Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 4 tháng 7

"Biện Biện, đừng có quên hôm nay phải tham gia hoạt động tuyên truyền cho phim điện ảnh "Bão trắng 2" đấy, cậu qua công ti sớm một chút để chuẩn bị"

"Vâng, em nhớ rồi, em sẽ qua sớm"

Trả lời tin nhắn báo lịch trình công việc của quản lí trên LINE xong, Biện Khánh Hoa mở khung chat với ĐÌnh Hiên ra, lịch sử trò chuyện dừng lại ở mấy ngày trước anh đề nghị đi sân bay đón Đình Hiên rồi đưa cậu đi ăn đồ Nhật, đối phương hoàn toàn không trả lời.

Từ lúc hai người quen biết đến nay, dường như mỗi ngày đều lên mạng trò chuyện với nhau, nội dung cuộc trò chuyện trên trời dưới đất từ nam ra bắc, nói đủ mọi thứ trên đời, đến cả chuyện xấu hổ từ bé đến lớn cũng đem ra kể với nhau. Mỗi lần nói chyện với Đình Hiên anh đều cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Vậy mà bây giờ đã trọn vẹn ba ngày trời không nhận được tin nhắn từ cậu, mất liên lạc với đối phương khiến Biện Khánh Hoa cảm thấy giống như cuộc sống đột nhiên mất đi một mắt xích quan trọng, một cảm giác khó chịu không dễ hình dung.

Tối qua INS của ĐÌnh Hiên cuối cùng cũng cập nhật, nhìn bộ dạng vẫn còn vui vẻ lắm. Không biết hôm nay có liên lạc lạc với mình không hay lại coi bản thân mình như vô hình rồi ném ra sau đầu.

Anh cẩn thận suy nghĩ lại, nghĩ nên nhập nội dung gì trong khung chat mới ổn đây [Triệu Tử, cuộc thi ở Hàn tiến hành thuận lợi chứ?] Đang định ấn gửi đi thì chợt khựng lại, nghĩ một lúc, nếu anh lại gọi cậu Triệu Tử sợ khiến đối phương không hài lòng, vì một đoạn thời gian trước Trần ĐÌnh Hiên đã từng nho nhỏ kháng nghị cách xưng hô này, nói bản thân anh chẳng bao giờ chịu kêu tên thật của cậu gì cả. Chỉ là về sau cả hai đều quen với cách xưng hô này nên cũng cứ thuận theo từ nhiên mà gọi.

Vì vậy anh lại một lần nữa xóa đi nhập lại "ĐÌnh Hiên, cuộc thi ở Hàn tiến hành thuận lợi chứ?" Vừa ấn gửi đi xong lại ngay lập tức hối hận định thu hồi, nhưng không may khung chat hiển thị đối phương đã đọc, điều này có nghĩ ĐÌnh Hiên cũng đã nhìn thấy tin nhắn rồi.

Biện Khánh Hoa phiền não nhìn tin nhắn một lần nữa, "Đình Hiên" cái cách xưng hô này, dường như vô tình kéo dãn khoảng cách của cả hai về lại lúc bắt đầu là mối quan hệ hai người xa lạ.

Trần ĐÌnh Hiên ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn từ Biện Khánh Hoa cùng cách xưng hô xa lạ kia, nhất thời trong lúc đó không biết tiếp theo nên làm gì. Thẳng đến lúc học đệ Hoàng Văn ĐÌnh ở bên cạnh gọi cậu mấy lần "Học trưởng, học trưởng, anh không sao chứ?"

"A..không có việc gì" Áp chế cái cảm giác ẩn đau trong lồng ngực, thay đổi gương mặt tươi cười với mọi người trong đội đang rôm rả bàn tán về nội dung cuộc thi, ai mà biết được ẩn dưới gương mặt tươi cười vui vẻ, người thiếu niên đang phải chịu bao dằn vặt khổ sở.

Thảo luận tạm thời ngưng lại mọt chút, Trần ĐÌnh Hiên trốn vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ vào mặt buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

"Đình Hiên a ĐÌnh Hiên" Không nghĩ rằng cái tên bản thân được đặt ra để mọi người gọi vào một thời khắc nhất định bị một người nhất định gọi lên lại có thể biến thành một thứ vũ khí sắc bén, cắt xé nội tâm của cậu.

Tối qua còn vừa xác nhận tình cảm của bản thân với Biện Khánh Hoa, còn chưa kịp đối với phần tình cảm này làm bất kì xử lí nào, ai biết được hôm nay liền bị bức phải kết thúc bằng phương thức này.

"Là ĐÌnh Hiên sao? Không phải Triệu Tử nữa, anh ấy là muốn dùng phương thức này để nói với bản thân, anh ấy đã thoát vai rồi. Thế còn em thì sao, ca em phải làm sao bây giờ?" Nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, hốc mắc đều hồng cả lên rồi, từ khóe mắt một giọt nước không phân rõ là nước mắt hay nước rửa mặt trượt xuống gò má.

Đồng thời bên kia Biện KHánh Hoa cũng lại như thường lệ ngồi phát ngốc nhìn khung chat, nhìn tin nhắn đã đọc nhưng không có hồi âm kia, đợi thật lâu cũng không thấy đối phương có ý định trả lời. Không biết vì sao trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh đôi mắt lanh lợi kia của em ấy, nếu như hiện tại em ấy đang đứng trước mặt bản thân, đôi mắt kia sẽ như thế nào mà chất vấn hắn vì sao lại đột nhiên thay đổi cách xưng hô?

Nhất định sẽ tức giận đi, cách xưng hô như này rõ ràng rất xa lạ.

Không biết từ lúc nào, bản thân lại có thói quen gọi em ấy là Triệu Tử, hình như là sau khi cả hai quay nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh kia đi.

Lúc đó là vì muốn đẩy nhanh tiến độ quay phim, đạo diễn sắp xếp cho hai người trước tiên sẽ quay một phân cảnh quan trọng của CP Lập Khắc. Bởi vì còn chưa có bồi dưỡng tình cảm sâu sắc, đến phân cảnh cuối cùng là cảnh hôn thì hoàn toàn không đạt được cái cảm giác mà đạo diễn mong muốn, quay mấy lần đều không ổn. Đạo diễn để cho hai người tự luyện tập riêng với nhau, mặc dù nói kịch bản mọi người đều xem qua hết rồi, nhưng bởi vì Biện Khánh Hoa anh còn chưa có kinh nghiệm yêu đương cùng con trai nên luôn cảm thấy không thể nhập vai được.

Sau đó Trần ĐÌnh Hiên vì để lấy cảm xúc nhân vật, một mình chạy đến vòi phun nước bên đó, thân ảnh nho nhỏ kia cách xa đoàn người, mờ nhạt trong bóng tối hôn ám, nhìn vào thật sự giống như Triệu Tử bộ dạng yếu đuối cô đơn bước ra từ trong phim. Biện Khánh Hoa thử dùng góc độ của Jack đứng từ xa nhìn Trần ĐÌnh Hiên, một cảm giác đau xót khiến người ta xót xa dần dần dâng lên chiếm trọn nội tâm anh.

Tiếp sau đó quay phim diễn ra rất thuận lợi, anh nhìn về hướng ĐÌnh Hiên "Em không muốn anh đi, anh liền ở lại"

Khi đối phương đôi mắt tràn đầy nước mắt nói ra lời thoại "Đừng đi" anh thật sự phân không rõ là đang dùng góc độ nhân vật hay là bản thân mình không kìm được cảm xúc hôn lên. Biện Khánh Hoa lần đầu tiên nhân ra, hóa ra môi của con trai cũng có thể mềm mại như vậy, còn đem theo tia ngọt ngào của sữa vị chuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net