[Vong Tiện] 100 Sự Việc Về Ta Yêu Ngươi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

100 Sự Việc Về Ta Yêu Ngươi (21 - 40)

Tác giả: 风间清瞳 (Đã có sự cho phép của tác giả)

---

Tim đập mãnh liệt, trong lòng đã tự loạn trận cước.

(Tự loạn trận cước: ý chỉ kẻ địch còn chưa đánh mà nội bộ quân ta đã lục đục, rối ren).

---

21, Thất Tịch.

Nhắc tới ngày lễ khiến cho lòng người mềm mại này. Các chị em cùng bạn lữ của mình, tuy đã có tuổi cũng vẫn cho rằng bái lạy thần tiên, làm vài trò chơi là có thể đạt được tất cả mong muốn của bản thân, người từng chịu qua đòn đánh trí mạng của vận mệnh lại hiểu được, cuộc sống không hề đơn giản như vậy.

Người cần đưa tay ra, từng để vuột mất, bất lực; lại vươn tay ra một lần nữa, mang theo vết tích chịu tổn thương run rẩy, một vò rượu ngon.

Dùng bao nhiêu năm quạnh hiu vào lễ Thất Tịch đổi lấy một ngày bình thường gặp lại trong tương lai.

Sau đó không cầu trời xanh mà nhìn vào ánh mắt của y, nói ta vẫn ở đây, ngươi đừng đi.

Mong ngươi, cả đời này cũng đừng buông ta ra.

Kết quả đáng để động tâm nhất là y cũng nghĩ như vậy, mượn lời thì thầm của chim hỉ tước, ôm lấy ngươi, trao nụ hôn cho ngươi.


22, Hối hận.

Có một lần Ngụy Vô Tiện uống say, thú nhận rằng chuyện khiến y hối hận nhất chính là nói mấy câu cút với Lam Vong Cơ ở Bất Dạ Thiên.

Lúc đó, y treo trên người đối phương không xuống, rất không có tiền đồ buồn bực khó chịu, nước mắt nước mũi dính hết lên quần áo thuần trắng.

Thật ra thì y cũng không quá say, khi tỉnh lại đều nhớ hết, biết đã vứt hết mặt mũi xuống sàn nhà rồi, còn định xin lỗi vì đã nhắc tới chuyện cũ không vui.

Nhưng chuyện khiến Lam Vong Cơ hối hận nhất là gì?

Nhất định là sự kiện nào đó, vừa nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng muốn chết.

Vì vậy y hỏi ra miệng.

Lam Vong Cơ nhìn y, đặt một đĩa bánh hoa quế tới trước mặt y, múc chậu nước rồi ngâm quần áo bẩn vào, xoay người bỏ ba vò Thiên Tử Tiếu còn lại xuống sàn nhà.

Cuối cùng, mặt không thay đổi nói, chuyện hối hận nhất chính là tối hôm qua không ngăn cản trò cười của y, để mặc y uống nhiều rượu.

Ngụy Vô Tiện lại nghe ra rằng, ta chẳng đi đâu cả.

--- Nói vài câu cút cũng vô ích, ta không đi đâu hết.

23, Bị thương.

Gần đây Lam tông chủ gặp một chuyện không thể tưởng tượng được.

Hoán: "Ngụy công tử, chỉ đối phó với mấy cỗ tẩu thi mà thôi, sao lại khiến ngươi và Vong Cơ bị thương nặng như vậy?".

Tiện: "Nóc nhà quá cao, ta không để ý nên suýt nữa thì ngã xuống, Lam Trạm ngã bị thương.

Hoán: "Hả???".

Tiện: "Hắn vì bảo vệ ta, bản thân lại ngã xuống".

Hoán: "Vậy sao ngươi cũng....".

Tiện: "Vì ta kéo hắn nên cũng lao thẳng xuống".

Hoán: "...".

--- Thảo nào, căn bản là không có cách buông tay mà.


24, Tỏ tình.

Lam Vong Cơ cho rằng mình say rượu còn chưa tỉnh.

Hắn nghĩ, không thì hắn vừa nghe được cái gì vậy?

Hắn lại nghĩ, nhỡ đâu Ngụy Anh chỉ đột nhiên nổi hứng đùa giỡn thôi?

Vậy cũng không sao cả, coi như đang say hắn cũng không cầu gì nhiều, ít nhất giấc mơ này thật đẹp.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại kéo hắn ngồi xuống, mắt sáng lấp lánh, từng câu từng chữ, chỉ trời chỉ đất, nói thật lòng yêu thương.

Nói rằng đau khổ do không rõ tình hình tạo nên, sẽ không nhầm lẫn trong tương lai nữa.

-- Ngươi vô cùng tốt, ta thích ngươi.

Thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, hắn mạnh mẽ ôm lấy.

Tim đập kịch liệt, trong lòng đã tự loạn trận cước.


25, Ấm giường.

Cuộc sống thường ngày của một người, trừ diệt tẩu thi chém yêu ma thì chuyện vặt vãnh hàng ngày cũng không ít, nấu cơm, giặt quần áo, dọn giường.

Sau đó biến thành cuộc sống của hai người, dường như không thay đổi gì cả, vẫn là diệt tẩu thi chém yêu ma, nhưng cũng có thứ gì đó biến đổi, có người ăn cơm ngươi làm, mặc quần áo ngươi giặt, làm lộn xộn chăn ngươi vừa gấp xong.

Người này còn cây ngay không sợ chết đứng nói phải cùng nhau làm việc nhà mới đúng, những thứ khác y sẽ không nhúng tay nhưng ngươi nhất định còn thiếu người làm ấm giường, y thấy bản thân vô cùng thích hợp.

Ngươi lại không thể phản bác.

Bởi vì ngươi biết đây chính là cuộc sống mà ngươi mong chờ.

Bên người không còn lạnh lẽo.


26, Phá vỡ và tuân thủ.

Trước kia Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ đồng ý, Lam Vong Cơ chắc chắn là tấm gương mẫu mực, nghiêm khắc với chính mình, chưa bao giờ phạm lỗi.

Nhưng bây giờ y hiểu rất rõ, đối phương còn cố chấp không kém gì y, mới có thể kiên định không lùi bước trong tình yêu với y, theo bản năng tùy theo ý mình.

Tiện: Lam Trạm, nói thật nhá, ta cảm thấy dù gia quy nhà các ngươi có tăng thêm gấp đôi đi chăng nữa thì ngươi vẫn có thể muốn gì được nấy.

Kỷ: Ừ.

Tiện: Cho nên ta thật sự không ngờ rằng ngươi cũng có lúc không tuân theo quy củ.

Kỷ: Ta cũng không nghĩ tới.

Tiện: Nếu quy tắc không dùng để tuân thủ, vậy còn tồn tại làm gì? Chẳng lẽ dùng để phá vỡ?

Kỷ: Là dùng để nghiệm chứng.

Tiện: Nghiệm chứng cái gì?

Kỷ: Đưa rượu cho ta cầm đã, leo tường không tiện.

Tiện: Được.

-- Hiểu rồi, ta biết rồi.

Dùng để nghiệm chứng, rốt cuộc là cái gì phá vỡ hoàn toàn mà vẫn phải tuân thủ.


27, Ghen.

Lam Tư Truy cảm thấy rất bối rối.

Ngụy tiền bối lôi nhóc tới trước mặt nói liên tục không ngừng, Hàm Quang Quân lạnh lùng băng giá ở phía sau. Tiếp đó, Ngụy tiền bối nhìn trúng quầy bán rượu hoa quế cách đó không xa, dứt khoát bỏ rơi nhóc đi mất, từ đầu tới cuối đều không hề liếc nhìn Hàm Quang Quân.

Tư Truy: Hàm... Quang Quân.

Kỷ: Ừ.

Tư Truy: Ngụy tiền bối tức giận?

Kỷ: Ừ.

Tư Truy: Vì sao ạ?

Kỷ: Là ta không tốt

Nơi xảy ra chuyện là ở thanh lâu, có mấy con quỷ khoác da người chen lẫn trong mấy cô nương phục vụ thừa nước đục thả câu, không con quỷ nào dám làm liều với Di Lăng Lão Tổ, tất nhiên tất cả đều nhào tới vị bên cạnh.

Có những lý lẽ tuy vô cùng dễ hiểu nhưng không dễ dàng chấp nhận, Lão Tổ vô cùng khó chịu, lúc diệt bọn chúng không chút nương tay.

Tư Truy: ... Vậy sao Ngụy tiền bối lại quay về?

Kỷ: Y quên cầm tiền.

Di Lăng Lão Tổ nổi giận lôi đình lộn trở lại, tay cướp túi tiền nắm thành quả đấm nhưng cũng không đánh, người cũng không đi nữa.


28, Suối lạnh.

Ngụy Vô Tiện bị thương lúc săn đêm, cuối cùng bị Lam Vong Cơ cưỡng ép kéo đến suối lạnh.

Kỷ: Đi xuống trị thương.

Tiện: Nước lạnh lắm! Không xuống.

Kỷ: Vậy ta xuống cùng ngươi.

Tiện: Ta không... Ngươi ngươi ngươi sao nói cởi là cởi luôn rồi!

Kỷ: Không cởi sao xuống nước được?

Tiện: Cũng đúng... Không phải, có người đi vào nhìn thấy thì làm thế nào?

Kỷ; Không ai dám vào, chỉ có ngươi dám nhìn. Được rồi, xuống.

Tiện: ... Á ái... Đừng có kéo ta!

Kỷ: Đứng vững, nhìn đi.

---- Sao phải sợ bị nhìn chứ, trái tim này để sưởi ấm cho ngươi, chưa từng che giấu.


29, Nói dối.

Thật ra thì nói dối cũng không tính là quá đáng xấu hổ, dù sao thì quả thực cũng khó đối mặt với chân tướng, chỉ là giả dối quá lâu sẽ dễ dàng tin là thật, cho nên kiếp trước Ngụy Vô Tiện luôn nói không buồn, không cảm thấy đau đớn, sẽ không yêu bất kỳ ai, lừa dối chính mình, mọi người đều vui vẻ.

Sau khi sống lại, thân thể này hình như không bị khống chế, cố tình ghét bỏ người khác, giả điên giả ngu, hư tình giả ý (ý chỉ bên ngoài một kiểu, trong lòng lại nghĩ khác), nhưng bất cẩn lại thành sự thật, khó mà lường được kết quả như vậy.

Đành thừa nhận với đôi mắt màu lưu ky kia, lời yêu là nói dối, mà tình cảm cũng là lời bông đùa.

Những câu không thương bản thân cũng không yêu ngươi kia đều là giả, ngươi chớ mắc lừa.


30, Một lần ghen khác.

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ cảm thấy thật oan uổng, oan thấu trời xanh.

Hôm đó y ngủ say, bỗng nhiên bị một đôi tay ôm chặt vào trong ngực, nụ hôn mãnh liệt hạ trên môi, y bị cắn vừa đau vừa ngứa, mở đôi mắt mơ màng cố gắng phân biệt, còn chưa nhìn rõ vẻ mặt của người trước mắt đã bị người chen vào giữa hai chân, y lập tức luống cuống.

Tiện: ... Lam Trạm! Trời còn chưa sáng ngươi đã nổi điên cái gì!

Kỷ: Ngụy Anh... chỉ có thể ở bên cạnh ta.

Tiện: Hở? Cái này không phải phí lời à... Ngươi nằm mơ?

Kỷ: Ừ.

Y đành chịu ôm lấy người ta vuốt lông, mềm giọng an ủi, nói thử xem mơ thấy cái gì?

Lam Vong Cơ chỉ nói không có gì.

--- Ta thấy ngươi mặc đồ cưới, dập đầu bái lạy thiên địa tổ tiên.

Nhưng người chắp tay hứa hẹn cùng ngươi bạc đầu, lại không phải ta.

(Đồ cưới-- nguyên raw là 高冠红装, trang phục của chú rể lúc thành thân, mọi người xem phim nhiều rồi chắc cũng biết ha).


31, Đi xa.

Rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu lần mới có thể quen thuộc với bóng lưng y?

Đến cùng có bao nhiêu lo lắng mới có thể thản nhiên bình tĩnh khi y rời khỏi?

Lúc suy nghĩ những vấn đề này, hắn đang cười, đi ngược lại với hướng của ngươi, ngươi không hề ngăn cản, chuẩn bị quay người đi, nhớ nhung và đau khổ đang chờ đợi.

Vậy mà một khắc sau y đã quay trở lại, cầm tay ngươi dắt đi.

Y nói, tâm ta còn ở chỗ của ngươi, tí nữa là quên cầm đi rồi.

Không có cách nào trả lại cho ta? Vậy người bắt buộc phải cùng ta đi thôi.


32, Trời mưa.

Ngay khi Ngụy Vô Tiện chuẩn bị xông vào màn mưa thì bị một bóng người trắng tuyết chặn đường, tiếp theo có một cái dù bung lên, che kín bầu trời tối tăm trên đầu y.

Tiện: Lam Trạm? Sao ngươi lại...

Kỷ: Ta nhớ ngươi không mang ô.

Tiện: Vậy cũng không cần phải đi một chuyến như vậy đâu, trời mưa thôi mà...

Kỷ: Hôm nay, mưa rơi bất chợt mây cũng thất thường, ngươi đi lâu không về, ta rất lo lắng.

Tiện: Hàm Quang Quân, ngươi cứ lo lắng nhỏ nhặt vậy sắp bạc thêm vài sợi tóc mất rồi.

Ý cười lộ ra trong lời nói, nhưng y tránh dưới mái hiên hơn ba canh (6 tiếng), từ ý nghĩ đầu tiên hiện lên hy vọng Lam Vong Cơ sẽ đến, y đã biết mình không thể đi đâu được trừ nơi này - dưới tán ô của hắn một thước ba phân.


33, Giới tiên

Đi qua từ đường Lam thị nhìn thấy giới tiên được coi là gia pháp cúng bái tổ tiên, Ngụy Vô Tiện chợt cảm thấy lục phủ ngũ tạng bên trong vô cùng khó chịu, có ảo giác dằm roi dính máu, thân thể rách ra từng đóa hoa tươi đẹp lại yếu ớt.

Ngứa là tình yêu mà cầu nhưng không thể có, đau là trái tim hối hận cũng không kịp.

Y quay đầu chạy về Tĩnh Thất, nhào đến ôm lấy Lam Vong Cơ, còn xô đổ bút mực phá hỏng hoàn toàn bài viết chữ đối phương vừa viết xong.

Kỷ:... Sao vậy?

Tiện: Có phải ngươi ngốc không?

Kỷ: ....

Tiện: Muốn hết ngứa phải dùng tới đau chữa sao?

Kỷ: ....

Tiện: Vậy phải làm gì mới hết đau?

Kỷ: Rốt cuộc làm sao vậy?

Tiện: ... Im miệng, đừng động đậy, để ta ôm một lát.

Kỷ: .... Được.

Tiện: Im miệng.

---- Hàm Quang Quân. Lam Trạm. Lam Vong Cơ, ngươi đúng là ngốc mà.


34, Phần sau của giới tiên.

Sau khi biết được nguyên nhân Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhiên hóa thân thành đồ trang sức bám trên eo mình, vẻ mặt Lam Vong Cơ vẫn bình thản, nghiêm túc thu dọn chiếc bàn bừa bộn.

Kỷ: Nếu sợ thì đừng đi xem.

Tiện: Ta sợ? Trừ việc sợ ngươi không để ý tới ta, ta còn sợ cái gì nữa?

Kỷ: Tiên Tử.

Tiện: ... Ấy... Lam Nhị ca ca ngươi không cảm nhận được à, ta thương ngươi lắm lắm.

Kỷ: Ừ, cảm nhận được.

Tiện: Aizzz... Ngươi người này, ta thà rằng chưa bao giờ trêu chọc tới ngươi, chỉ cần ngươi đừng bị thương.

Kỷ: Ta tình nguyện chịu vết thương gấp mấy lần, chỉ cần ngươi có thể trở về.

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn luồng khói xanh lơ lửng trên lư hương, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng. Sau đó, hắn nghiêng người nhìn thẳng sang bên cạnh, tiên sơn rộng lớn, khói sóng nhấp nhô trong đôi mắt.

--- Ngụy Anh, ta chỉ cần ngươi bình an.


35, Buông bỏ.

Có lẽ gió tanh mưa máu đời trước đã ngừng, chứng minh cát bụi trở về với cát bụi, đất quy về đất, không có gì không thể buông xuống. Vì vậy, lựa chọn sáng suốt nhất chính là rời đi trước khi kề cận, hời hợt trước khi yêu, vứt bỏ một vài thứ không nên có, như vậy luôn có thể đạt được một vài mong muốn.

Ngụy Vô Tiện cũng làm như vậy thật, chạy té khói khỏi nhà trọ, trên người còn vương nhiệt độ của đối phương nhưng chân lại hướng về phía xa.

Y tự cho rằng mình đã thông suốt nhưng chưa từng nghĩ mình không có được sự tình nguyện của đối phương, cũng không bằng lòng bỏ đi bất cứ thứ gì.

Khi dây đàn của Kim Quang Dao quấn trên cổ y, Lam Vong Cơ đứng trong mưa, gương mặt nhợt nhạt không biểu cảm, bộ dáng giống như đang khóc.

Ngụy Vô Tiện đau lòng tới mức chỉ dám cười.

Y đã hiểu cả đời này thật sự không bỏ được.


36, Nợ phải trả

Thật khó có thể giải thích một cách khách quan cho câu hỏi rốt cuộc duyên phận và kiếp số do thứ gì quyết định. Tóm lại, bản chất là gặp gỡ và dây dưa, chính giữa lại xảy ra mắc nợ và hoàn trả. Trong phần lớn tình huống, Di Lăng Lão Tổ thiên về nợ máu phải trả bằng máu, còn với Hàm Quang Quân thì ngoại lệ, y quyết định lấy thịt báo nợ tình.

Kỷ: Ngụy Anh, ngươi không nợ ta gì cả.

Tiện: Không được, nợ, phải nợ.

Kỷ: Thật là ta...

Tiện: Shhh... Ta nói nợ là nợ.

Kỷ: ... Ta sợ ngươi sẽ bị thương.

Tiện: Nằm yên.

--- Nếu không ta lấy cớ gì để lấy thân trả lại cho ngươi á.


37, Làm việc và nghỉ ngơi

Từ khi hai người lui về ở ẩn, đã rất lâu Lam Vong Cơ không ngủ đúng giờ rồi, quy luật làm việc nghỉ ngơi chính xác đến đáng sợ đang dần nới lỏng nhưng hắn cũng mặc kệ.

Ví dụ như Ngụy Vô Tiện vừa mở mắt đã rảnh rỗi không yên chạy ra ngoài, hắn bèn tựa vào thành giường nhắm hai mắt im lặng chờ một lúc lâu; hoặc là hắn săn đêm dẹp loạn trở về nhà sẽ bị người ta nhào vào lòng, không thể từ chối một trận mây mưa.

Tới giờ Hợi ngày nào đó, có người đột nhiên bộc phát lương tâm, trước khi tiếng chuông vang lên đã leo lên giường hắn, lăn tới bên cạnh hắn ôm chặt, nằm im không động đậy.

Tiện: Tha cho ta một ngày đi Lam Nhị ca ca, eo của ta không chịu nổi, hôm nay không cần được không.

Kỷ: Vậy ngươi nằm cho tử tế.

Tiện: Không được, ta buồn ngủ không muốn động đậy.

Kỷ: Buồn ngủ sớm vậy?

Tiện: Sớm cái gì, đến giờ Hợi rồi, ngủ thôi.

Kỷ: ...

Tiện: Không cho cười! Ngươi cười đẹp trai như vậy ta không ngủ được!

Kỷ: Không phải buồn ngủ rồi à? Nhắm mắt lại.

Còn có phải vì Ngụy Vô Tiện vô tình phát hiện cho dù ngủ giờ nào, hắn đều sẽ tỉnh trước giờ Mão cho nên không nỡ bóc lột thời gian nghỉ ngơi này của hắn hay không, Lam Vong Cơ không đoán.

Chỉ cười, trong lòng hiểu rõ.


38, Nói ngược

Trình độ ngoài miệng xin tha của Ngụy Vô Tiện có thể nói là thiên phú trời cho, tới khi không còn các nào thu thập kết quả do đùa giỡn người khác, y sẽ mềm giọng xuống, nhũn eo làm bộ tội nghiệp tố cáo động tác của Lam Vong Cơ quá dữ, rất giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ. Nhưng chính bản thân y cũng không muốn tránh khỏi mũi kiếm, có lẽ là vết thương mang đến khoái cảm, y vui thích đắm chìm trong đó.

Tiện: Hàm Quang Quân... ra tay chừa lại chút tình cảm chứ....

Kỷ: ...Còn chê nhẹ?

Tiện: ???

Kỷ: Là ngươi nói, lời nói ngược với ý muốn.

Tiện: Ta không phải ta không có, xin ngươi đó, thật đó.

Kỷ: Ừ.

Tiện: Không phải nói ngược, ngươi đừng có giả bộ nghe không hiểu.

.... Nghe hiểu, nhưng vì ra tay là ngươi, ta vô tình có thể tiếp nhận.

Ngươi đã lấy tất cả những thứ đó trong lòng ta đi rồi.


39, Đóng dấu.

Thật ra thì gia văn của Kỳ sơn Ôn Thị cũng không xấu đến vậy.

Không biết có phải do nó ở trên người Lam Vong Cơ nên có chút thiện cảm hay không nữa, Ngụy Vô Tiện không mặn không nhạt đánh giá.

Nhưng chỉ sau một khắc, y bắt đầu giận dữ căm phẫn, cảm giác bị lạc thiết đâm vào thời niên thiếu chưa từng phai nhạt, ở trên người bạn lữ sớm chiều ở chung lại càng trở nên rõ ràng. Ngụy Vô Tiện giận dỗi đè lên ngực Lam Vong Cơ, bị đối phương bắt lấy tay nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón.

Trên môi ấm áp, nóng đến tim cũng run rẩy.

Tại sao phải làm thế? Ngươi không biết uống rượu sẽ say sao? Không biết yêu là sai sao?

Chỉ là y không hỏi ra, câu trả lời không cần nói cũng biết.

Lam Nhị ca ca của y, biết sẽ say cũng vẫn uống, biết là sai vẫn cứ yêu.

Sau đó, khi ngực bị đau sẽ có thể coi như chỉ là vết thương do bỏng mà thôi.


40, Sợ chó.

Tâm ma là hình dáng của một loài động vật.

Nói vừa hung dữ vừa tốc độ, vừa ngu xuẩn vừa ồn ào, bắt nạt kẻ yếu, ăn đồ người vứt đi, ăn nhiều, hình dáng xấu xí...

Sau khi phô trương tài miệng lưỡi nhanh nhẹn xong, Ngụy Vô Tiện thành thật ngồi trong lòng Lam Vong Cơ, không có ý muốn đi xuống. Mà cún con mở đôi mắt tròn cọ dưới ủng hắn, rung rung bộ lông xù, lắc lư lỗ tai gâu một tiếng.

Tiện: Nó nó nó nó nó đã đi chưa?

Kỷ: Đi rồi.

Tiện: Ngươi lừa ta! Ta còn nghe thấy nó sủa đó!

Kỷ: ... Chân nó ngắn, chưa đi xa được.

Tiện: Vậy lúc nữa nó quay lại cắn ta rồi sao!

Kỷ: ... Nó... đại khái răng nó còn chưa dài.

Tiện: Ta ta ta không biết, ngươi đừng buông tay!

Kỷ: Ừ.

-- Chó.... và ngươi không ôm chặt ta, ta vẫn sợ vế sau hơn.

Thật may... ngươi hiểu rõ.


[Còn nữa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC