậy muốn đi chuẩn bị y phục, lại nghĩ đến Cung Mộ Vũ vẫn đang ở đây, có chút khó xử.

Cung Mộ Vũ nhìn ra sự khó xử của cô, liền đứng dậy: "Tử Vũ ca ca một hồi nữa liền phải vào núi sau rồi, tỷ tỷ cứ bận, không cần để tâm tới muội. Muội sẽ đến chỗ vị tỷ tỷ khác ngồi một lúc."

Vân Vi Sam gật đầu, tiễn nàng ra khỏi cửa, rồi vội vàng quay lại thu xếp y phục.

Cung Mộ Vũ nhìn theo bóng lưng cô, có chút cảm thán: Trong nháy mắt, bọn họ đều đã trưởng thành, bên cạnh hai vị ca ca giờ cũng đã có người quan tâm chăm sóc. Chỉ mong rằng vị này và vị tỷ tỷ ở Giác Cung kia, đều thật tâm thật ý yêu thương hai vị ca ca.

----------------------✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧----------------------

Cung Mộ Vũ quay về Mộ Vũ Các để ăn trưa, lại chợp mắt một lát, rồi mang theo trái cây mới đến Giác Cung.

Thượng Quan Thiển đang ở trong phòng vẽ hoa, thấy nàng tới cũng rất vui vẻ.

Hai vị tẩu tẩu này có tính cách thực sự khác nhau. Vân Vi Sam trông lạnh đãm hơn, nhưng lại thật tâm thật ý đối đãi với nàng. Còn vị Thượng Quan Thiển này cho nàng một cảm giác rất khác, ngoài mặt vô cùng nhiệt tình, từ trà tới nước không chút thiếu sót, nhưng lại khiến người ta khó mà nhìn thấu được tâm tư.

Nhưng vậy thì sao, Cung Mộ Vũ từ nhỏ đã thích người đẹp, bất kể nam nữ.

Vị tẩu tẩu này cũng trời sinh tư sắc hơn người, Cung Mộ Vũ liền không nhịn được mà nói ra những lời trong lòng: “Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, chẳng trách có thể thu phục được Thượng Giác ca ca.”

Thượng Quan Thiển che mặt cười nhẹ: "Muội muội đừng lấy ta ra trêu đùa, bản thân muội cũng hoa dung nguyệt mạo, liệu có muốn nắm lấy vị nam tử nào?"

"Muội tất nhiên là không có, muội chỉ muốn một mình vui vẻ tự tại."

"Thật không, ta nghe Giác công tử nói, Chủy công tử ngày ngày chạy đến chỗ muội!"

Cung Mộ Vũ cũng cười: "Còn nói muội trêu đùa tỷ, tỷ tỷ đây cũng là đang ghẹo muội mà. Tuy bọn muội không có quan hệ huyết thống, nhưng muội thật sự coi Viễn Chủy như đệ đệ ruột mà yêu thương thôi."

Nhiều năm như vậy, Cung Mộ Vũ chưa bao giờ tránh né về thân thế của bản thân.

Mọi người trong Cung gia đều biết chuyện, không cần phải giấu diếm.

Thượng Quan Thiển đối diện cố nén ý cười, một tay chống cằm nhích lại gần nhìn nàng, giọng nói phát ra vừa mềm mại vừa quyến rũ: “Muội muội thật sự nghĩ như vậy sao?”

Câu hỏi này có chút đột ngột, Cung Mộ Vũ nhất lời không theo kịp được lời cô nói.

Đột nhiên có một âm thanh truyền tới từ cửa sổ.

"Ai!"

Cung Mộ Vũ cất giọng nhẹ nhàng hỏi, một chiếc ám khí thuận tay phi tới.

"Là ta."

Cánh cửa mở ra, Cung Thượng Giác xoải bước đi vào, nghịch nghịch ám khí trong tay. Cung Mộ Vũ liếc qua phía sau ca ca, một bóng người lướt qua. Nàng cũng không quan tâm lắm, chắc chỉ là thị vệ nào đó mà thôi.

Cung Mộ Vũ và Thượng Quan Thiển đứng dậy hành lễ: "Tham kiến Thượng Giác ca ca /Tham kiến công tử."

Cung Thượng Giác gật đầu với hai nàng, ngồi xuống nếm thử giỏ trái cây mới hái kia.

"Tay nghề của muội muội ngày càng tốt, quả này dịu ngọt giải khát, mỗi khi ta hành tẩu trên giang hồ, đều luôn nhớ tới nó."

Cung Mộ Vũ ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy ca ca nói nhiều lời như vậy cùng một lúc, liền cũng thuận theo đáp: "Thượng Giác ca ca đã thích, vậy mấy ngày tới muội sẽ sai người mang tới thêm."

“Không cần phiền vậy.” Cung Thượng Giác nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Ta sai người đến lấy là được.”

Cung Mộ Vũ gật đầu, liền muốn rời đi: “Bây giờ ca ca trở về, có người cạnh bên tỷ tỷ, muội cũng nên quay về rồi."

Thượng Quan Thiển liếc nhìn Cung Thượng Giác, có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Ta tiễn muội muội.”

"Không cần, để ta tiễn."

Hai vị thiếu nữ nhìn hắn đầy sự kỳ lạ, chỉ thấy ca ca đứng dậy chỉnh lại áo choàng rồi đi ra ngoài. Cung Mộ Vũ chỉ đành hành lễ với Thượng Quan Thiển, vội vàng đuổi theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net