Tập 23: Chuông thần bất định âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm ấy, Tạ Liên vác theo Sư Thanh Huyền đi nhặt đồng nát.

Đây chính xác đã trở thành đam mê của vị Thái tử Tiên Lạc này. Hoa Thành không thể gọi là thiếu tiền, làm người hắn thương chẳng lẽ cần phải lo ăn lo mặc sao. Còn chưa tính đến việc Tạ Liên đã trở thành vị tướng duy nhất có thể càn quét bảng nhiệm vụ diệt quái của Linh Văn điện. Thời phi thăng trở lại đây, tín đồ của y chưa ổn định lại. Thường xuyên rảnh rỗi nên thấy việc là lập tức nhận.

Cũng vì vậy, tín đồ của Tạ Liên tăng lên đáng kể. Dù chưa thể sánh ngang với thời điểm tám trăm năm về trước, nhưng cũng có thể khiến các thần quan của thượng thiên đình phải nể phục vài phần. Chưa tính việc hạ gục Bạch Vô Tướng đã khiến sức mạnh của y gần như trở thành tuyệt đối trong mắt mọi người.

Sư Thanh Huyền cũng cảm thán:

"Huynh giàu to rồi."

Tạ Liên thở dài.

"Như vậy cũng mệt. Chẳng mấy khi có được vài ngày nghỉ. Cuối cùng lại là Tam Lang bận."

Sư Thanh Huyền vỗ vỗ vai người kia, nói giọng an ủi.

"Không sao, còn có ta ở đây. Không có gì là chán."

Hai canh giờ sau.

"Thái tử điện hạ, ta chán quá."

Tạ Liên: "..."

"Huynh trước kia, cả ngày chỉ nhặt nhặt bới bới như vậy thôi sao? Chán chết mất."
Tạ Liên tay nhặt một chiếc chậu gỗ họa tiết lá trúc ở dưới đất, miệng khẽ lẩm bẩm.

"Còn dùng tốt như này."

"Ô!"

Sư Thanh Huyền reo lên.

"Cái này ta biết, cái chậu này ta biết."

Tạ Liên quay đầu lại, khẽ nhíu mày.

"Cái chậu nhặt được ở trong rừng mà ngươi cũng biết? Phong sư đại nhân, có cái gì hay ai đó mà ngươi không quen, cũng không biết không?"

"Chậc, cũng phải có chứ. Nhưng cái chậu này thì không như vậy. Này..."

Nói nửa chừng, bỗng y dừng lại. Đến khi cất giọng một lần nữa, lại là bộ dạng nghiêm túc đến lạ. Trên đôi môi kia, nụ cười tươi rói vụt biến mất.

"Này là của điện Địa sư. Họa tiết như vậy, nếu ta không nhầm, dưới đáy chậu còn có một chữ "Nghi"."

Tạ Liên nhanh tay lật chiếc chậu lại. Quả thực dưới đáy chậu có một chữ "Nghi".

"Cái này sao ngươi biết?"

Sư Thanh Huyền lắp bắp.

"Ờ... À à... Làm sao ta biết nhỉ?"

Sao mà có thể kể rằng, lần đó y say rượu chạy đến điện Địa sư. Cứ lật qua lật lại cái chậu này, miệng lẩm bẩm.

"Hôm nay Minh Huynh soái quá. Hảo nha Minh Huynh, vừa chốn ta đi chơi một mình đúng không? Sao huynh lại đen như vậy? Mà sao mặt huynh lại béo thành như thế này hả?"

Cuối cùng sau một hồi ghen tị vì nhan sắc của vị "Minh huynh" kia, y chính thân dùng đôi tay hàng ngày chỉ phất quạt ném vỡ cái chậu đó. Thành ra Hạ Huyền phải mua thêm vài chiếc chậu, nói chung là để đó đề phòng.

Nhiều lần Sư Thanh Huyền cũng thắc mắc, tại sao đồ dùng sinh hoạt trong điện lại chỉ dùng cùng một loại. Đến lúc thay đi cũng giống hệt như cũ. Hôm trước hỏi Hạ Huyền mới hiểu, là do hắn không biết sở thích về đồ dùng sinh hoạt thường ngày của Minh Nghi. Khi đến điện địa sư đã thấy có chiếc chậu đó đặt gọn ở góc nhà. Mà thời điểm ấy, Minh Nghi ở trên đó cũng được tầm chục năm rồi.

Thế là cứ vài năm trong điện lại thay đồ, hắn cũng chỉ dám mua lại đồ giống hệt như vậy. Sợ khác đi thì thần quan nào đó thân cận với Minh Nghi sẽ nhận ra.

"Cái này mới như vậy. Thường đồ bằng gỗ phải tiếp xúc với nước, dùng một năm là đã mục. Hạ Huyền rời tiên kinh cũng được bốn năm rồi."

Sư Thanh Huyền phân tích một hồi. Cuối cùng chỉ dẫn đến một kết luận.

"Thứ cho ta đoán bừa, có khả năng Địa sư đại nhân thật vẫn còn tồn tại."

Nói là "còn tồn tại", đơn giản là bởi vì hắn có thể đã chết. Nhưng hiện giờ đang tồn tại ở một bản khác. Như là quỷ chẳng hạn? Hay là... Cao hơn nữa còn có thể là thần thì sao? Có là tồn tại dưới dạng gì thì cũng là một mối đe dọa đối với Hạ Huyền. Sư Thanh Huyền thầm nghĩ.

Tạ Liên có chút bất ngờ. Bởi y không nghĩ chỉ từ một chiếc chậu lại có thể khiến Sư Thanh Huyền nghĩ xa tới vậy, lại càng không nghĩ rằng Minh Nghi vẫn còn có khả năng tồn tại.

"Ồ. Phong sư đại nhân."

Vẻ mặt nghiêm túc của Sư Thanh Huyền thu lại, nhoẻn miệng cười đối mặt với Tạ Liên.

"Ta đây."

Tạ Liên cũng cười, nụ cười này lại mang theo vài phần nhẹ nhàng.

"Ngươi lớn rồi."

Sư Thanh Huyền nghe vậy, đánh vào vai người kia một cái. Cái này... gọi là đánh yêu đó.

"Ai nha. Người ta lớn rồi mà. Thái tử điện hạ thấy ta lớn lên có phải rất ra dáng con nhà lành không?"

Khóe miệng Tạ Liên khẽ giật giật, sau đó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Thật ra khoảnh khắc gặp lại vị đại thần này ở hoàng thành, chính y cũng thấy sự thay đổi từ trong sâu thẳm của Sư Thanh Huyền.
Không phải thay đổi của vẻ bề ngoài. Bởi dưới mái tóc rối bù bẩn thỉu ấy, đôi mắt của vị đại thần năm xưa vẫn ánh lên rạng ngời, chẳng khác thủa ban đầu. Nhưng y nhìn thấy trong đó là vài phần tự tin cùng với tâm trí tỉnh táo. Thời điểm ấy, khi Sư Thanh Huyền vung tay lên, hình ảnh Phong sư đại nhân năm nào tung mười vạn công đức ngay lập tức hiện ra. Nhưng lần này là một vị quan đủ chín chắn, chính trực. Vậy nên điều này từ lâu đã thể hiện rõ.

Chiều hôm ấy, vẫn là Sư Thanh Huyền phải đích thân vào bếp.

Nhờ món ăn ban sáng của Tạ Liên, y cả ngày chưa có ăn thêm được cái gì.

"Ta đói."

Sư Thanh Huyền nằm cạnh Tạ Liên trên một cái chiếu rách. Hai tay hai chân dang rộng, miệng cũng không ngừng kêu than.

Tạ Liên thở dài.

"Không giấu gì, ta cũng cảm thấy đói."

Đồ ăn trên bàn vẫn còn đó, cả hai người lại chẳng ai dám đụng vào. Đúng là món này sáng nay Sư Thanh Huyền nấu, chỉ có điều cả hai người đều chưa kịp đụng đũa. Đến giờ ăn thử rồi mới biết tay nghề. Dù chưa thể đạt đến "đẳng cấp" của Tạ Liên. Nhưng nêm nếm như vậy cũng khó mà ăn được. Món thì quá mặn, món thì quá cay.

"Ta nghĩ là chúng ta nên vào trấn một chuyến. Chứ cứ như vậy, không sớm thì muộn, thế nào cũng chết đói cho coi."

Sư Thanh Huyền gật đầu lia lịa, lập tức bật dậy.

"Nhanh nhanh nhanh. Ta đói lắm rồi."

Tạ Liên cũng đói, y nhanh chóng dọn đồ trên bàn rồi đi theo Sư Thanh Huyền. Nói về lâu, quán, còn ai rõ hơn Phong sư Thanh Huyền này.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã chọn được chỗ ngồi ưng ý trong một tửu lâu nọ.

Trước mặt là vài bầu rượu Nữ Nhi Hồng.
Gác một chân lên, tì tay trên đầu gối. Sư Thanh Huyền khẽ cảm thán.

“Địa mai Nữ Nhi Hồng, khuê các xuất tiên đồng. Quả thực, Nữ Nhi Hồng để lâu bao giờ cũng là hảo tửu, không hổ là đệ nhất danh tửu. Mà huynh uống được rượu không đó, Thái tử điện hạ?”

Tạ Liên gật đầu.

“Được.”

Vị bạch y công tử tay nâng vò rượu ngồi phía đối diện nghe vậy, quả có vài phần ngạc nhiên.

“Ta tưởng đạo huynh theo là cái đạo kiêng rượu kiêng dâm gì đó mà?”

“Nếu nói về uống rượu thì biết giữ mình là được. Ta cũng không uống nhiều.”

Thật ra y dù có đặt ra bao nhiêu ranh giới, Hoa Thành đều sẽ phá hết. Mà cũng không gọi là “sẽ”, nói cho đúng thì phải là “đã”.

Con sâu rượu họ Sư lâu lắm rồi mới có người bầu bạn. Hơn một canh giờ ngồi trong đó đều mang một gương mặt tươi cười.

“Phong sư đại nhân, ngươi ở bên cạnh Hạ Huyền như bây giờ có cảm thấy ổn không?”

Thật là để Sư Thanh Huyền ở chỗ của người đã mang trong mình sự thù hận nhiều năm như vậy, Tạ Liên có phần lo lắng.

"Có gì mà không ổn. Nói thật, ở bên cạnh hắn ta cũng không có dám làm càn, hắn nuôi ta cơ mà. Nên cư xử quả thực có khác so với nhiều năm về trước. Nhưng hắn thì lại rất giống Minh huynh. Nói đúng hơn thì hắn chính là "Minh huynh" kia. Ta cảm thấy may mắn vì ít nhất khoảng thời gian đó, hắn không có lừa ta."

Ngoại trừ một vài thói quen của Minh Nghi, tính cách của hắn thật ra cũng không khác nhiều so với trước kia.

"Thái tử điện hạ!"

"Hả?"

Sư Thanh Huyền vân vê chiếc chén trong tay. Hồi lâu sau mới trả lời.

"Huynh với Hoa Thành, có bao giờ phải cảm thấy khó xử trước mặt người khác về mối quan hệ của mình không?"

Tạ Liên vừa nghe đã hiểu người này muốn hỏi gì. Quả thực, Sư Thanh Huyền lớn rồi.

"Cũng không có gì khó xử. Nói chung là ta yêu đệ ấy, vài điều nhỏ nhặt này chẳng lẽ lại không thể hi sinh vì đệ ấy sao?"

Sư Thanh Huyền cười cười.

"Phải nhỉ, ta cũng nghĩ vậy."

Y cũng nghĩ vậy nhưng hắn có nghĩ vậy không? Kể cả hắn nghĩ như vậy, liệu có đáp lại tình cảm này của y không?
Một hồi lâu sau, đến khi gò má đã phiếm hồng, Sư Thanh Huyền khẽ nấc một tiếng.

"Ấc, ta trước kia có nghe qua câu truyện về nguồn gốc loại rượu này. Huynh có muốn nghe không? "

Tạ Liên đang ngó ra ngoài chiếc cửa sổ tròn phía bên cạnh, nghe thấy câu hỏi này của Sư Thanh Huyền liền nhanh chóng mà trở về với hiện thực.

“Phong sư đại nhân, ta nghĩ ngươi say rồi.”
Sư Thanh Huyền áp đôi bàn tay lạnh lẽo của mình lên má.

"Hả? Uống rượu thì mặt đỏ cũng là bình thường thôi. Huynh bảo, Thiếu Quân Khuynh Tửu mà dễ say như vậy thì mấy người không biết uống rượu phải làm sao?”

Cũng đúng, nhưng như chợt nghĩ ra điều gì đó, Tạ Liên vội vàng nói.

“Thanh Huyền, sắp hết giờ Tuất rồi đó.”

Sư Thanh Huyền đang gục đầu vào chén rượu, vừa nghe thấy câu này liền bật dậy. Sáng nay trước khi đi, Hạ Huyền đã nói y phải về đúng giờ có việc quan trọng. Cuối cùng lại là xin ở lại đây cả ngày. Bây giờ nếu còn về muộn thì cũng thật là có lỗi.

Nghĩ vậy, Sư Thanh Huyền gấp gáp quay người chạy mất. Còn không quên để lại cho Tạ Liên một câu.

“Mai ta lại tới nhá, thái tử điện hạ. Kèo này huynh trả.”

Tạ Liên trên một nở một nụ cười, nói lớn.

"Được."

Thân ảnh bạch y kia dần biến mất vào bóng đêm. Sư Thanh Huyền chạy sâu vào trong rừng. Bởi nếu muốn dùng đến xúc xắc của Hoa Thành, ít ra cũng phải đến chỗ không có người. Nếu lỡ có ai đó nhìn thấy chuyện lạ như vậy, nhân giới sẽ loạn mất.

Chạy đến chân mỏi rã rời, cuối cùng Sư Thanh Huyền dừng lại. Y lôi chiếc xúc xắc trong áo ra.

"Xem nào."

Hạ Huyền có dạy y, chính là dạy cách chơi bẩn. Hắn nói hắn không có may mắn kia, nhưng lách luật thì chắc chắn là được. Vậy nên hắn dạy Sư Thanh Huyền cách lắc ra số sáu chỉ trong một lần. Sư Thanh Huyền lẩm bẩm.

"Đặt xúc xắc vào tay trái này. Chụm tay phải lại. Đập!"

Sư Thanh Huyền còn chưa kịp đập tay phải xuống, liền thấy một con vật nhớp nháp đi qua trước mặt mình. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, chẳng thèm để ý đến y.

"Mẹ nó."

Y cũng giật mình. Đây còn không phải là Bỉ Nô sao? Kì này không được rồi. Sư Thanh Huyền nghĩ vậy. Còn chưa kịp phản ứng gì, bỗng một tiếng gào thống khổ phát ra.

"Chậc."

Sư Thanh Huyền tặc lưỡi, vội thông linh với Tạ Liên.

"Thái tử điện hạ, rắc rối rồi. Ta gặp một con Bỉ Nô. Chắc chắn xung quanh đây không chỉ có một."

Thật may là linh lực của Hạ Huyền vẫn còn đủ. Bỉ Nô lúc nào cũng đi thành đàn. Lúc còn là tiểu thần quan của điện Thủy sư, Sư Thanh Huyền đã gặp qua vài lần. Quả thực rất phiền phức.

"Ngươi đang ở đâu? Sao không tung xúc xắc đi?"

Tiếng của Tạ Liên vọng lại bên tai. Sư Thanh Huyền gấp gáp trả lời.

"Ta không biết, vừa ra khỏi quán là chạy vào trong rừng để tránh người. Nào ngờ đang định tung xúc xắc thì gặp một con đi qua. Bây giờ không đi được nữa, có người ở đây, ta nghe thấy tiếng hét."

Tạ Liên vội vàng chạy ra khỏi tửu lâu, tiền đặt thành một chuỗi trên bàn. Bây giờ lấy đâu ra thời gian mà lấy tiền thừa nữa chứ.

_________________

Sư Thanh Huyền sốt ruột không thôi. Một hồi lâu rồi mà không thấy Tạ Liên xuất hiện. 

"Thái tử điện hạ, không kịp nữa đâu. Giờ ta cứ liều mạng một chuyến. Lát sau huynh có chuyện gì bất trắc thì phiền huynh cứu hai người vậy."

Tạ Liên thấy vậy cũng là một ý hay, dù sao cũng có thể cầm cự thêm vài phần. 

"Được, nhớ cẩn thận. Cố gắng dữ lâu thêm một chút."

Sư Thanh Huyền ngắt thông linh, lập tức rút thanh kiếm treo bên hông ra. Tiến về phía trước một cách thận trọng. 

Chiếc kiếm này là lúc nhặt đồng nát cùng Tạ Liên vô tình tìm được. Thanh kiếm có phần cũ kĩ, cũng không gọi là dài. Nếu so ra, cũng lẽ chỉ bằng hai phần ba cánh tay của y. Tử tế ở chỗ, kiếm thì cũ mà chuôi vẫn còn nguyên. Vậy nên Sư Thanh Huyền mới mang cái này theo. Đề phòng lại gặp phải chuyện bất trắc. Cũng không nghĩ thật sự sẽ có ngày dùng đến. 

Đi chưa được mươi bước, nạn nhân của lũ Bỉ Nô đã xuất hiện trước mắt Sư Thanh Huyền. 

Người này toàn thân nhớp nháp, bị một đám tầm chục Bỉ Nô quỷ vây quanh mà gặm lấy, chẳng rõ danh tính, giới tính. Chỉ tiếc lũ quỷ nhỏ này có gặm cả ngày hắn cũng chẳng thể chết. Đây là tiếc cho hắn chứ không phải cho lũ quỷ kia, bởi nếu như vậy thì đau đớn lại càng thêm chồng chất. Tất cả đều sẽ tính trên thân hắn. 

Sư Thanh Huyền không ngần ngại, xông thẳng về hướng đó. Tay cầm chắc kiếm, chém một nhát. 

Không được! Bỉ Nô quả thực rất dai, chém một đường kiếm mòn này căn bản là chẳng có mấy tác dụng. Lại cộng thêm cả việc linh lực trong người y đang cạn dần. Bây giờ chắc hẳn phải nghĩ thêm cách khác. 

Bỉ Nô đúng chuẩn là loại quỷ thấp kém, còn thấp kém hơn Thanh Quỷ Thích Dung vài bậc. Không chỉ thấp kém, chúng vốn còn là loài yếu nhất. Gần như không có sức uy hiếp đối với con người. Nhưng đấy chỉ là khi lũ này không đi thành đàn. Một con xử lý còn được, chứ mười con dai ngoanh ngoách như này, lại còn vừa bẩn vừa hôi. Quả thật khó mà bình tĩnh để đánh cho thắng được. 

Chưa kể Bỉ Nô còn thường đi kèm với yêu ma quỷ quái khác. Tốc độ phải nhanh, không được để chúng nó bắt lấy. Một khi bị bắt, với lũ đồng bọn trước ngã xuống sau tiến lên này, liều mạng để thoát cũng khó mà ra được. 

Sư Thanh Huyền từ khi xuống nhân giới mới bắt đầu cầm kiếm trở lại. Đường kiếm tuy không thể nói là vụng về, nhưng sức uy hiếp quả không cao. Lại còn thêm một cây kiếm cùn này nữa. 

Một nhát, một nhát lại một nhát. Sư Thanh Huyền chém không nổi chỉ đành điên cuồng dùng kiếm hất đám Bỉ Nô ra. 

"Đưa tay đây."

Y hét lớn. Người kia nghe thấy vậy cũng vội vàng dơ tay lên. Vào lúc mọi thức trước mắt tối thui, một mình vẫy vùng trong vô vọng thì bàn tay của Sư Thanh Huyền đưa ra bây giờ thật chẳng khác nào một vị thánh nhân tỏa sáng ngời ngời. 

Sư Thanh Huyền cũng không để lỡ thời cơ mà mình phải vất vả lắm mới tạo được, y nhanh chóng bắt lấy cánh tay bám đầy bùn lầy bụi bẩn kia. Nào ngờ một vật thanh mảnh nọ chạy nhoáng qua.

"Xoẹt."

Sư Thanh Huyền lẩm bẩm. 

"Cứu người bây giờ khó đến vậy sao?"

Đây chắc chắn không phải đồng loại của mấy con quỷ này. Không phải đồng loại mà lại xuất hiện cùng nhau? Vậy chắc chắn là đồng bọn. 

Con quỷ kia vừa chạy ngang qua thôi mà đã rạch một vết dài trên cổ tay y. 

Sư Thanh Huyền nhanh chóng thả tay người nọ ra, bật lùi về sau. Vốn tưởng rằng bản thân đã cách xa chỗ kia vài bước. Cho đến khi định hình lại, Sư Thanh Huyền mới biết, có một con Bỉ Nô đang ôm chặt lấy chân phải của y mà cắn lấy. Vị trí của bản thân vẫn giữ nguyên so với ban nãy. 

"Chậc."

Tặc lưỡi thêm một cái, Sư Thanh Huyền dùng chân trái đạp Bỉ Nô kia ra. Vừa quay đầu, đã gặp phải một đòn tấn công khác, y kịp thời phản ứng mà khẽ cúi người xuống. 

"Xoẹt."

Lại một tiếng rạch dài vang lên. Sư Thanh Huyền điếng người. Đôi mắt đen láy run run nhìn xuống dưới đất. Dưới đó đáng lẽ chỉ có bùn đất, nhưng bây giờ lại hòa trộn với mùi máu tanh mặn mà bốc lên. Cứ như vậy đánh thẳng vào khứu giác của y. 

Chỉ trong chớp nhoáng, cơn đau ở chân ập đến khiến Sư Thanh Huyền muốn ngã khụy. Vết rạch dài hiện giờ đã hiện rõ mồn một qua lớp bạch tà của y phục.

__________________________

Hạ Huyền đang ngồi trên bàn với đống trục cuốn cao đồ sộ, tay kí văn kiện bỗng nhiên dừng lại. Một cơn đau bỗng xuất hiện, chạy dọc khắp sống lưng khiến hắn không khỏi rùng mình. 

Đập bàn một cái, Hạ Huyền nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài. Vừa đi vừa thông linh với Hoa Thành. 

"Bồ Tề quán có chuyện gì?"

Hoa Thành phía bên kia cũng từ trên giường ngồi dậy, khoác ngoại bào vào.

"Không biết là chuyện gì, chỉ biết là có chuyện. Đến đó rồi nói."

Hạ Huyền nghe vậy, nhanh chóng lấy xúc xắc từ trong túi áo ra. Nhưng tiếc thay, còn chưa kịp nhấc tay lên, cả người hắn lại một lần nữa quay trở lại trạng thái cứng đờ như ban nãy. 

"Hai vết thương, một ở ngực, một ở chân?"

Bỗng, cửa phòng mở ra. Y Lạp mang theo một tập giấy, nhẹ nhàng bước vào. 

"Hạ chủ, có chuyện gì? Người đang định ra ngoài sao?"

Nàng thấy lạ khi vừa mở cửa phòng, hắn đã đứng ở ngay đó. 

Hạ Huyền nói, giọng điệu không chỉ vội vàng mà còn mang theo vài phần run rẩy. Là run rẩy vì đau đớn, hay run rẩy vì sợ hãi thì chẳng ai biết được. 

"Mau đưa người đi tìm Thanh Huyền. Nhanh lên!"

Hai tiếng cuối cùng như là muốn gầm lên. Y Lạp cũng thay đổi sắc mặt, quay người chạy đi. 

Nàng đi rồi, Hạ Huyền cũng cố để ổn định lại tinh thần. Hắn ngồi xuống đất, dùng máu vẽ lên một trận pháp. Sau đó đặt một lá bùa vào giữa, nhắm mắt định thần. 

Phía bên này, Sư Thanh Huyền bị thương nặng ở chân. Đến đi đứng còn khó. Y quay người lại, thật sự muốn nhìn mặt kẻ đã biến mình thành tình trạng này. 

Đây là... Một cái cây biết đi? 

Sư Thanh Huyền điếng người. Y biết lần này không xong rồi. 

Nhân vật lần này y chạm chán không may lại là Dự Thực - hung quỷ mà tiên kinh đã truy tìm hơn hai trăm năm trở lại đây. Dự Thực quỷ này hoạt động trong rừng, thân giống như cây cối.

Sống lâu như vậy, chắc chắn chẳng phải dạng xoàng. Người thường như Sư Thanh Huyền căn bản đánh không lại. Bây giờ lại còn có thêm một người ở kia. 

Nói cho đúng thì cũng chẳng phải là đánh không lại. Phải là muốn chạy cũng không kịp. 

"Thân gửi lời chào đến Phong sư đại nhân. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Quỷ cấp hung, biết nói cũng không lạ. Nhưng mà thân thiện đến thế sao? 

Sư Thanh Huyền miệng lưỡi trơn chu, nhanh chóng tiếp chuyện. 

"Dự Thực, ngươi là đang chế nhạo ta hay là vẫn chưa rõ chuyện của Tiên Kinh đây?"

Dự Thực nhắm đúng lúc người kia vừa nói hết câu mà ra tay. Sư Thanh Huyền dù có kịp tránh, vẫn trúng một đòn ở mạng sườn, vết thương ở chân cũng tuôn máu không ngừng. 

"Phong sư đại nhân bây giờ, ngay cả đòn đánh thường của ta cũng không tránh được. Phế hơn cả người thường, hẳn là bị đày xuống nhân giới rồi. Có phải?"

Quả nhiên! Dự Thực chỉ ở trong rừng, không biết gì về những chuyện xảy ra vài năm gần đây.

Sư Thanh Huyền vừa định mở miệng dọa hắn rằng tí nữa Sư Vô Độ sẽ tới, nào ngờ một tiếng gọi khác đã chen vào. 

"Phong sư đại nhân."

Sư Thanh Huyền nghe thấy tiếng gọi này, dùng phản ứng của người vừa vớt được cọng cỏ cứu mạng mà quay đầu vui mừng hét lớn, nhìn xung quanh tìm bóng dáng quen thuộc mà mình đang chờ đợi. 

"Thái tử điện hạ."

Đúng lúc này, Tạ Liên xuất hiện ở phía trước. Dù là còn ở rất xa, Sư Thanh Huyền lại cảm thấy yên tâm đến lạ. 

Tạ Liên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đồng tử đã co dãn cực mạnh. 

"Cẩn thận, phía sau."

Sư Thanh Huyền định quay người, lại cảm thấy cơ thể mình như bị cố định vào thứ gì đó. 

Tiếng chất lỏng ồng ộc trào ra. Một khắc lại một khắc, cứ vậy mà trôi qua. Khoảng không chìm vào im lặng, khiến y cảm nhận được thư cơn đau từ tim cứ không ngừng truyền lên. Sư Thanh Huyền dần nhận ra tình trạng hiện tại của mình. Chất lỏng ấm áp cứ ào ạt chảy từ phía ngực trái. Cả cơ thể không còn khả năng chuyển động nữa. Y biết, biết hiện tại chuyện gì đang xảy ra với mình. Nhưng lại chẳng dám cúi đầu mà xác nhận lại. Chỉ cần như vậy là đã đủ đau đớn rồi.

Hai chân Sư Thanh Huyền vô lực mà khụy xuống. Miệng cũng vì cơn đau mà rên rỉ không ngừng. Gió bắt đầu nổi lên giữ dội. Lá cây rụng xuống, phủ kín cả mặt đất. Cuồng phong gào thét, có người động đến đứa con mà nó hết mực nuông chiều. 

Như vậy là hết rồi sao? Y tự đặt câu hỏi cho chính mình. Cuộc đời của Sư Thanh Huyền này, cuộc đời của kẻ may mắn này cuối cùng cũng gặp được chút vận rủi chấm dứt tất cả rồi. Y may mắn có một ca ca tốt, sinh ra trong gia đình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net