[Vong Tiện] 100 Sự Việc Về Ta Yêu Ngươi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

100 Sự Việc Về Ta Yêu Ngươi (61 - 80)

Tác giả: 风间清瞳 (Đã có sự cho phép của tác giả)

----

61, Nhớ ra

Năm chữ [đạt được cuộc sống mới] có lẽ rất xa xỉ, không phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm. Nhưng đặt trong mắt người từng trải qua thì cũng chỉ đến thế mà thôi, sau khi trở về, lướt qua nhân gian việc gì nên quên thì quên đi, tuyệt đối không lưu luyến.

Nhưng khi thật sự muốn bắt đầu một cái gì đó, cảm giác kia không khác gì bị đâm một đao bên hông, còn trúng vào vị trí vết thương cũ đã ghi lòng tạc dạ. Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ cõng đi, cuối cùng cũng hiểu rõ có nơi để dựa vào là cảm giác gì, nghị lực khi còn bé đấu tranh gây dựng, tạo ra nụ cười nén đau không hoàn chỉnh.

--- Ta nhớ ra rồi.

Y luôn mang theo loại ý nghĩ trốn tránh cuộc sống cô đơn này, cũng là một cái tên... đó là sống dựa vào nhau.


62, Quên đi.

Trí nhớ của Ngụy Vô Tiện không tốt.

Từng học nghẹo tâm hồn thiếu nữ, từng rời bỏ duyên phận, từng mở ra sát giới, không nhớ rõ hết thảy.

Y được người nhớ cả đời. Chính mình lại quên rất nhiều năm.

Sau đó, y thề rằng sẽ không quên nữa, nhưng thế sự đổi thay, bây giờ tới lượt đối phương không phối hợp.

Từng đồng ý hứa hẹn, vượt qua trắc trở, từng đổ máu tươi, từng giấu cảm tình, tất cả đều không hỏi được gì.

-- Không có. Lúc đó ta uống nhiều quá.

Uống nhiều rồi nên quên hết tất cả.

Quên cả việc không được nhớ ngươi thêm nữa.


63, Hạt sen

Hơn mười nhánh đài sen bị ném tùy tiện lên thuyền, quả thật xanh tươi đầy đặn, thân khô ngâm trong nước còn thoang thoảng mùi bùn bắn lên góc áo trắng như tuyết của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, nhìn đối phương ngồi ngay ngắn ở mũi thuyền không động đậy, hình như không thèm để ý.

Y nghĩ nếu ở thời thiếu niên nhất định sẽ đánh một trận vì việc này rồi. Thế là Ngụy Vô Tiện bĩu môi, ý cười không giấu được trong ánh mắt, chỉ vạt áo của Lam Vong Cơ nói: "Nhị ca ca, bẩn áo ngươi rồi".

Lam Vong Cơ thờ ơ trả lời không sao cả, chỉ bóc ra vài hạt sen sau đó cầm lấy hai tay đang vươn ra của y, bỏ hết vào lòng bàn tay đó.

Kỷ: Ăn đi.

Tiện: Cùng nhau nhé

Kỷ: Của ngươi tất.

Ngụy Vô Tiện vẫn xòe tay ra như cũ, ý cười bắt đầu tràn ra khóe miệng.

Tiện:  Này ít quá, không đủ đâu.

Kỷ: Ta cho ngươi nữa... Ngụy Anh!

Tiện: Đây đây đây!

Bất ngờ bị người ta nhào vào lòng, thuyền nhỏ suýt nữa đã lật xuống.

Đành phải ôm thật chặt.


64, Đồ Lục Huyền Vũ

Trên đời này có bao nhiêu người chân chính đắc đạo phi thăng? Vào đường rẽ thành ma cũng được bao nhiêu chứ?

Sau khi vị vây nhốt trong động Phục Ma, đột nhiên Ngụy Vô Tiện nghĩ tới năm đó liều mạng giết chết con yêu thú kia.

Sao mà giống mình khi ở Bất Dạ Thiên đến thế, trên tay vấy máu tươi bất tận, trước mặt là nghĩa sĩ bách gia chính đạo.

Không biết đã cản đường sống của ai mà chính mình lại tránh vào nước chết.

Thế nhưng vẫn có một giọng nói trước sau như một, không có người thứ hai gọi y như vậy.

-- Ngụy Anh... Ngụy Anh.

Phản phệ khoan tim thấu xương, giây phút tuyệt vọng nhất y ngắm nhìn bốn phía mà nổi lên ý nghĩ may mắn trong đầu.

Cũng may... cũng may Lam Trạm còn chưa đến.

Mở mắt ra thì mọi việc đã qua hết, y nằm trong lồng ngực ấm áp, được người nắm tay không buông.

... Ngụy Anh.

Giọng nói dịu dàng trầm thấp, rung động khiến lòng người run rẩy.

Ngụy Vô Tiện lười biếng bò dậy vùi mặt vào hõm cổ Lam Vong Cơ, hô hấp bình ổn, lặng im không nói một lúc lâu.


65, Túi thơm

Ngụy Vô Tiện chưa nói, tay đã mò vào ngực Lam Vong Cơ móc ra một túi thơm tinh xảo.

To bằng lòng bàn tay, kỹ thuật thêu vô cùng xuất sắc, ngọc lan tô điểm qua song cửa, hoàng tước ngẫu nhiên hạ cánh, ngắm nhìn ý xuân thanh nhã. Nhưng qua thời gian đã dần dần mất đi lộng lẫy, không còn rực rỡ như lần đầu nhìn thấy.

Hôm qua nó được giặt rất kỹ, hương thơm của dược thảo đã tan hết từ lâu nhưng vẫn chưa có mùi tiền bạc lạnh tanh. Chỉ mới được giữ trên người nửa ngày đã nhiễm mùi đàn hương thoang thoảng trong từng đường thêu.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vật nhỏ này một lát, đắn đo, để dưới mũi ngửi thử rồi lại nhìn Hàm Quang Quân.

Tiện: Không đủ.

Kỷ: Bạc, đủ.

Tiện: Không đủ.

--- Không đủ... mùi của ngươi.

Y trả lại túi thơm, một bàn tay nhận lấy nó.

Còn có ngày xưa, thiếu niên giấu nó trong ngực thấp thỏm âu lo.


66, Luân hồi

Đó là khoảng không không có ánh sáng, không có lửa cũng vĩnh viễn không có trời đất, chỉ có linh hồn như tằm ăn rỗi không cam lòng gào khóc, thì thầm bàn tán ý đồ đoạt xác và ác mộng không ngừng.

Nhưng mỗi lần y mở mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh lại phát hiện mình đang co lại trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, được người vỗ về sau lưng nhẹ nhàng an ủi, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thật may mắn.

--- Nếu như không có luân hồi sẽ không có hoài niệm và chờ mong, không có sở hữu cũng không biết quý trọng.

Cũng không thể biết được, một lần thương nhớ suốt đời có hai phần, đều giao cho cùng một người.


67, Sợ hãi

Hồi nhỏ, Tư Truy bị một tiếng sét lúc mưa xuân dọa sợ phát khóc, cắn ngón tay hỏi hắn: "Hàm Quang Quân, ngài không sợ ạ?".

Lam Vong Cơ lắc đầu, hắn nghĩ mình cũng sợ rất nhiều chuyện nhưng không chuyện nào có thể lẩn tránh.

Hắn sợ gia quy dài dòng kín vách tường nhưng phải chép một lần lại một lần ở Tàng Thư Các từ gà gáy tinh mơ đến hoàng hôn mây mỏng.

Hắn sợ đau, ai cũng sợ đau cả. Nhưng vết chai năm xưa nổi trên đầu ngón tay hắn, vết thương thấu xương trên người, dưới danh tiếng Hàm Quang Quân vang dội đâu có ai nhìn thấy hắn vượt qua núi đao biển lửa.

Kỳ thực thứ hắn sợ nhất có lẽ là tư tưởng của người kia, nhưng đối phương kiên quyết không nghe lời hắn nói, đến chết vẫn chẳng nghe nửa lời.

Cho nên hắn không sợ. Hắn không e ngại.

Hiện giờ Ngụy Vô Tiện yên ổn ngồi đối hiện hắn, uống cạn một vò Thiên Tử Tiếu xong bèn đứng dậy định đi, hắn vô thức túm lại, đối phương cười cười:

"Ta chỉ muốn đi mua rượu thôi, Hàm Quang Quân ngươi sợ cái gì chứ?".

--- Sợ giấc mộng mười năm, sợ một đi không trở lại.

Ngụy Vô Tiện không chờ hắn lên tiếng, vén áo khoác ngồi xuống: "Thế ta không đi nữa, ngươi bảo bồi bàn mang lên thêm hai vò".

--- Ngươi sợ cái gì ta sẽ không làm cái đó, người tu hành trừ ma phá chướng, chướng ngại trong lòng ngươi cứ để ta tới phá thôi.


68, Cảm giác an toàn

Mỗi khi hai người cùng nhau đều rất khó sóng vai, bởi vì một người hay chạy nhảy, một người khác lại bình tĩnh thong dong, đi dạo một lát sẽ kéo ra khoảng cách không dài không ngắn.

Kỷ: Sao lại dừng?

Tiện: Vừa rồi đi nhanh quá, chờ ngươi mà.

Kỷ: Không xa, không sao cả.

Tiện: He he. Nhị ca ca, phía trước có bán tượng gỗ điêu khắc, ta đi trước xem thử, ngươi đừng mất dấu đấy.

Kỷ: Được.

-- Với Ngụy Vô Tiện mà nói, cho dù y trở thành người sống sờ sờ một lần nữa, Lam Vong Cơ có thể cầm được tay, nghe được tim của y thì cũng còn mười ba năm trống rỗng mãi mãi không thể bù đắp. Cho nên y chỉ có thể không để mình dấn thân vào nguy hiểm, an ổn đi phía trước Lam Vong Cơ để đối phương không cần quay đầu lại tìm kiếm. Dù điểm cuối là đầu đường con phố hay là chân trời góc biển thì Ngụy Vô Tiện chỉ hướng về nơi có hắn, cả đời chỉ nhìn một mình hắn.

Đây chính là việc duy nhất y có thể làm.

Cũng là việc chỉ một mình y làm được.


69, Một bức thư tình

Ngụy Vô Tiện không hiểu, rõ là chỉ viết vài dòng chữ mà thôi, sao còn gian nan hơn chép mười lần gia quy thế này.

Y viết rồi lại xóa, xóa xong rồi xé, xé rồi lại viết tiếp, giấy viết thư tinh xảo thượng hạng bị lãng phí non nửa xấp, khó khăn lắm mới viết được một bức coi như hài lòng với câu từ cuối cùng lại bị gió thổi khỏi bàn, còn bị thỏ giẫm lên một dấu chân mực.

Lam Vong Cơ đẩy cửa vào, người phía đối diện úp sấp trên một đống giấy vụn đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn đi tới nhìn thoáng qua bức vẽ giữa xấp giấy viết thư bị hỏng, trên đó vẽ gương mặt tuấn tú của Hàm Quang Quân, bên tóc mai cài một đóa ngọc lan được tô đen.

Sau đó Ngụy Vô Tiện nâng mặt của hắn xoay lại, chóp mũi đụng vào chóp mũi hôn một cái rồi nghiêng mặt cười.

Tiện: Viết không hay, bức vẽ kia cũng không giống lắm, ngươi vẫn đẹp trai hơn.

Kỷ: Vừa rồi viết gì?

Tiện: Lòng ta có ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi.

Kỷ: ...

Tiện: Lam Trạm, tai ngươi đỏ kìa.

--- Viết nhiều chữ hơn nữa cũng không thể hình dung, vẽ nhiều hình hơn nữa cũng không thể miêu tả.

Tuy rằng điều ta muốn nói chẳng qua chỉ là một chữ tình mà thôi.


70, Về Cô Tô

Trước kia Lam Vong Cơ quyết tâm muốn mang Ngụy Vô Tiện về Cô Tô, nghĩ núi cao nước biếc, nuôi dưỡng trăm năm không lo, dù nếm mùi thất bại một lần lại thêm một lần, Ngụy Vô Tiện bảo hắn cút thì hắn vẫn sẽ nói vậy. Nhưng vật đổi sao dời thiên hạ đổi thay, hai người gặp nhau một lần nữa, hắn không nói gì cả, chỉ là Ngụy Vô Tiện đi đâu hắn sẽ theo đến đó.

Hắn nói ta cùng ngươi.

-- Cùng ngươi đến bất cứ nơi đâu.

Đời trước, nơi Ngụy Vô Tiện phiền nhất chính là Vân Thâm Bất Tri Xứ, câu không trở về Cô Tô đã nhắc lại 180 lần rồi. Mà bây giờ hai người đi dạo núi xanh ngắm nhìn nước biếc, y được Lam Vong Cơ cho thỏa sức tung hoành vài tháng không có nhà, chờ khi buổi tối chơi đến mệt mỏi mơ hồ, y vô thức nhớ tới tiên cảnh Giang Nam, nắm lấy vạt áo thêu hoa văn mây bay không buông nói:

"Lam Trạm, ta muốn trở về".

--- Muốn trở về Cô Tô, cùng ngươi về Cô Tô.


71, Quần áo

Thật ra Ngụy Vô Tiện rất thích quần áo mới.

Hồi bé ở Vân Mộng, lần đầu tiên mặc đồng phục của Giang thị vui đến mức cả đêm không ngủ. Mỗi lần đi nhận quần áo mới cùng các sư đệ, y mặt ngoài ra vẻ ta đây không thèm để ý, kỳ thực đã mừng rỡ lăn lộn mấy vòng trong lòng.

Sau khi thành Di Lăng Lão Tổ, thời gian càng trôi càng nghèo, phiền phức cũng ngày càng nhiều hơn, dần dần không còn để ý những việc nhỏ nhặt này nữa, vài bộ quần áo đen nhánh mặc đi mặc lại giấu đi vết máu và bụi đất phù hợp với bãi tha ma, không thích hợp với ánh mặt trời.

Nhưng sau cùng mới rõ, y được người che chở nâng niu trong lòng bàn tay, những gì nên giấu đều không giấu được. Vì vậy, dứt khoát khoác áo choàng trắng như tuyết đi đào hang thỏ, vạt áo bẩn không nỡ nhìn lại làm nổi bật dây buộc tóc đỏ đậm như ngọn lửa.

Đợi thêm một lúc, ai đó sẽ đến phía sau y gọi một tiếng: "Ngụy Anh, nào, đi với ta thay quần áo".

---Áo không bằng mới, người không bằng Hàm Quang Quân.

(Câu gốc: 衣不如新人不如故: Ý câu này là quần áo mới thì tốt hơn, bạn bè lâu năm càng đáng trân trọng. Bạn càng lâu tình cảm càng sâu còn quần áo càng mặc lại càng cũ. Còn ý của Tiện nhà ta là ai cũng không bằng Hàm Quang Quân).


72, Một bức thư tình... khác

Cuối giờ Dần, sắc trời còn tối, trên mặt đất đã phản chiếu lên ánh sáng trắng muốt, xem ra đêm trước tuyết rơi dày, chuẩn bị phô diễn cảnh đẹp ngày đông.

Lam Vong Cơ ém kỹ chăn cho Ngụy Vô Tiện, mình thì khoác áo xuống giường, cầm đèn đi tới bên bàn dài nhìn giấy viết thư bị ném tứ tung khắp nơi, bên trên viết từng câu từ chân tình tha thiết, ở giữa là bức vẽ của chính hắn, tóc dài còn chưa được tỉa tót.

Tâm trạng đột nhiên tốt hơn, cầm bút viết xuống cạnh bức vẽ.

--- Tuyết nhứ tiệm mạn, giai lương nguyệt hàng, thảo đồng thưởng thiển đông hảo cảnh, bất đồng đại đạo vô kỳ, duy nguyện hứa quân chi nặc.

(Bông tuyết trải đầy, ánh trăng du bậc thềm lạnh, có thể cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp ngày đông, không cầu không mong đường đi rộng mở, chỉ nguyện hứa cùng quân đến bạc đầu).

Sau đó, hắn nghe được người đang ngủ say gọi hắn trong mơ, vội vàng trở về giường.


73, Tĩnh Thất

Diện tích của Tĩnh Thất khá lớn nhưng hầu hết đều không cần dùng đến. Thường thì Lam Vong Cơ sẽ ở phòng ngoài ngồi nghiên cứu cầm phổ và kiếm quyết sau bàn dài. Phòng ngủ bên trong để cho Ngụy Vô Tiện ngủ nướng đến khi tự tỉnh.

Thế nhưng Ngụy Vô Tiện con người này ấy mà, một khi tỉnh dậy sẽ không nhàn rỗi một giây, chạy tới chạy lui khắp trong ngoài, toàn bộ Tĩnh Thất cũng không đủ cho y quậy.

Tiện:  Lam Trạm, dây buộc tóc của ta đâu.

Kỷ: ... Trên tay ngươi.

Tiên: Ngươi xem cái bình hoa này đặt đâu được nhỉ?

Kỷ: Ngươi vừa mới hỏi rồi mà.

Tiện: Thỏ ta vừa ôm vào chạy mất rồi!

Kỷ: ... Ngụy Anh.

Tiện: Trong phòng lạnh quá.

Kỷ:  Ta lấy cho ngươi một bộ quần áo.

Tiện: Không cần không cần, ngươi chờ đó, ta chui về giường.

Kỷ: Ngụy Anh, qua đây.

-- Gian phòng quá trống, nỗi nhớ quá đầy, mượn cớ chạy nhảy khắp nơi cũng chỉ đơn giản là muốn nhìn ngươi mà thôi.

-- Vậy hãy đến đây, đến đây nhìn này.

(Nguyên raw: 借口翻出花儿来, tra baidu mà không hiểu 翻出花儿来có ý gì. Mong bạn nào biết có thể giúp đỡ với ạ).


74, Sưởi ấm

Đương nhiên, Ngụy Vô Tiện tuyệt đối không thừa nhận y tìm một đống lý do mượn cớ chỉ vì thâm tâm muốn ngắm nhìn đối phương. Y bọc áo choàng nghiêng người về phía Lam Vong Cơ mới phát hiện bản thân còn ấm áp hơn kìa. Vì vậy cứ thế vây quanh hắn, nói gì cũng không chịu buông ra.

Tiện: Giường đã ấm rồi, ngươi đừng ngồi nữa.

Kỷ: Không được, giờ Mão không dậy được.

Tiện: Đọc sách ở trên giường chẳng phải cũng thế à?

Kỷ: Ta ở trên giường, ngươi càng không dậy được.

Tiện: ... Hàm Quang Quân, ngươi đùa giỡn ta.

Kỷ: Ta đâu có.

Kết quả là Lão Tổ trực tiếp rúc vào ngực người ta, nói cho dù là chỗ này, y cũng không dậy.

--- Chuyển chỗ mà thôi, kiểu gì cũng có thể tiếp tục sưởi ấm cho ngươi được.


75, Lẩu

Quyết định cơm tối sẽ ăn ngoài, mùa đông trời lạnh thích hợp ăn lẩu, nước lẩu sôi sùng sục trong nồi đồng, một nửa thanh đạm một nửa đỏ rực, không biết sao lại cực kỳ đồng bộ với hai người đang ngồi cạnh bàn.

Thấy toàn bộ thịt bò cắt lát trên đĩa được bỏ vào bên cay, Lam Vong Cơ thành thạo nhúng thịt. Ngụy Vô Tiện nhìn vào nồi rồi lại nhìn đối phương, ngạc nhiên giống như mặt trời mọc ở hướng Tây vậy.

Tiện: Chín chưa?

Kỷ: ... Vừa mới bỏ vào.

Tiện: Ta tưởng nhà các ngươi chỉ biết chia ra ăn, kiểu nhúng đũa vào cùng một nồi thế này....

Kỷ: Ngươi thích, ta không quan trọng.

Tiện: Chín chưa thế?

Kỷ: Chờ chút.

Tiện: Đã chín chưa?

Kỷ: Sắp rồi.

Tiện: Ta không chờ được nữa, ta muốn ăn thịt.

Nói xong, y đưa đũa chọc nhẹ vào gò má của Lam Vong Cơ, đối phương bất đắc dĩ bắt lại tay y, hỏi làm sao vậy, Ngụy Vô Tiện thuận thế hôn lên.

-- Ăn thịt đó, ta nếm thử đồ tươi.


76, Cấm ngôn

Ngày đó hai người trốn trong đống cỏ khô, từng tiếng "Nhị ca ca" vang lên quấn lấy Lam Vong Cơ không nơi để trốn, liên tục dụ dỗ ảo tưởng từ đáy lòng của hắn, Lam Vong Cơ kinh hãi phát hiện thân thể mình nổi lên phản ứng, vội vàng lên tiếng uy hiếp.

Thế nhưng khi Ngụy Vô Tiện nghe lời ngậm miệng, hắn đột nhiên hi vọng có thể nghe được chút gì đó.

Về sau Lam Vong Cơ nghĩ, tổng cộng mình đã cấm ngôn Ngụy Vô Tiện hai lần.

Một lần khi còn niên thiếu, sợ y tiến vào trái tim, lần thứ hai là sau khi gặp lại, sợ y trốn xuống núi.

Bây giờ Ngụy Vô Tiện nói bậy dưới thân hắn, một câu hắn cũng không nỡ cấm y.

Không thể làm gì khác đành dùng một cái hôn thay thế.


77, Chồng (Phu quân)

Ngụy Vô Tiện trong mơ ỷ vào chênh lệch tuổi tác bắt nạt trẻ nhỏ, sau khi tỉnh lại cũng thuận miệng nói tiếp, chớp mắt đã quên mất vị đắng vừa ăn, quên luôn mình đã liên thanh cầu xin tha thứ thế nào.

Kỷ: Ai ở ngoài?

Tiện: Chồng ngươi.

Kỷ: Ngụy Anh, tới đây lặp lại lần nữa.

Tiện: Ha ha ha không đâu không đâu.

Kỷ: Ngươi đứng xa quá, ta không nghe rõ.

Tiện: Ta không sang đấy đâu, ngươi sang đây đi.

Di Lăng Lão Tổ thầm bĩu môi, đùa chắc, đường đường là Hàm Quang Quân tai thính thế nào chứ.

Y cười khúc khích, dùng khẩu hình ghép vào một câu, thấy Lam Vong Cơ đã đi tới trước mặt mình, chân tình tha thiết lên tiếng nói lại một lần nữa.

Ta nói... Ngươi là chồng của ta.


78, Tờ giấy

Có một vị huynh đài có thói quen truyền giấy, một vị khác lại có thói quen bắt tại chỗ. Sau khi hai người ở bên nhau, loại quan hệ ngày cũng không ngừng hẳn, chẳng qua là đổi địa điểm từ lớp học sang Tĩnh Thất thôi. Mục đích thì từ chia rẽ biến thành sở thích.

Tiện: Đoán đi, tờ giấy trong tay nào, đoán đúng ta sẽ nói nội dung bên trong cho ngươi biết.

Kỷ: Bên trái.

Tiện: Không cân nhắc bên phải một tý hở?

Kỷ: ... Hai bên đều không có.

Tiện: Sai rồi Lam Nhị ca ca, lần này có cả hai bên.

-- Tuy là không ít lần ta để hai tay trống không, chỉ dùng để bưng mặt ngươi. Nhưng ta cũng có rất nhiều lời mong muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, riêng biệt chỉ chờ ngươi bắt lấy không buông.

-- Nhưng ngươi đoán sai rồi, lần sau đọc tiếp cho ngươi nghe vậy.


79, Thắng thua

Đa số người tu quỷ đạo đều am hiểu tìm đường sống trong chỗ chết, dù có ném cả tính mạng của bản thân và gia đình, chỉ cần có thể thắng được trong núi thây biển máu cũng không phải không đáng giá.

Trước đó, Ngụy Vô Tiện luôn theo kiểu được ăn cả ngã về không này, nhưng sau khi trùng sinh sống những tháng ngày tốt đẹp rất lâu, y lại luyện được không ít tâm tư lo lắng được mất của nhóm phàm phu tục tử (người thường).

Tiện: Đại cục đã định, ván cờ này nhất định là ta thắng, không đánh không đánh nữa.

Kỷ: Nếu ngươi thắng, sao ngươi không hạ cờ?

Tiện: Vì ta không thua được á.

Kỷ: Ngươi sẽ không thua.

Tiện: Lam Trạm! Ngươi vừa mới nói không nhường ta!

Kỷ: Ta không nhường.

Tiện: Ngươi còn cười, ngươi không có lương tâm.

Kỷ: Có mà, ngươi sờ xem.

Tới khi Ngụy Vô Tiện nhào lên làm rối cả bàn cờ, bây giờ càng không chịu thua. Dù sao đâu còn mỗi hai bàn tay trắng nữa, cả nụ cười và lương tâm đều thắng về tay rồi, không tranh thủ mà tiếp nhận thôi?


80, Tự giới thiệu.

Hai thiếu niên đi trên đường được mẹ mình dẫn đi, có lẽ là lần đầu gặp gỡ, một người không chờ được giới thiệu bản thân, người còn lại cúi đầu không lên tiếng. Ngụy Vô Tiện ngồi ở quán trà ven đường hóng hớt, không kiềm chế được trêu chọc vị nghiêm túc bên cạnh mình.

Tiện: Nhắc tới thì, lúc chúng ta lớn thế kia hình như vừa gặp đã đánh nhau, chưa từng nói chuyện tử tế.

Kỷ: Ta vốn không có ý đánh với ngươi.

Tiện: Thế bây giờ làm quen lại từ đầu. Xin chào, ta tên là Ngụy Vô Tiện, sở trường ngủ nướng, thỏ nướng, nói hươu nói vượn. Ngươi thì sao hả Vong Cơ huynh?

Kỷ: ...

Tiện: Nếu ta nhớ không nhầm, sở trường của ngươi là cấm ta ngủ nướng, thỏ nướng và nói bậy, đúng không?

Trà nóng trước mặt nổi lên lá mới, Lam Vong Cơ ung dung mở miệng.

-- Ngươi nhớ nhầm rồi.

-- Những việc này, không có cái nào là sở trường của ta cả.

[Còn nữa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net