Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 9 tháng 7

Khu chợ truyền thống Haeundae: Tteokbokki, tôm chiên, hải sản, bánh cá Goresa, donnut; trung tâm mua sắm Nampo-dong, khu chợ đêm Bu-pyung: chân giò hấp, thịt bò sống, gà rán, lẩu thịt bò, canh cá chép.

Trên app ghi chú điện thoại Trần Đình Hiên đem bảng liệt kê mĩ thực từng cái từng cái tick, cảm thấy mĩ mãn mà thở một hơi. Cả ngày hôm nay như bị thánh ăn nhập.

Ăn no và đi mệt rồi, quay về nhà nghỉ cả người như muốn liệt tới nơi, nhưng tổng thể mà nói thì rất vui "mĩ thực có thể an ủi tâm tình" câu nói này vô cùng thích hợp dùng trên người Đình Hiên lúc này.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, học đệ Hoàng Văn Đình cùng cậu uống bia, hút thuốc ở ban công, hai người ngắm mây ngắm trời ngắm trăng khuyết, một câu lại một câu trò chuyện, bất tri bất giác cả hai đều uống có điểm chếch choáng.

Hoàng Văn Đình chống tay trên lan can, đột nhiên nói một câu cụt hứng "Học trưởng, em thật sự có chút không nỡ rời Hàn Quốc"

"Cậu là không nỡ rời ba chị gái phiên dịch ở đây của Lớn Vừa Bé đi, hahaha" Trần Đình Hiên bá vai học đệ, đùa giỡn thành viên bé nhất trong đội "tam kiếm khách".

Hoàng Văn Đình lắc đầu nhìn cậu, nhìn một hồi mới nói "Không phải, chỉ là lần đầu tiên được ra nước ngoài thi đấu cùng học trưởng, cơ hội hiếm có, cũng không biết bao giờ mới lại được như vậy nữa"

"Nỗ lực lên, chàng trai. Thế giới này nằm trong tay cậu" Trần Đình Hiên nâng cốc hướng về phía học đệ.

Hoàng Văn Đình ngập ngừng một chút sau đó vẫn quyết định mở miệng "Học trưởng, anh có người thích rồi à?

Học đệ chăm chú nhìn sườn mặt học trưởng, anh ấy rõ ràng lớn hơn mình hai tuổi, nhưng mà nhìn mặt so với mình lại trẻ hơn, người không cao nhưng tràn đầy sức sống, đối với đàn em trong trường đều rất chiếu cố, đối với cậu còn đặc biệt tốt. Hoàng Văn ĐÌnh kì thực đã sớm trộm thích vị học trưởng đáng yêu này, chỉ là không dám biểu lộ với người ta, sợ rằng sẽ phá vỡ quan hệ tốt đẹp của họ hiện tại. Chỉ là tối nay, cậu muốn mượn rượu, dũng cảm cho bản thân một cơ hội.

"....có" thật lâu mới có câu trả lời, Đình Hiên cúi đầu nên nhìn không rõ trên mặt cậu là biểu tình gì, hai vai chùng xuống có vẻ cô đơn.

"Nhưng mà, chỉ là đơn phương thôi"

Trần Đình Hiên khó khăn lắm mới nói ra được câu trả lời, chỉ một câu đơn giản vậy thôi, mà đem đến biết bao đau đớn, rõ ràng bia vừa nãy vẫn còn rất dễ uống, trong tức khắc nghẹn lại ở cổ họng nuốt không trôi.

Hoàng Văn Đình không bị câu trả lời của Đình Hiên làm cho chùn bước, đối phương có người trong lòng rồi thì sao chứ, cậu thích anh ấy, căn bản sẽ không để tâm đến những chuyện khác.

Cậu nhóc thời khắc này đang đối mặt với quyết định dũng cảm nhất cuộc đời mình, cậu xoay người, mặt đối mặt với học trưởng, chân thành trịnh trọng tuyên bố "Học trưởng, em thích anh, anh có muốn thử thích em không?"

Phụt! Đang uống rượu Trần Đình Hiên bị lời tỏ tình bất ngờ này dọa sặc, mãnh liệt ho vài tiếng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"C..cậu đang đùa thôi đúng không" Trần Đình Hiên cố tình tránh né đem câu nói kia làm như trò đùa mà trả lời.

"Em không đùa"

Hai cánh tay Hoàng Văn Đình  đem cả người Đình Hiên vây lại trên lan can, không cho cậu đường trốn thoát

"Học trưởng, em là thật lòng"

Học đệ tước mặt Đình Hiên với học đệ hàng ngày không giống nhau, sức lực đàn ông mười phần, cả người tản phát ra khí tức chiếm hữu.

Trần ĐÌnh Hiên cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, bị nam nhân ép tường thế này, không phải lần đầu tiên.

Bất chợt lại nhớ đến vai diễn Jack của Biện Khánh Hoa, đó là lần đầu tiên cậu bị ép tường đồng thời cũng mất nụ hôn đầu với người ta, mặc dù lúc đó chỉ là quay phim. Nhớ lại lúc đó tim cậu đập như điên trong lồng ngực, mắt mở trừng trừng nhìn môi người kia hôn lên, xúc cảm trên môi mềm mềm ngứa ngứa như có con kiến bò loạn...

Đệch, giờ là lúc nào rồi còn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh!

Xốc lại tinh thần, Trần ĐÌnh Hiên một lần nữa quay về với hiện thực.

Cậu nhìn học đệ trước mặt đã không còn vẻ mặt hi hi ha ha thường ngày, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cậu.

Không ngờ mới hôm qua cùng Biện Khánh Hoa nói mấy lời an ủi cổ vũ kia, hôm nay đã phải dùng lên người mình rồi.

"Được một người thích là một chuyện rất đáng vui mừng, nếu như có người tỏ tình với em, em sẽ rất vui vẻ, mặc dù có thể sau này không thể ở bên nhau, em cũng sẽ vô cùng biết ơn phần tình cảm này"

Ca, chẳng ngờ rằng em và anh cùng lúc lại gặp phải vấn đề khó xử như nhau, chỉ là anh thì muốn đi bày tỏ còn em là được người ta bày tỏ.

Trần Đình Hiên đứng thẳng người lại, dùng tay đẩy người cao hơn cậu nửa cái đầu trước mặt lùi về sau hai bước, sau đó hít sâu một hơi, hơi cúi xuống, dùng thái độ nghiêm túc nhất mà nói "Xin lỗi, học đệ, cảm ơn em đã thích anh, chỉ là anh của hiện tại, còn chưa có biện pháp tiếp nhận ai khác ngoài người ấy, mong em hiểu được" tận lực biểu đạt mình không thể tiếp nhận tình cảm này.

Không nghe thấy hồi đáp của học đệ, cậu đứng thẳng người lại, nhìn thẳng vào đối phương.

Hoàng Văn Đình một mặt vô cùng bình tĩnh, không có chút biểu lộ nội tâm thất vọng vì bị từ chối, cậu vốn dĩ đã biết kết quả rồi, khi quyết định nói ra những lời này đã sớm biết, phần tình cảm này đã được ấn định sẽ bị cự tuyệt.

"Là Biện Khánh Hoa đúng không?"

"Cái gì?"

"Học trưởng, người anh thích, là Biện Khánh Hoa, có phải không?"

Nghe thấy bí mật cất giấu sâu trong nội tâm phút chốc bị bóc trần, Trần Đình Hiên một mặt thất kinh, cậu không hiểu, làm sao có thể có người đoán được ra tâm ý của cậu với anh ấy?

Hoàng Văn ĐÌnh dường như đã đọc được câu trả lời từ ánh mắt học trưởng, cậu nói "Em đã nhìn ra lâu rồi, người khác có lẽ không hiểu, hoặc không để ý, những em thì khác, mỗi lần nhìn anh nhắc đến BIện Khánh Hoa, trong ánh mắt đều lấp lánh tia sáng, lúc đó em liền hiểu" Cậu cười khổ mà kể lại

"Ánh mắt không biết nói dối đâu, học trưởng"

"Anh của ngày trước, chưa từng biết đến ưu phiền, mà anh của hiện tại đã biết mềm yếu rồi"

"Từ khi quay Bẫy xong, thật sự đếm không xuể số lần anh nhắc đến cái tên kia trước mặt em, em nhìn hai người càng bước càng tiến gần nhau, bất lực mà không thể ngăn cản"

"Em vốn dĩ chỉ định lấy thân phận là một đàn em ở bên cạnh học trưởng là mãn nguyện lắm rồi, nhưng mấy ngày nay, em nhìn ra được tâm sự của anh, nhìn anh vùng vẫy tránh thoát khỏi nỗi thống khổ, thật sự khiến em đau lòng. Người em trân trọng, sao phải chịu đựng đau thương người khác mang đến"

"Học trưởng, em không muốn tiếp tục nhìn anh phiền não nữa"

Hoàng Văn ĐÌnh nói xong những lời này, ngừng một chút, Trần Đình Hiên định nói gì đó liền bị gạt đi, học đệ tiếp tục lên tiếng hỏi "Học trưởng, anh không định thử bày tỏ với người ta sao?"

Trần Đình Hiên miệng cứ khép rồi lại mở không biết nên trả lời như thế nào.

Không muốn bày tỏ tâm ý là vì sợ bị cự tuyệt, sợ đánh mất cái danh bạn bè, không thể ở bên người ấy nữa.

"Anh...còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lí bị từ chối" Thanh âm nhỏ đến mức gần như nghe không thấy.

"Anh cứ như vậy xác định mình sẽ bị từ chối? Cái gì cũng không làm, cũng chính là tự chấp nhận thất bại rồi, đây một chút cũng không phải tác phong làm việc của anh từ trước đến giờ. Thay vì cứ ngày ngày bất an mà ở cạnh anh ta, không bằng đánh cược một lần, ít nhất đỡ hơn hiện tại cứ lo được lo mất. Vốn dĩ thích một người, là quyền của bản thân mình. Phần tình cảm này, tốt nhất vẫn nên nói ra, như vậy cuộc đời mới không còn gì để hối tiếc".

Câu cuối cùng, vừa để nói cho Trần Đình Hiên nghe, cũng là để nói với bản thân mình.

"Học trưởng, anh có thể từ chối em, nhưng em sẽ không từ bỏ đâu. Chỉ cần anh và anh ta chưa bắt đầu thì em vẫn còn cơ hội"

Ném ra câu cuối cùng, uống nốt ngụm rượu trong cốc, Hoàng Văn Đình quay người sải bước rời khỏi phòng Đình Hiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net