Chương 34: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông trong Sơn Cốc rất lạnh, Cung Mộ Vũ trời sinh sợ lạnh, bình thường vào đầu đông sẽ mặc y phục dày hơn.

Mấy hôm nay trời càng lúc càng lạnh, nói chuyện bên ngoài phòng thậm chí có thể thở ra hơi trắng. Trong Vũ Cung, Cung Mộ Vũ dứt khoát không ra ngoài, lôi kéo Cung Tử Thương và Vụ Cơ phu nhân cùng nhau may vá.

Chuyện giữa Cung Mộ Vũ và Cung Viễn Chủy, Cung Tử Thương đều biết hết tất thảy, thật không ngờ, cô lại không hề phản đối. Vụ Cơ phu nhân ở bên kia, chỉ nói bản thân già rồi, con cháu tự có phúc phận của con cháu, chỉ cần nàng hạnh phúc là được.

Ban đêm, Cung Mộ Vũ rúc vào trong chăn, rõ ràng đã dặn hạ nhân đốt thêm lò sưởi, nhưng tay chân nàng vẫn lạnh buốt.

Lúc đang mơ màng, nàng bỗng được bao bọc trong cái ôm ấm áp, người đằng sau tựa như một chiếc bếp nhỏ, sưởi ấm không khí trong chăn của nàng.

"Sao lại đến nữa rồi? Không phải đã bảo đệ mấy ngày này đừng qua đây rồi sao, ca ca sắp quay về rồi, kẻo lại bị huynh ấy tóm được." Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, còn mang theo cơn buồn ngủ.

Cung Viễn Chủy vùi đầu vào hõm cổ nàng, cúi đầu: “Không sợ, đệ sẽ rời đi khi trời sáng.”

“Ừm.” Nhìn thấy Cung Mộ Vũ lại sắp ngủ thiếp đi, Cung Viễn Chủy bắt đầu gợi nàng nói chuyện.

“Gần đây tỷ tỷ làm gì vậy?” Tay y trượt tới phía eo, nhẹ nhàng luồn vào trong nội y. Chiếc bụng nhỏ Cung Mộ Vũ lạnh ngắt, đệ đệ cau mày, lấy tay phủ lên toàn bộ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Cung Mộ Vũ cảm thấy cái bụng nhỏ được một bàn tay ấm nóng phủ lấy, nàng giống như một con mèo con, thoải mái khịt mũi mấy cái, sau đó lẩm bẩm: “Mùa đông rất lạnh…ta đã may y phục mới cho Viễn Chủy.”

"Thật ạ? Y phục mới kiểu dáng gì? Thượng y hay hạ thường? Áo trong hay áo choàng?"

Cung Mộ Vũ cảm thấy thoải mái đến mức gần như ngủ thiếp đi: "Bây giờ...chưa thể nói cho đệ được"

"..."

Đợi khi toàn thân nàng ấm lên, Cung Viễn Chủy mới ngừng nói chuyện với nàng.

Y đem người nữ tử trong lòng nhẹ nhàng xoay lại, vòng cánh tay mảnh khảnh của nàng quanh eo mình, đặt một nụ hôn lên trán nàng.

"Ngủ đi, tỷ tỷ. Về sau có đệ ở bên tỷ, tỷ sẽ không còn lạnh nữa."

Gió lạnh ngoài cửa sổ rít lên, lò sưởi trong phòng bập bùng kêu lách tách, Tiểu Nguyễn mở cửa sổ nhỏ cho thoáng khí, mơ hồ nhìn thấy trên giường tựa hồ có thêm một bóng người, nàng sớm đã chẳng lấy làm lạ, liền lặng lẽ rời đi.

Đêm nay, ngoài phòng tuyết rơi, Cung Viễn Chủy bị tiếng hoa tuyết rơi xuống đất làm cho tỉnh giấc, mạch suy nghĩ càng ngày càng trôi xa.

Chủy Cung rộng lớn như thế, nhưng lại chỉ có một mình y. Đến tối, tất cả các đại phu đều về nhà, chỉ còn lại lác đác vài thị vệ, đứng như pho tượng ở hành lang đình ngoài, không có một tia sức sống.

Nhớ đến ngày hôm đó, cũng là một đêm ngày đông, bếp lò trong phòng đốt nóng rực, y trong lúc say giấc thì đá tung chăn ra.

Song đến nửa đêm tuyết rơi dày đặc cũng giống như bây giờ vậy, sáng sớm hôm sau, y liền bị sốt.

Y ôm lấy đầu trong cơn choáng váng, giẫm trên nền tuyết dày qua đầu gối, từng bước một đi đến Giác Cung, lại được biết rằng Thượng Giác ca ca sớm đã ra ngoài Cung Môn. Y đứng một mình tại bậc thềm trước Giác Cung một lúc lâu, ngây người nhìn những chiếc đèn lồng trên mái hiên, sau đó lại lê từng bước một đi về Chủy Cung.

Một mình bốc thuốc, một mình sắc thuốc, một mình uống bát thuốc đắng, sau đó quấn mình trong chiếc chăn dày, bao lấy toàn thân mồ hôi đầm đìa. Lúc đó nghĩ, đợi khi Thượng Giác ca ca trở về, nhất định sẽ ôm lấy huynh ấy mà khóc thật lớn.

Nhưng sau khi Thượng Giác ca ca trở về rồi, y cũng sớm đã không còn cảm giác tủi thân lúc đó nữa, chỉ bình thản mỉm cười nói một câu: "Phong hàn mà thôi, không có gì đáng ngại."

Muôn vàn suy nghĩ trong đầu, y nhìn người nữ tử đang say giấc ngủ trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ, cuối cùng ta cũng không còn một mình nữa rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net