Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngụy Vô Tiện, ngươi ở đâu?"

Giang Trừng một bộ nhếch nhác, dơ bẩn cực kỳ. Từng bước đi vô cùng trầm trọng, nặng nề.

Cách đây hai ngày, hắn nghe theo lời Ngụy Vô Tiện che đi thị giác tiến lên đỉnh Di Lăng sẽ gặp được Bão Sơn Tán Nhân, giúp hắn khôi phục lại kim đan. Dặn dò hắn phải cẩn thận, dù như thế nào cũng không được gỡ xuống khăn che mắt, Ngụy Vô Tiện sẽ luôn ở dưới chân núi chờ hắn quay lại.

Mối thù gia tộc chưa trả, Giang Trừng hiển nhiên ngoan ngoãn nghe lời, mất đi thị giác khó khăn vô cùng, thêm vào tâm trạng bị sa sút nặng nề dẫn đến thể chất không được chiếu cố tốt, từng bước đi đối với hắn mà nói là vô cùng khó khăn. Nhiều lần vấp lấy vật lạ mà ngã xuống, hắn cũng không lấy một câu oán trách, đứng lên mà tiếp tục đi. Đến nơi thì cũng đã là một bộ dáng đầy thương tích.

Nhận lấy kim đan vào trong cơ thể, Giang Trừng lúc đó cũng đã không còn khí lực. Nhưng hắn vẫn gắng gượng trở về chỗ hẹn của hắn cùng Ngụy Vô Tiện.

Nhưng là lại không có người, linh cảm bất an dần dần tăng lên. Liên tục gọi tên Ngụy Vô Tiện, lại không nhận được hồi âm, nỗi sợ hãi bao trùm, chẳng bao lâu, cả khuôn mặt của Giang Trừng liền bị che kín nước mắt, lời nói ra cũng nghẹn ngào.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi ra đây."

Hắn loay hoay dưới chân núi đến tận chiều tà, vẫn không thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện đâu. Dù cho hiện tại, cơ thể đã đi quá giới hạn, hắn vẫn khư khư cố chấp đi tìm hết cả ngọn núi.

Giang Trừng trong lòng biết rõ, Ngụy Vô Tiện chắc chắn đã gặp chuyện. Hắn tin Ngụy Vô Tiện không phải loại người nói không giữ lời. Tuy rằng Ngụy Vô Tiện ngày thường hay nói đùa, nhưng hắn chắc chắn, Ngụy Vô Tiện cũng không phải loại người vào thời điểm này còn có tâm tư mà đùa giỡn.

"Ngụy Anh, ngươi đâu rồi?" Giang Trừng lẩm bẩm mãi một câu, mong muốn sẽ có người đáp lại hắn. Hơi thở cũng trở nên nặng nề. Tầm mắt dần mơ hồ, nhưng chân lại vẫn cứ bước đi.

Câu hỏi dõng dạc ban đầu giờ chỉ còn lại được từng chữ thì thầm trong miệng. Chữ được chữ mất, chính hắn cũng không rõ bản thân đang nói gì.

Hai chân dần mất sức, mềm nhũn khiến Giang Trừng lảo đảo ngã ngồi bên một gốc cây. Mí mắt nặng trịch tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm lại. Hắn nhớ rõ, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn nhìn thấy được một bóng dáng bạch y đang gấp gáp chạy về nơi hắn. Lúc ấy, trong đầu hắn chỉ xuất hiện một người, liền để hắn an tâm giao phó tất cả.

Thật tốt... ngươi quay về rồi! Ngươi ổn không? Ta rất nhớ ngươi.

Lúc Lam Hi Thần đến nơi, Giang Trừng cũng đã không còn động tĩnh. Y nhìn hắn một bộ tử y bị bùn đất nhem nhuốc, tay chân còn bị trầy xước đến đáng thương, đôi môi trắng bệch mất đi huyết sắc, hốc mắt còn có chút ửng đỏ, tâm liền tựa như bị nắm lấy đến không thở nổi. Y nhào đến bên gốc cây, ôm hắn vào trong ngực, một tay đỡ lấy cơ thể hắn, tay còn lại chăm chú vì hắn bắt mạch.

Mạch tượng tương đối ổn định, nhưng linh lực lại vô cùng rối loạn. Nói như vậy, kim đan của hắn có vấn đề.

Không dám lại nghĩ nhiều, Lam Hi Thần ôm ngang lấy Giang Trừng lên, tiến xuống trấn nhỏ của Di Lăng thuê một phòng trọ, tìm một y sư vì hắn xem bệnh.

Y sư một bên vì Giang Trừng xem bệnh, Lam Hi Thần vẫn luôn ôm hắn trong lòng, cố chấp không buông ra, trong lòng là vô hạn đau xót cùng tự trách.

Nếu ta tìm được ngươi sớm hơn một chút, có phải ngươi sẽ không như vậy?

Gặp y sư đứng lên kê đơn thuốc, lúc này Lam Hi Thần mới buông người ra, đặt hắn nằm trên giường nhỏ mới tiến sang cùng y sư thảo luận.

"Tiểu công tử đây không biết là gặp chuyện đại nạn gì, thể lực tiêu hao rất nhiều. Nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ ổn. Chỉ là..."

Y sư một bộ buồn rầu, vẻ mặt thương tiếc nhìn lấy Giang Trừng nằm bất động trên giường nhỏ.

Lam Hi Thần nhìn thấy y sư một bộ ấp úng như vậy, khó tránh khỏi bị dọa cho sợ, liền chẳng biết đến cái gọi là gia quy, lời nói ra gấp gáp vô cùng.

"Chỉ là thế nào?"

"...chỉ là tinh thần tổn hại rất nhiều, chỉ sợ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. Bệnh từ tâm mà lên, mới là bệnh khó trị, ngươi phải hảo hảo động viên tiểu công tử, đừng để hắn gặp đả kích gì quá lớn, tinh thần hắn tốt lên một chút mới có lợi cho việc khôi phục."

Nhận lấy đơn thuốc rồi tiễn đưa y sư rời khỏi, Lam Hi Thần mới xuất thần trở về bên giường, ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, tay nhẹ nhàng vén lên vài tia tóc rối trước mặt hắn, rồi lại không nhịn được vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của hắn mấy lần.

"Vãn Ngâm, tỉnh lại đi, ta quay về rồi."

Vân Thâm Bất Tri Xứ bị Ôn Húc dẫn người đến hỏa thiêu, vấy lên một trận kinh hoàng tại tu chân giới. Lam Hi Thần dưới sự đảm bảo của người Lam gia, liều mạng ôm lấy tàng sách chạy trốn. Dọc đường đi cũng là gặp nhiều bất lợi. Ôn gia hạ lệnh truy bắt đại công tử Lam Hi Thần, nhìn đông ngó tây chỉ sợ bị phát hiện. Sau lại nhận được tin phụ thân tạ thế, đệ đệ bị thương đã nhận mệnh đến Kỳ Sơn Ôn thị, tâm liền rối như tơ vò. Y cơ may nhận được sự giúp đỡ của Mạnh Dao, tình thế nguy cấp cũng dần trở nên ổn định lại, tâm tình cũng khá hơn. Nhưng chẳng được bao lâu, tin tức Giang gia diệt môn liền biết đến, tâm tư chỉ luôn đặt lên Giang Trừng. Chỉ lo sợ hắn sẽ có việc, chỉ sợ hắn không chịu nổi. Liền bất chấp hiểm nguy liều mạng đi tìm hắn.

Dưới sự giúp đỡ của Mạnh Dao, Lam Hi Thần liền biết được một chút tin tức của hắn từ nơi Ôn Ninh. Trời mới biết khi nghe tin hắn bị Ôn Trục Lưu hóa đan, y có bao nhiêu sợ hãi, tâm có bao nhiêu đau. Trong một khắc đó, Lam Hi Thần đã nghĩ đến việc liều sống liều chết cướp lại người từ tay Ôn Triều.

Ôn Ninh tận tình giải thích cặn kẽ ngọn nguồn, từ việc Ngụy Vô Tiện làm sao cứu Giang Trừng ra đến việc hai người lưu lạc tại nơi nào.

Dựa theo lời của Ôn Ninh, Lam Hi Thần một đường tìm đến Di Lăng, chính là thấy hắn một bộ chật vật ngất đi dưới chân núi.

Lúc ấy chính là quá rối loạn y mới không để ý. Hiện tại mới nhớ đến, lúc bắt mạch cho Giang Trừng, y rõ ràng có thể cảm nhận được linh lực lưu chuyển trong cơ thể của hắn, không hề giống cái hóa đan mà Ôn Ninh đã nói. Nhưng hiện tại thắc mắc cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, huống hồ đây là một chuyện tốt.

Cũng may, tuy là đến không sớm, nhưng không tính là muộn.

Giang Trừng coi thực là tiêu hao thể lực đến cực hạn, một mực hôn mê đến hai ngày liền. Lam Hi Thần thời thời khắc khắc vẫn không rời hắn nửa bước, chỉ lẳng lặng bên cạnh mà bồi hắn.

Hơn nửa năm không gặp, người vậy mà tiều tụy đến xém chút không thể nhận ra, chỉ sợ nếu hắn vẫn tiếp tục hôn mê, không có vật gì vào cơ thể sẽ xảy ra việc.

Chính lúc Lam Hi Thần muốn đưa Giang Trừng đi tìm đại phu xem qua lần nữa, hắn liền xa xôi chuyển tỉnh.

"Vãn Ngâm..."

Lam Hi Thần nắm chặt lấy tay hắn, một mặt chờ mong.

Giang Trừng mí mắt rung nhẹ, hai mắt mờ mịt mở ra. Hiện tại cũng đã vào đêm, chỉ dựa vào một ngọn nến chính là không thể nhìn rõ sự vật. Trước mắt hắn lúc này chính là một mảng mờ mịt, mơ hồ. Hắn nhíu mày lại thêm vài lần, khuôn mặt của Lam Hi Thần liền dần trở nên rõ ràng. Cũng không đợi bản thân xác nhận xem, liệu người trước mắt có phải là y hay không, liền theo bản năng mà lên tiếng gọi tên của người hắn một mực mong nhớ.

"Lam...Hoán...."

"...Ừm... ta ở, Vãn Ngâm."

Đến khi hoàn toàn lấy lại được toàn bộ ý thức, Giang Trừng liền một mặt ngẩn ra nhìn y một hồi lâu. Sau lại không dám chắc chắn, hắn trườn người dậy, tay chạm vào một bên má y, nước mắt cũng không kìm được chảy xuống.

"Lam Hoán..."

Nhìn Giang Trừng khóc, Lam Hi Thần liền không nghĩ nhiều, vòng tay ôm lấy hắn gọn vào lòng, để hắn gục lên trên vai y. Chính bản thân y còn không biết, bản thân khi nào cũng đã bất giác rơi nước mắt.

"Đừng khóc, ngoan."

Nhưng là Giang Trừng dường như làm sao cũng không khóc đủ, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn, giống như là muốn đem toàn bộ nỗi sợ hãi, thống khổ những ngày qua tất cả đều không cần kìm nén nữa.

Nghe tiếng khóc của hắn mỗi một lần so với một lần còn thống khổ hơn, Lam Hi Thần tâm đau đến chết đi sống lại. Y biết, hiện tại nói gì cũng không thể thay đổi được cục diện đã xảy ra. Chỉ có thể lẳng lặng ôm hắn, tuyến lệ cũng không thể kìm chế mà chảy xuống.

Qua một hồi lâu, giống như là đã khóc mệt, tiếng khóc của Giang Trừng mới dần dứt, nhưng là vẫn còn tiếng thút thít đứt quãng. Hắn hai mắt trống rỗng, cơ thể không ngừng run rẩy tựa vào trong lòng Lam Hi Thần. Nghe hắn dần bình tĩnh lại, y mới cuối đầu xuống quan sát.

"Vãn Ngâm..."

"...Vãn Ngâm."

Thà rằng Giang Trừng cứ như khi nãy, Lam Hi Thần y vẫn còn yên tâm hơn rằng cái im lặng này. Thấy hắn một bộ vô thần, lại nhớ đến cái tâm bệnh của lão y sư kia nói liền trở nên sợ hãi. Giọng nói ra cũng không nén lấy run rẩy, từng tí một dè dặt mà lên tiếng.

"...Ngươi nghe ta nói không?"

Giống như nghe ra được sự lo lắng của y, Giang Trừng cuối cùng cũng gật nhẹ đầu, đôi môi mấp máy như muốn nói ra gì đó. Lam Hi Thần hiển nhiên nhìn ra, liền với tay sang châm cho hắn một ly nước trà, cẩn trọng đưa nước vào miệng cho hắn rồi mới lại bồi tiếp hắn.

"...Lam Hoán..." Giang Trừng nằm trong lòng hưởng thụ vòng tay hữu lực của y vòng lấy, hắn cũng liền xoay người lại, đưa tay ra ôm lấy eo của y, đầu gục vào bên cổ y lầm bầm.

"Ừm, ta đây." Thấy hắn chủ động như vậy, Lam Hi Thần không biết nên vui hay nên vì đó mà đau lòng. Giang Trừng hắn hiển nhiên không phải là người có thể làm ra những hành động thân mật như vậy, đến mức này, phải là sợ hãi, đau khổ cỡ nào mới lộ ra tâm tư yếu đuối như vậy.

"Phụ thân, a nương mất rồi..."

"Ta nhìn thấy bọn họ bị sỉ nhục... nhưng ta không làm được gì..."

"...Ngụy Vô Tiện cũng mất tích..."

"Ta nhưng lại không làm được gì..."

"...Lam Hoán... ta có vô dụng không?"

Nghe Giang Trừng nói như vậy, tâm Lam Hi Thần nhói đến không ngớt, đưa tay ra nắm nhẹ lấy cằm của hắn, tôn kính mà hôn lên đôi mắt ửng đỏ mới cong lên nụ cười ôn nhu thường ngày, nhưng phong thái lại không mang đến cho người khác cái cảm giác ôn hòa, nhẹ nhàng vốn có mà lại là một mảng bi thương.

"Ngươi không có vô dụng. Vãn Ngâm yên tâm, Ngụy công tử cát nhân thiên tướng sẽ không thể gặp chuyện được... Giang tông chủ cùng Ngu phu nhân, chắc chắn sẽ không mong ngươi như vậy.... ngươi phải cố gắng dưỡng thương, rồi lại nghĩ đến việc trả thù. Hơn nữa,... ngươi còn ta, Giang tiểu thư còn đang đợi ngươi ở Mi Sơn, không thể yếu đuối được."

Nói đến Giang Yếm Ly, vẻ mặt của Giang Trừng liền thay đổi hẳn.

"Tỷ tỷ, đúng rồi... tỷ tỷ... tỷ tỷ còn đang đợi ta,... ta...ta phải dưỡng thương, phải... tìm tỷ tỷ."

Thấy hắn một bộ gần như phấn chấn trở lại, Lam Hi Thần y cũng yên tâm được phần nào. Bây giờ chỉ có thể bên cạnh bồi hắn, giúp hắn phục hồi lại tinh thần.

Lam Hi Thần quay người lại đặt Giang Trừng lên giường, mới nhẹ nhàng mỉm cười hỏi hắn.

"Hai ngày rồi, ngươi có muốn ăn gì không, ta đi lấy cho ngươi."

Y vừa dứt lời, hắn liền trợn to hai mắt, giống như nghe được điều gì kinh hoàng mà ngồi bật dậy, hai tay bám chặt vào cánh tay y, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.

"Ngươi muốn đi đâu? Ngươi đừng đi, ta không đói."

Dù biết hắn hiện tại là cỡ nào dính người, chỉ sợ một khắc người trước mắt biến mất, liền không thể gặp lại. Nhưng những ngày qua hắn đã không ăn gì, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cái điều tốt. Y chỉ có thể lấy ngữ điệu dỗ dành tiểu hài nhi, tay ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu của hắn, từng chút từng chút trấn an.

"Ngoan, ta sẽ không đi đâu. Ta chỉ đi lấy một ít đồ cho ngươi ăn liền quay lại, tin tưởng ta, ta sẽ không rời bỏ ngươi."

Giang Trừng tâm tình cũng dần ổn định lại, ngước lấy đôi đồng tử mờ mịt hơi nước lên nhìn y, giọng nói run rẩy đến lợi hại hỏi. "Thật sự?"

"Ừm, thật. Ngươi nằm ở đây, ta đi liền về ngay."

Đợi hắn hoàn toàn bình ổn lại, Lam Hi Thần y mới đi ra bên ngoài vì hắn chuẩn bị một ít đồ ăn.

Giang Trừng nằm ngơ ngẩn ở trên giường, luôn một mực cho rằng bản thân đang ở bên trong một cái ảo cảnh tốt đẹp đến đáng sợ. Những ngày chạy trốn, đói rét của hắn,... thật sự là kết thúc? Lam Hi Thần y lại quay trở về đứng trước mặt hắn một cách toàn diện. Nhưng lại nghĩ đến cái chết của phụ mẫu, hắn liền xác định, đây không phải là một cái mộng, hắn... phải điều dưỡng thật tốt, trả thù cho Giang gia, bảo vệ tỷ tỷ, tìm kiếm Ngụy Vô Tiện trở về.

Hắn âm thầm hạ một lời thề, hắn nhất định dùng tất cả khả năng có thể, để bảo vệ những người còn ở bên cạnh hắn, những người hắn yêu thương, hắn không thể... lại mất thêm ai được nữa.

Chính đang suy nghĩ vẩn vơ, Lam Hi Thần liền quay trở về. Nhìn Giang Trừng khí sắc dường như tốt hơn một chút, tâm y cũng thả lỏng được phần nào. Tay bưng lấy bát cháo đến bên giường, ngồi xuống một bên, nhẹ nhàng mà gọi hắn.

"Vãn Ngâm, ta mang cháo đến, ngươi ngồi dậy ăn một chút."

Mí mắt rung động vài cái, Giang Trừng liền chậm rãi ngồi dậy. Lam Hi Thần bên kia hiển nhiên không nhắm mắt làm ngơ, một tay bưng bát, một tay đỡ hắn ngồi dựa vào đầu giường.

"...Ta đến."

Hắn đưa tay muốn nhận lấy bát cháo, y lại không cho, cười khẽ nắm lấy tay hắn đặt xuống. "Nhìn ngươi xem, tay run rẩy đến độ này, có cầm nổi không?"

Nghe Lam Hi Thần vì mình quan tâm đến thái quá như vậy, trong lòng Giang Trừng liền hiện lên một luồng hỏa vô danh nhỏ, nhưng lại ấm áp vô cùng. Miệng cũng không nhàn rỗi mà oán trách y.

"Ta không có yếu đuối như vậy."

Thấy hắn lại tiếp tục cậy mạnh, y cũng không não, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng là vẫn không hề có ý định thuận theo hắn, tay cũng từ từ đưa lên trước mặt hắn một muỗng cháo, trong giọng nói là vô vàn sủng nịch.

"Ngoan, để ta."

Giang Trừng cuối cùng cũng coi như thôi, hắn cũng không còn tâm trạng gì mà cùng Lam Hi Thần y diễn cái trò ngươi đến ta đi. Liền chỉ cuối đầu thuận theo.

Cả quá trình, hai người đều ăn ý mà giữ im lặng. Vì vậy cũng không bao lâu, bát cháo coi như cũng hết.

Lam Hi Thần vì hắn dọn dẹp một chút, liền không đợi được mà nằm xuống bên cạnh, ôm hắn thật chặt vào trong lòng. Đầu y gục bên gáy hắn, tham lam hít lấy toàn bộ mùi hương đặc hữu của đối phương.

"Vãn Ngâm... ngươi có biết, lúc nghe Ôn Ninh nói ngươi bị Ôn gia bắt đi, ta có bao nhiêu sợ hãi hay không?"

Giang Trừng vốn là bị hành động của y làm cho ngạc nhiên, mắt hạnh trừng to, cả người hoàn toàn cứng đờ. Đến khi nghe y nhắc đến Ôn gia, nhắc đến cái khoảng thời gian mà hắn bị bọn chúng sỉ nhục, lăng mạ, cả người liền không kìm được run rẩy đến lợi hại, tay nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nói.

"Đừng nhắc đến Ôn cẩu."

Thấy hắn kích động đến bộ dạng này, Lam Hi Thần cũng không lại nói đến, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy hắn. Qua một hồi, giống như không nhịn được mới lại lên tiếng hỏi.

"...Nhưng có một việc, chỉ cầu ngươi... nói thật với ta."

Giọng của y là vô cùng nhẹ nhàng, lại như cầu xin, lại như khuyên nhủ khiến tâm hắn không kìm nén được mà mềm lòng, đầu gật nhẹ vài cái xem như đáp ứng.

"Việc kim đan, ta...nghe ngươi bị hóa đan, nhưng ta, lại cảm thấy được rất rõ linh lực của ngươi, nhưng lại không ổn định, có chuyện gì với ngươi sao?"

Kim đan của Giang Trừng hắn, xác thực đã bị Ôn Trục Lưu phế đi rồi, viên kim đan hiện tại đang lưu chuyển trong người này, hắn không biết rõ nguồn gốc từ đâu. Nhưng cơ thể hắn, hắn hiểu rất rõ, kim đan này không thể hoàn toàn dung hợp với hắn, mơ hồ hiện lên tia bài xích.

Hắn đáp ứng y rồi, tuyệt nhiên sẽ không nói dối, liền nhịn xuống nỗi căm hận trong bụng, từng chút từng chút kể lại cho y nghe.

"Kim đan vốn đã mất rồi...". Tuy chỉ vài chữ ngắn gọn như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận rất rõ, Lam Hi Thần càng siết hắn chặt hơn. Nhưng là hắn cũng không tránh ra hay phản kháng, còn đang muốn nói tiếp, y vậy mà lại lên tiếng cắt ngang hỏi hắn.

"Vì sao mà ngươi thất đan?"

Vì sao mà hắn thất đan? Cũng chỉ là chuyện đơn độc hắn biết.

Hắn hít một hơi thật sâu vào, liền trầm ổn mà nói ra. "Ta quay về cướp lại di thể của phụ thân cùng a nương, bọn họ không thể bị Ôn cẩu làm bẩn."

Mặc dù ngữ khí của Giang Trừng có bao nhiêu khẳng định, nhưng Lam Hi Thần vẫn không thể tin lấy được một chữ nào, mày đẹp nhíu lại, trầm giọng quát nhẹ hắn.

"Ngươi không phải là người ngông cuồng như vậy!"

Giang Trừng trong lòng âm thầm cảm thán một phen. Lam Hi Thần quả nhiên làm người tinh ý, ở bên hắn thời gian không nhiều, vậy mà cũng hiểu rất rõ bản chất cùng cách sống của hắn.

Hắn chính là không có ngông cuồng như vậy.

Nhưng là hắn cuối cùng vẫn lựa chọn không nói đến vấn đề ấy nữa, khéo léo tránh né, quay về chủ đề ban đầu.

"...Sau đó, nhờ có Bão Sơn Tán Nhân, ta liền khôi phục kim đan."

"Bão Sơn Tán Nhân? Sao có thể?"

Lam Hi Thần nghe đến bốn chữ Bão Sơn Tán Nhân cũng không tránh khỏi nghi hoặc. Đây là nhân vật thần tiên như thế nào, đâu phải cứ vào lúc khó khăn, nói muốn gặp liền gặp.

"Ngạc nhiên lắm đúng không? Ban đầu, ta cũng không tin Ngụy Vô Tiện, ta cho rằng hắn là đang tìm cái cớ để động viên ta. Nhưng là... chỉ cần còn một tia hy vọng, ta liền không thể vụt mất nó."

Quả nhiên là Ngụy Vô Tiện. Y xém chút đã quên, mẫu thân Ngụy Vô Tiện chính là Tàng Sắc Tán Nhân, một trong tam đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân.

"Sự thật chứng minh, lần đầu tiên trong cuộc đời của Ngụy Vô Tiện không nói chuyện nhảm nhí, hiển nhiên kim đan liền được khôi phục. Tuy có hơi không quen một chút, nhưng một thời gian liền sẽ ổn định lại thôi."

Mỗi một câu một chữ của hắn giống như một mũi dao đâm thẳng vào tim Lam Hi Thần. Y dùng tay chà xát nhẹ hai mắt đang dần nóng lên, xả ra một cái nụ cười nhẹ nhàng, mặt đối mặt với hắn, nói.

"Kim đan của ngươi không ổn định, ta liền sẽ giúp ngươi. Chúng ta ở lại vài hôm tĩnh dưỡng, sau đó liền theo ta về Vân Thâm, ta sẽ nhờ các tiền bối vì ngươi xem qua một lần, sẽ không có chuyện gì."

Giang Trừng ngây ngốc nhìn y, môi bất giác cong lên độ cong mềm mại, nhàn nhạt, tay đặt lên mặt y mà nhẹ nhàng vuốt ve, nói.

"Được, ta theo ngươi, chúng ta ... trở về."

Những ngày tháng như vậy.... bao lâu nữa sẽ kết thúc?
=====================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net