Chương 7: Giải độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đánh nhau chẳng chút nương tay, may mà Kim Phồn tiến lên, tách hai người họ ra.

Lúc này, Cung Mộ Vũ cảm thấy cổ mình có một luồng khí lạnh sắc lẹm.

"Mang thuốc giải ra đổi mạng nàng."

Cung Tử Vũ và Cung Viễn Chủy đồng thời nhìn sang.

Cung Tử Vũ lo lắng, tiến lên hai bước muốn cứu nàng. Nữ thích khách ấy dùng trâm cài đâm vào vai phải của Cung Mộ Vũ: “Đừng qua đây!”

Máu tươi lập tức chảy xuống, Cung Viễn Chủy nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chết chắc rồi!"

"A!"

Không biết từ khi nào, Cung Hoán Vũ từ các lâu phía sau nhảy xuống, Cung Viễn Chủy dùng ám khí phi trúng cổ tay thích khách.

Cung Hoán Vũ trong hai chiêu liền bắt được cô ta.

"Tỷ tỷ!"

"Mộ Vũ!"

Hai giọng nói lo lắng vang lên, Cung Viễn Chủy nhanh hơn một bước đỡ lấy Cung Mộ Vũ sắp ngã, quay người bế nàng lên đi về phía y quán. Bỏ lại Cung Tử Vũ cánh tay đỡ lấy không trung, sau đó cùng Kim Phồn ngơ ngác nhìn nhau.

"Tiểu tử này từ khi nào lại trở nên thân thiết với Mộ Vũ như vậy?"

Cung Viễn Chủy dọc đường dùng khinh công phóng nhanh về y quán, nhẹ nhàng đặt Cung Mộ Vũ lên tháp thượng.

"Tỷ tỷ, mạo phạm rồi."

Nói xong, đem y sam trên vai phải của Cung Mộ Vũ nhẹ nhàng cởi xuống. Cung Mộ Vũ thở hổn hển vì đau đớn, cũng mặc cho đệ đệ tới tới lui lui. Nghĩ lại năm đó cùng Chấp Nhẫn đại nhân luyện kiếm, trốn học bị phát hiện, cũng chỉ phạt nàng đứng tấn dưới nắng, có khi nào bị thương nặng như vầy.

Tình trạng thương tích trên vai phải nói nặng thì không nặng, miệng vết thương không lớn, chủ yếu là sâu, trên cây trâm còn được tẩm độc, miệng vết thương đã chuyển sang màu đen.

Cung Viễn Chủy siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn nàng một cách sâu thẳm, lại nói một câu: "Tỷ tỷ, mạo phạm rồi." Sau đó phủ môi lên trên.

Sắc mặt Cung Mộ Vũ tái nhợt vì đau đớn, nhưng vẫn đưa tay đẩy đệ đệ ra: "Shh...Viễn Chủy đệ đệ, như này... không hợp quy củ..."

“Tỷ tỷ trúng độc rồi, nếu không kịp thời hút chất độc ra ngoài, độc tố theo kinh mạch lan khắp cơ thể, tỷ tỷ sẽ càng đau đớn hơn."

Lời vừa dứt, đệ đệ bất chấp sự ngăn cản đem Cung Mộ Vũ đè xuống tháp thượng, cưỡng ép hút chất độc ra ngoài. Cung Mộ nằm trên tháp thượng, y sam xộc xệch, không khỏi thở dốc.

Cung Viễn Chủy đi ra đi vào, lấy dược liệu đắp lên miệng vết thương, rồi băng bó cho Cung Mộ Vũ.

"Tỷ...tỷ tỷ..." Dáng vẻ bá đạo lúc hút độc ban nãy đã biến đi đâu mất, tai của Cung Viễn Chủy đỏ bừng: "Tỷ tỷ có thể quay người đi, quay lưng về phía đệ."

"Sao vậy?"

"Vết thương của tỷ tỷ ở trên vai phải. Miếng gạc cần luồn qua dưới cánh tay trái của tỷ tỷ, rồi lại quấn quanh vai phải để băng bó." Cung Mộ Vũ sớm đã đau đớn mơ mơ hồ hồ, tự nhiên người khác nói gì liền nghe cái đó.

Nàng quay người, thẫn thờ cởi y sam, chầm chậm từng chút một do sợ ảnh hưởng tới vết thương.

Nhưng nàng lại không biết rằng đệ đệ ở phía sau xấu hổ đến mức khuôn mặt đã nóng bừng.

"Tỷ tỷ, nâng tay trái lên một chút...được rồi tỷ tỷ, có thể hạ xuống rồi."

"..."

Im lặng hồi lâu.

"Viễn Chủy đệ đệ, đã xong chưa?"

"À...à xong rồi tỷ tỷ, đệ giúp tỷ."

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng khoác y sam lên người nàng, sau đó lại nhẹ nhàng lấy phần tóc ra. Cung Mộ Vũ đau đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, cả căn phòng tràn ngập hương thơm hoa trái.

"Tỷ tỷ, thơm thật đấy."

"A...hả?"

Cung Mộ Vũ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền ngã về phía sau, thuận tiện ngã vào vòng tay của Cung Viễn Chủy. Chất độc này rất mạnh, ban nãy tuyệt nhiên không đợi thuốc mê ngấm đã hút ra, bây giờ đúng lúc thuốc mê phát huy tác dụng, Cung Mộ Vũ chìm vào giấc ngủ sâu.

Cung Viễn Chủy từ phía sau ôm lấy Mộ Vũ, hơi thở phả trên cổ nàng “Tỷ tỷ, thật sự rất thơm a."

Giây tiếp theo, môi Cung Viễn Chủy chậm rãi đến gần, phủ lên môi nàng.

"Tỷ tỷ, thật ngọt a."

"Mộ Vũ, Mộ Vũ muội thế nào rồi? Đều tại ca ca đã không bảo vệ tốt cho muội! Cung Viễn Chủy ngươi ở đâu? Mộ Vũ thế nào rồi!" Cung Viễn Chủy trong nháy mắt gân xanh đều nổi lên, đệ đệ siết chặt nắm tay, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, không được phát cáu với tên công tử bột này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net