Chương 52:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi ở dành cho các tân đệ tử được gọi là Điện Lưu Hoàn, theo như lời của Nghịch Hồng sư huynh thì các đệ tử được chọn về từ Chiến Trường Thiên Huyền và các đệ tử ghi danh đạt yêu cầu nhập môn trước khi được phân về các điện thì đều ở nơi này để tu luyện.

Điện Lưu Hoàn có rất nhiều phòng, đám người Quân Thục Nghi bọn họ chỉ có mười lăm người cho nên chiếm cứ một góc phòng ốc. Sau khi Nghịch Hồng sư huynh dẫn bọn họ đến thì mỗi người tự chia nhau về phòng của mình. Đối với người trong đội ngũ Quân Thục Nghi cũng không quen biết gì nhiều cho nên cũng không cùng bọn họ kết bè còn về Mộ Chỉ Ly, Quân Thục Nghi nghĩ trước hết không cần suy nghĩ gì nhiều.

Con người Mộ Chỉ Ly có tham vọng, thông minh lại rất cường đại, những người bị nàng ta để mắt đến chắn chắn không có kết cuộc hay ho, cho nên trước hết bản thân nàng nên mau chóng tự cường trước đã rồi mới thăm dò Mộ Chỉ Ly sau.

Kỳ thực, ban đầu Quân Thục Nghi nghĩ rằng bản thân nàng sống qua hai kiếp cũng coi như lý giải Mộ Chỉ Ly, nhưng nàng sai lầm rồi. Càng tiếp xúc thì Quân Thục Nghi càng cảm thấy Mộ Chỉ Ly con người này tàng sâu không lường được. Từ biểu hiện hôm nay của mình nàng liền cảm thấy được ánh mắt Mộ Chỉ Ly dành cho nàng bắt đầu thay đổi.

Quân Thục Nghi trở về phòng mình, căn phòng này nằm ở trong góc, không nhiều người chú ý rất thích hợp với Quân Thục Nghi.

Phòng khá đơn giản, một giường ở góc và một bộ bàn ghế ở giữa. Quân Thục Nghi hài lòng nhìn bố trí căn phòng chỉ hình dung hai từ sạch, thoáng. Kỳ thực đối với điều kiện nơi ở đối với Quân Thục Nghi không là vấn đề, dù sao quan trọng nhất cũng vẫn là tu luyện.

Đặt Lăng Tử Sâm lên bàn, Quân Thục Nghi bắt đầu trải lại ga giường. Không quen biết ai cho nên hẳn một lát nữa cũng không có ai đến tìm cho nên Quân Thục Nghi tính toán nghĩ ngơi sớm, thả Lăng Tử Sâm lại trên đệm rồi nhét vào tay hắn vài khối yêu tinh, còn bản thân liền ngồi xếp bằng tại trên giường bắt đầu điều tức tu luyện.

Không thể nói nàng quá cuồng tu, chỉ có thể trách Thần Quyết Cung thiên khí quá nồng đậm, từ lúc bước chân vào đây Quân Thục Nghi liền có ý niệm mau một chút tu luyện.

Lăng Tử Sâm nhìn mẫu thân như vậy cũng là im lặng. Không thể không nói, này tính cách có lẽ là duy truyền cho nên Lăng Tử Sâm đối với người xa lạ cũng là một loại không để ý, mà hắn bản thân cũng rất ít tiếp xúc với người khác. Cần trong tay yêu tinh nuốt vào miệng liền bắt đầu học theo mẫu thân bắt đầu tu luyện.....

....

Hai ngày tiếp theo, Quân Thục Nghi cùng đám người Mộ Chỉ Ly tìm hiểu Thần Quyết Cung một phen, dù sao thì cuộc sống của nàng ngày sau đều phải ở trong này trôi qua cho nên hiểu rõ một chút vẫn là điều nên làm để tránh sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một đường đi tới bởi vì trong dung mạo quá mức thu hút người mà dẫn đến một số người còn là nhận ra Quân Thục Nghi cùng với Mộ Chỉ Ly, dù sao thì chuyện ngày hôm qua ngoại trừ những đệ tử bế quan tu luyện không biết thì phần lớn mọi người đều nhớ rất rõ ràng.

Nhìn trước mắt đảo qua đảo lại vài nam tử trẻ tuổi, Quân Thục Nghi mặt tràn đầy hắc tuyến.

Xin nhờ, các ngươi có giả vờ thì cũng nên tự nhiên một chút để có sức thuyết phục chứ, một bộ cao lãnh chớ gần người là thế nào, kia, ngươi cao lãnh nhưng là có thể đừng chắn đường được không?!

Để ý thấy đấm người Nguyễn Ngọc Hành vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn nàng lại nhìn Mộ Chỉ Ly, Quân Thục Nghi trong lòng thở dài.

Quân Thục Nghi không ngốc, nàng đương nhiên biết trong lòng bọn họ hiện giờ nghĩ điều gì, bất quá này cũng không thể làm gì hơn.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong những ngày này Quân Thục Nghi ngoại trừ ngày thứ hai đi ra tìm hiểu Thần Quyết Cung thì phần lớn đều ở tại trong phòng tập trung tu luyện.

Lăng Tử Sâm có chút nhàm chán nằm yểu xìu tại trên tháp, hai ngày qua hắn có nhiều lần len lén mẫu thân chạy ra ngoài chơi, nói là đi chơi kỳ thực là tại đi tìm phụ thân hắn, nhưng mà làm hắn thất vọng là phụ thân không tìm được ngược lại gặp phải một đống quái thúc thúc cùng quái a di đem hắn toàn thân đều xoa nắn một lần, đối với chuyện này Lăng Tử Sâm còn là cảm thấy thực sự sợ hãi. Cho nên cũng không lại dám chạy ra nữa

Quân Thục Nghi không biết trong lòng Lăng Tử Sâm suy nghĩ còn cho rằng là hắn mấy ngày nay phải ở trong phòng cùng nàng quá mức nhàm chán trong lòng áy náy không thôi.  Nàng cũng thực là bất cẩn, Lăng Tử Sâm là một hài tử, bình thường hẳn là chạy này chạy kia vui chơi mới là, chỉ tiếc đi theo nàng một mẫu thân đều phải suốt ngày tĩnh tọa tu luyện một chỗ không tiếp xúc với ai chẳng trách hắn ủ rũ như vậy. Quân Thục Nghi thầm nghĩ lần này trở về một tháng phải hảo hảo dẫn hắn đi chơi đây đó để bù đắp.

Nghĩ đến việc trở về, Quân Thục Nghi biết rõ hiện tại lão tổ hẳn là đã tạ thế, nhưng từ trong lòng vẫn là có một chút hy vọng gặp lại Quân Trường Thiên một mặt, tựa như muốn chính hắn nhìn thấy bản thân đã là trưởng thành, nàng muốn hắn yên tâm. Mặc dù bình thường tiếp xúc Quân Trường Thiên vẫn luôn là một mặt nghiêm khắc nhưng Quân Thục Nghi biết rõ lão tổ cũng là muốn tốt cho nàng.

Thời gian đến, Quân Thục Nghi tiếp nhận hai quả ấn thạch cất vào trong túi Càn Khôn, hai quả ấn thạch này một là dùng để trở vào, một là dùng để ra khỏi Thần Quyết Cung, bởi vì có kết giới cho nên nếu không có hai quả ấn thạch này thì cũng đồng nghĩa với việc nàng không thể nào ra khỏi và cũng có thể không thể nào trở ra Thần Quyết Cung.

Sau khi cảnh vật thay đổi, Quân Thục Nghi liền nhìn đến một hắc y dạ hành trước cách đó không xa, có vẻ như hắn đang đợi người.

Dần đến gần Quân Thục Nghi một mắt liền nhận ra, là Hàn Dạ, nhìn đến Mộ Chỉ Ly bên cạnh, đáy mắt  nàng ta lóe qua một tia thất vọng, mặt dù chỉ là thoáng qua như Quân Thục Nghi vẫn là cảm nhận được.

Cũng đúng, trong lòng Mộ Chỉ Ly lúc này mong người hăn chính là Hàn Như Liệt, dù sao thì hai người xa cách nhau lâu như vậy thì lúc này đây hẳn nên dành nhiều thời gian cho đối phương mới đúng. Nghĩ đến vấn đề kia, Quân Thục Nghi trong lòng cũng chỉ có thể âm thầm xin lỗi Mộ Chỉ Ly, nàng thật không là cố ý bổng đả uyên ương nhưng là không thể trách nàng a, nàng và người Hàn gia nếu không chết là không hết 'nợ'  cho nên có trách chỉ có thể trách Hàn Như Liệt là người Hàn gia. Nếu đoán không lầm thì lúc này Hàn Như Liệt hẳn là đang phải bận rộn với việc bảo tàng đi, dù sao thì Đinh Thục Nghi chết rồi, bọn họ phải tự dựa vào chính mình thôi.

Nhìn thấy Hàn Dạ xuất hiện, nhưng bóng dáng màu đỏ yêu mị mà nàng mong chờ cũng không có xuất hiện như mong đợi, Mộ Chỉ Ly có chút thất vọng. Nàng tự nhận bản thân không giống những người con gái bình thường khác, sẽ không vô cớ gây sự hay giận dỗi vì những việc không đâu, sẽ không giống những thiếu nữ mơ mộng một tình yêu mãnh liệt lúc nào cũng như bóng với hình khác, mà nàng sẽ bao dung, sẽ hiểu lòng người cho nên sẽ không chấp nhất việc Hàn Như Liệt bận việc không thể đến đón nàng nhưng từ sâu trong lòng vẫn là rất không cam lòng.

Mộ Chỉ Ly không biết, chính nàng bản thân đã đánh giá quá cao chính mình. Bản thân nàng cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường nếu là không có công đức hộ thân may mắn bị xuyên không đến thế giới này. Mộ Chỉ Ly là một con người có lòng chiếm hữu rất mạnh cho nên cho dù nàng ta tự nhận bản thân không chấp nhất những việc cỏn con nhưng thực ra nàng ta từ sâu trong lòng vẫn là để bụng chi li, nếu nói thẳng ra thì chính là Mộ Chỉ Ly là một con người ích kỷ, tự cao và cuồng vọng nhưng lại tự cho là mình quá vĩ đại, quá bao dung. Vấn đề này có thể nói chính là giống câu ' một con chồn không bao giờ có thể tự ngửi thấy mùi hôi trên người nó'.

Mộ Chỉ Ly có tài, là sự thật, không ai phủ nhận điều đó, và chính điều đó cũng là nền tảng làm cho Mộ Chỉ Ly tự tin, nhưng quá tự tin lại dẫn đến tự phụ. Từ một hiện đại một y sư thoát chốt lại xuyên đến một nơi mà chỉ có một mình nàng ta biết châm cứu điều đó dẫn đến ngoài bản thân ra thì không có ai vào mắt của nàng ta được cả. có thể Mộ Chỉ Ly là phủ nhận điều đó, nhưng đó cũng là sự thật.

Cho nên nói, ưu điểm cùng khuyết điểm là thứ do người khác nhận thấy chứ không phải là cái mà bản thân tự cho là.

-----------------------------

Chương mới......~~~~~

Não động có giới hạn nên ký tự cũng là có giới hạn.......

M.N cho ta xin chút nhận xét đi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dongnhan