Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 14 tháng 7 (4)

Tại một góc bí mật ở vườn hoa khách sạn, hai người vừa mới biểu đạt tình ý với đối phương đang ôm chặt chẽ không rời, hai người dán sát không một kẽ hở, song phương cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể đối phương truyền đến, giống như muốn đem hết những gì đã bỏ lỡ trước đó bù lại trong cái ôm này, hận không thể để thời khắc này dừng lại mãi mãi.

Cuối cùng cũng nhận được hồi đáp đồng dạng từ đối phương, Trần Đình Hiên chìm đắm trong cảm giác được hạnh phúc bao vây, những đau khổ dằn vặt trước đó toàn bộ đã được thay thế bằng cảm giác ngọt ngào.

Biện Khánh Hoa ôm tiểu khả ái trước mắt, cũng đồng dạng cảm thấy hạnh phúc. Lúc đầu cứ do dự trốn tránh thực tại, thật may mắn Trần Đình Hiên đã dũng cảm hơn mà tiến lên một bước, dùng tình yêu và sự ấm áp khơi dậy dũng khí trong anh, cuối cùng cũng có thể được ôm người mình yêu trong lòng.

Hai người ôm nhau thật lâu thật lâu, cả hai đều không nói gì, không muốn phá vỡ không khí lãng mạn hiện tại.

Cuối cùng vẫn là Trần Đình Hiên lên tiếng trước, cậu thắc mắc Biện Khánh Hoa vừa ở bữa tiệc hiện tại đã ở đây rồi "Ca, anh không phải đi tiếp rượu sao, mau quay về đi" cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt ấm áp của người vừa mới trở thành bạn trai mình không lâu kia, mặc dù không lỡ để anh ấy đi nhưng công việc vẫn quan trọng hơn.

Biện Khánh Hoa cười cười đáp "Anh đã nói với Thế Hào ca rồi, nói sợ em uống say sẽ không thoải mái, cả công ty đều biết anh sủng nhất em rồi, đều bảo anh đi xem em, mà vừa nãy bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi. Thế nên yên tâm cùng anh đi hẹn hò đi"

"Hẹn hò?"

"Nhóc ngốc, em quên đã đáp ứng anh là đến Thành Đô cùng nhau đi ăn mĩ thực sao?"

"Bây giờ luôn á? Nhưng mà..." Trần Đình Hiên nhớ lại tình cảnh bị bao vây ở Thái Cổ Lí ngày hôm qua, có chút không dám tin hai người họ có thể quang mình chính đại xuất hiện cùng nhau trước công chúng.

"Không vấn đề, cứ tin ở anh" Biện Khánh Hoa nắm tay Trần Đình Hiên, hai người chậm rãi đi bộ trong vườn hoa hướng về phía sảnh khách sạn.

Mặc dù cả hai đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng còn chưa có công khai, vì thế đi đến lối đi có người qua lại, hai bàn tay tự động ngầm hiểu buông ra, một trước một sau đi vào khách sạn, vào thang máy đến cửa phòng Biện Khánh Hoa.

"Ca, chúng ta quay về làm gì?" Trần ĐÌnh Hiên hiện tại đang hơi hồi hộp, không rõ Biện Khánh Hoa đang muốn làm gì, không phải là mấy cái hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi như trong não cậu hiện tại đấy chứ??!!!

"Chúng ta đi hẹn hò, thì phải quay lại thay đồ đã chứ, em không định để chúng ta vừa ra cửa đã bị fan nhận ra chứ?" Biện Khánh Hoa khả năng là không đoán được tiểu khả ái bên cạnh mình lúc này trong não đang phát cảnh người lớn.

Anh quét thẻ mở cửa phòng, nhanh chóng kéo ĐÌnh Hiên vào trong.

Trong phòng vô cùng sạch sẽ, vật dụng cá nhân cũng được sắp xếp vô cùng gọn gàng, ngăn nắp, không hổ là ca ca yêu sạch sẽ, so với phòng mình thì đúng là một trời một vực.

Trần Đình Hiên một bên quan sát một bên ngầm đánh giá.

Biện Khánh Hoa lôi từ trong hành lí hai chiếc áo màu trắng, đem một trong hai đưa cho Đình Hiên, ý bảo em ấy thay ra.

Tỉ mỉ nhìn kĩ một chút thì thấy là hai chiếc áo phông mới tinh còn chưa cắt mác, mặt trước phía bên góc trái vậy mà in hình một nhân vật hoạt hình "quái vật ba mắt", là một nhân vật hoạt hình Biện Khánh Hoa thích. Mà trên tay Biện Khánh Hoa cũng cầm một chiếc áo phông "quái vật ba mắt" tương tự, chỉ là kiểu không giống nhau.

"Ca, anh thật sự thích đồ chơi mình quảng cáo a, đến áo cũng mua theo chủ đề đó nữa"

"Cái trên tay em là anh đặc biệt muốn đưa cho em a, thực ra là đồ fan tặng thông qua trợ lí, nhưng mà không phải size của anh, vì thế mới tặng cho em đấy. Tối nay trùng hợp lại dùng đến" Biện Khánh Hoa có chút xấu hổ, lần đầu tiên tặng quà cho tiểu tình nhân mà lại là lấy đồ của fan đem tặng. Trong lòng thầm nghĩ lần tới nhất định sẽ tự tay chuẩn bị quà cho tiểu khả ái biểu đạt tâm ý mới được.

"Nhanh đổi đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian ra ngoài"

Bị Biện Khánh Hoa giục thay đồ, Trần Đình Hiên lại hơi do dự. Trong phòng chỉ có hai người họ, mặc dù đều là con trai, lại vừa xác định quan hệ yêu đương, nhưng mà muốn cậu ở trước mặt người ta thay đồ, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhìn Biện Khánh Hoa trước mặt mình rất tự nhiên đem áo cởi ra, để lộ cơ thể tập luyện rắn chắc, đường eo hoàn mĩ, ĐÌnh Hiên lại bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.

Cậu nhanh chóng chuồn vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, thay xong áo mới mở cửa bước ra.

Cửa vừa mở ra, đã bị Biện Khánh Hoa trực sẵn bên ngoài tóm lấy eo ép vào tường "Bảo bảo ngại ngùng sao?" Biện Khánh Hoa lại bắt đầu giở thói đùa giỡn.

Trần Đình Hiên mặc dù mặt đều muốn đỏ lên rồi nhưng vẫn cứng miệng "Nào có, chỉ là muốn nhìn gương thôi, xem áo mặc có đẹp hay không"

"Vậy à, em hiện tại đều đã là của anh rồi, còn xấu hổ cái gì nữa chứ"

Nói xong, nâng cằm ĐÌnh Hiên, lại là một nụ hôn dài kiểu Pháp. Thật ngọt, còn đem theo một chút hương vị sữa chuối, tối nay còn có chút vị của rượu, thật hoài niệm đôi môi mềm mại ngọt ngào này, từ quay xong cảnh trong Bẫy liền không được tiếp xúc qua, sau này nhất định phải tìm cơ hội ăn luôn.

ĐÌnh Hiên bị hôn có chút mơ màng, thân thể muốn nhũn ra, Biện Khánh Hoa một tay ôm chặt lấy eo giữ cho cậu không trượt xuống.

Nụ hôn này cả hai đều có chút tình dục bạo phát, hai môi không lỡ tách ra. Vừa mới minh bạch đối phương cũng có tình cảm tương tự như bản thân, lúc này tình cảm mãnh liệt bộc phát cả hai đều khó mà kiềm chế.

Còn may là Biện Khánh Hoa vẫn nhớ mục đích ban đầu là đưa tiểu khả ái đi hẹn hò, anh từ từ kết thúc nụ hôn dài này, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng, rồi chóp mũi, mắt, trán ĐÌnh Hiên, sau mỗi một nụ hôn là câu "của anh", hơi thở đem theo ham muốn rõ rệt khẽ vờn trên mặt Đình Hiên, ngứa ngứa, buồn buồn.

Nhìn không ra người trước mặt cũng biết câu dẫn người khác như thế, Trần ĐÌnh Hiên lại sắp giữ không được suy nghĩ chính trực nữa.

Biện Khánh Hoa nhìn gương mặt đỏ hồng của ĐÌnh Hiên, cười cười bẹo má cậu "Đang nghĩ gì đấy, Khẳng Ni muội muội"

"Ai yo An Địch ca ca, anh thật xấu xa" Trần ĐÌnh Hiên cũng cười đùa lại, cắn môi dưới cười ngốc.

"Được rồi không đùa nữa, quay về phòng lấy mũ của em đội lên, chúng ta ra ngoài"

Trần ĐÌnh Hiên nghe lời nhanh chóng quay về phòng lấy mũ lưỡi trai màu xanh thẫm của mình đội lên, bởi vì sợ fan bắt gặp, đến túi nhỏ cũng không dám mang theo. Ra khỏi cửa liền thấy Biện Khánh Hoa cũng mang mũ bucket màu trắng, trên tay còn cầm theo hai cái khẩu trang.

"Ca, anh chuẩn bị thật chu toàn"

"Em quên à, anh ra ngoài luôn đem theo vài chiếc khẩu trang trong vali, tối nay lại có dịp dùng đến" nói xong giúp ĐÌnh Hiên mang khẩu trang lên.

Xuống dưới sảnh, xe mà Biện Khánh Hoa gọi đã chờ sẵn ở cửa lớn rồi.

Hai người lên xe, Biện Khánh Hoa nói điểm đến với tài xế, hai người võ trang đầy người như bọn họ điểm đến lại là nơi náo nhiệt đông đúc nhất Thành Đô, phố cổ Cẩm Lí. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net