Văn án + Chương 1: Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:

Chuyện xưa thiếu nữ mang tâm xuân, một lòng muốn có được người mình yêu nên không chừa thủ đoạn, ngay cảm cả cấm thuật tà môn ngoại đạo cũng không ngần ngại sử dụng chỉ vì để trở nên mạnh hơn, để có thể xứng đôi với hắn.

Trong mắt mọi người, nàng điêu ngoa, ác độc, lòng dạ hẹp hòi, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, là một độc phụ đáng bị người phỉ nhổ.Trong mắt hắn, nàng là một nữ nhân ham hư vinh, một lòng muốn ngồi vị trí chủ mẫu.

Mọi người trước mặt nàng nịnh nọt, tâng bốc. Hắn lại như gần như xa.Nàng thật sự điêu ngoa, cũng thật sự ác độc.Nhưng, nàng cũng rất ngốc, lại suy nghĩ rất ngây thơ.

Trong định nghĩa của nàng, nàng yêu hắn cho nên chỉ phải có được hắn. Hắn yêu người khác? không sao, nàng làm cho người đó biến mất, hắn nhất định sẽ yêu nàng. Nàng, định nghĩa thật sự rất đơn giản.

Nhưng rốt cuộc đấu đến đấu đi mới phát hiện mình chỉ là một con khỉ nhảy nhót tạo trò trước mặt người khác.

Nàng nhận ra nhân sinh của nàng chính là trò cười của thiên hạ.

Nhận giặc làm cha, đó là cái si thứ nhất

Yêu người không nên yêu, đó là cái si thứ hai

Quá ngu ngốc, đó là cái si thứ ba

Tam si, nàng phạm vào tam si.

Người nàng yêu lại một mực chán ghét nàng,

Người sủng ái nàng, được nàng xem như thân phụ hóa ra lại chính là kẻ thù sát gia,

Đến cuối cùng, sự tồn tại của nàng được định sẵn là cá nằm trên thớt, trốn không khỏi.

Lòng tin bị chà đạp, thù diệt gia cũng không thể trả, cuối cùng còn đem mạng của mình bồi luôn vào, thậm chí chết còn không được hoàn thi, thống khổ mà chết đi.

Hỏi nàng, nàng cam lòng sao?

Đương nhiên không cam lòng.

Hận sao?

Chẳng lẽ nàng không nên hận?

Chỉ tiếc, trời cao quá thiên vị,

Nàng biết, nàng không đủ cường đại, nàng đấu không lại họ.

Nhưng....

làm sao đây, nàng lại không cam lòng,

Cho nên....

Nàng - trở - lại !!

Chương 1: Trở lại

Mặt nước khẽ động tạo nên một tầng vòng tròn lan tỏa rợn sóng. Một con chuồn chuồn xanh biếc rũ cánh đậu trên bề mặt thủy kính, bỗng nhiên từ phía dưới một cái bóng to lớn bất ngờ đánh lại, gần mặt nước có thể thấy rõ ràng màu vằng sắc thể, một chút chấn động chuồn chuồn liền nâng cánh bay lên cao. Đớp một hớp không, kim ngư cũng không tức giận mà chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn vài cái, cái đuôi màu vàng tựa như một dải lụa uốn lượn trong nước rồi bơi đi

Bậc thềm đá trải rộng bao bọc lấy hồ nước. Phía trên, những cánh hồ điệp chập chờn trong gió, từng đôi bướm đủ màu sắc quấn quýt lấy nhau.Gió nhẹ mang theo hương khí thơm ngát từ những đóa hoa mĩ lệ ven bờ hồ quanh quẩn trong không khí.

Đây thật sự là một cảnh tượng đẹp xứng với câu cảnh đẹp ý vui.

Trong một tòa đài cát gần đó, ánh hào quang dịu nhẹ phát ra từ trong trướng bồng, nhưng có lẽ vì là ban ngày nên mọi người cũng không quá để ý.

Đôi mắt to tròn mở ra nhìn chằm chằm mành treo trên đỉnh đầu, sau đó khẽ nở nụ cười.

Đợi lâu như vậy rốt cuộc có thể trở lại.

Tiếp nhận xong kí ức Đinh Thục Nghi có chút nghĩ muốn cười, rõ ràng chính là bản thân nhưng khi trở lại lại phải tiếp nhận kí ức mới có thể rõ ràng, tựa như những nhiệm vụ nàng đã từng làm. Có lẽ thời gian đã quá lâu đến ngay cả chính nàng cũng không còn nhớ rõ, nàng đã quên rất nhiều thứ..

Nhìn dòng kim sắc tự thể chập chờn tựa như ảo mộng trước mắt Đinh Thục Nghi hài lòng nhắm mắt lại, nhưng đồng thời một tuyến lệ cũng lặng lẽ từ đuôi mắt chảy ra rồi cuối cùng hoà vào kẽ tóc rồi biến mất tựa như chưa từng tồn tại.

Rốt cuộc đã qua bao lâu, qua bao trả giá để có được như hiện tại Đinh Thục Nghi đã muốn không nhớ rõ, nàng chỉ biết sau khi chấp nhận thiên đạo thí luyện nàng đã trải qua rất nhiều, tất cả như chỉ vừa trong nháy mắt. Từng thế, từng con người cho nàng nhận ra rất nhiều, hiểu rõ rất nhiều, nàng nhận được rất nhiều thứ đồng thời nàng cũng mất rất nhiều. Tình cảm. Tâm tính. Thậm chí....chân ái. nàng cũng không nhớ rõ những thời điểm đó nàng đã vượt qua như thế nào: Tuyệt vọng? Sợ hãi? Hụt hẫng? Nàng không nhớ rõ. Nàng chỉ biết nàng đã trả giá thật nhiều, nàng chỉ biết nàng rốt cuộc thành công và đổi lại nàng được thiên đạo cho phép trùng sinh.

Chấp niệm, nó là một thứ đáng sợ.

Đinh Thục Nghi hiểu rõ, có lẽ bây giờ nàng có báo thù hay không cũng không còn là điều quan trọng nữa. Nhân sinh của nàng đã trải qua rất nhiều, mỗi một thế giới cho nàng một cảm nhận khác nhau và nàng rất quý trọng nó. Nhưng là rốt cuộc, đó, cũng chỉ là nhân sinh của người khác,

Mà nàng, chẳng qua là muốn một cuộc sống của chính mình thôi, nàng có thể lựa chọn luân hồi nhưng nàng lại không muốn quên đi hắn, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn sống lại. Nàng biết, cuộc sống của nàng sắp tới cũng chẳng yên bình, nhưng nàng chắc chắn sẽ vượt qua.

Con người, sống quá lâu tâm tính cũng sẽ thay đổi. Đinh Thục Nghi hiện tại không mong gì hơn ngoài việc có thể yên bình tu luyện, nhưng nàng cũng biết sự tồn tại của nàng đã được định sẵn là con cờ nhỏ trong tay người khác, nàng tránh không khỏi. Nhưng không sao cả, nàng cũng không phải là người chịu ủy khuất mà thành toàn cho người khác.

Cho nên, Hàn Như Liệt, Hàn Thành Hạo còn có, tất cả Hàn gia, một kẻ cũng đừng mong có thể ngư ông đắc lợi.
Bởi vì nàng là Đinh Thục Nghi nhưng cũng không phải là Đinh Thục Nghi. Hay nói chính xác hơn không còn là Đinh Thục Nghi mồ côi được Hàn Thành Hạo cứu giúp, vị tiểu thư ngoại lai ngu ngốc, con pháo thí cho Hàn gia, một bước liền đập được bảo tàng của Hàn gia. Mà là Đinh Thục Nghi của Quân gia gia chủ Quân Chính Hạo đích nữ, nhân sinh của nàng tự do nàng đến quyết định. Tuy nàng sẽ không lại báo thù, nhưng, điều đó không đồng nghĩa nàng sẽ để yên cho bọn họ.

Hiện tại, Đinh Thục Nghi đạt được chấp nhận của thiên đạo được phép trùng sinh trở lại, dựa theo kí ức hiện tại nàng mới được 8 tuổi, hai ngày trước vì không cẩn thận rơi vào hồ Hàm Băng, bởi vì tu luyện chưa cao nên cơ thể cũng chưa được cải tạo nhiều, so không khác các hài tử bình thường khác là bao, lại bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên rất dễ nhiễm lạnh, hàn khí xâm nhập vào cơ thể. Trán thiêu đốt đến lợi hại, cả người nóng bừng, dù đã trở lại, linh hồn cũng đủ mạnh nhưng là cơ thể của nàng vẫn còn nhỏ còn quá non nớt cho nên Định Thục Nghi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại - tiếp tục mê mang.

Trướng bồng bị vén lên, những ngón tay thon dài xinh đẹp trắng noãn nhưng cũng không làm người hiểu lầm nó là bàn tay của nữ nhân.

Nam nhân nhìn khoảng ba mươi tuổi, trên nhân trung đã có mờ nhạt râu ria mép, gương mặt thon dài tuấn tú nhưng cũng không thiếu phần anh khí. Mái tóc dài đen nhánh được buột lên gọn gàng ở sau đầu bằng lụa trắng có đính một viên ngọc lục bảo ở giữa. Những sợi tóc nhỏ rũ xuống đầu vai nổi bật trên nền y bào bào trắng thêu kim ngân tuyến đằng vân.

Đôi mày khẽ nhíu, Hàn Thành Hạo nhìn nữ oa đang ngủ say trên giường. Gương mặt bánh bao tròn trắng bệch, đôi môi tái mét, hai mắt nhắm chặt hàng lông mi run rẩy tạo nên cái bóng in trên cái mũi nhỏ nhắn, trên trán đầy mồ hôi làm những sợi tóc non dính sát vào gương mặt trắng bạch. Ngay cả bệnh nặng còn vẫn như vậy thì không hề nghi ngờ, đứa bé này lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân!

Sinh ra một đứa trẻ như vậy thì cha mẹ của nó sao có thể là người bình thường? Cha mẹ của đứa bé này......

Hàn Thành Hạo đáy mắt lóe lên một tia âm trầm sát ý, các đốt ngón tay cũng nắm chặt đến trắng bệch.

Như cảm nhận được ánh mắt mắt nhìn chằm chằm mình, nữ oa khẽ chuyển tỉnh, đôi mắt tròn ngơ ngác nhìn người đứng trước giường lúc nhất thời chẳng nhận ra là ai. Nhìn kĩ người đến, gương mặt nhỏ nhắn liền lộ ra vui vẻ"" Hàn bá phụ"

Hàn Thành Hạo thu lại sát ý, vẻ mặt hiền từ ngồi xuống bên giường. Bàn tay xoa đầu Đinh Thục Nghi, từ ái nói:
" Thục Nghi, cảm thấy thế nào. Ngươi hôm qua thật sự làm bá phụ lo lắng".

Đinh Thục Nghi cười lạnh. Lo lắng? Chỉ sợ là hắn lo lắng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bảo tàng sắp đến tay liền chạy mất đi. Phải biết để có được bảo tàng này mấy năm nay Hàn gia tổn thất nhân thủ không là ít a.
Nhưng là dù trong lòng cười lạnh nhưng mặt ngoài Đinh Thục Nghi vẫn biểu lộ đúng dáng vẻ, đôi mắt to hồng hồng, hít hít mũi, giọng nói có chút suy yếu " Thục Nghi không sao, làm bá phụ lo lắng, Thục Nghi sai rồi.

" Hài tử ngốc, mau, mau nghỉ ngơi đi".

Nói xong dỗ Đinh Thục Nghi nằm xuống liền phất tay áo ra ngoài.
Đinh Thục Nghi ngoan ngoãn nằm xuống liền nhắm mắt lại.

Thứ nhất, dù sao kiếp trước vào thời điểm này nàng vẫn một mực ngoan ngoãn nghe lời Hàn Thành Hạo.

Thứ hai, nàng cũng thực sự bị sốt mệt chết đi.

Mấy ngày sau đó trong viện của Đinh Thục Nghi được phát đến đan dược đều đặn. Nếu là kiếp trước chắc chắn nàng đã bị cảm động khóc, nhưng là một người đã được rèn luyện qua nhiều thế giới, cảm nhận được nhiều mặt, trở nên nhạy bén hơn như nàng thì sao có thể không nhận ra sát khí của Hàn Thành Hạo lúc đó?
Không thể không nói Hàn Thành Hạo lão hồ ly này che được rất tốt, nhưng là đối với nàng mà nói để nhận ra điều đó là việc rất dễ dàng.
Sau lần tiến tới bày tỏ quan tâm ngày đó Hàn Thành Hạo cũng không còn đến nữa. Đối với việc này Đinh Thục Nghi tỏ vẻ không quan hệ. Kiếp trước Hàn Thành Hạo cũng là như vậy, dù sao từ trước đến nay, tuy nói Hàn Thành Hạo sủng ái Đinh Thục Nghi, mà nàng cũng coi Hàn Thành Hạo là thân phụ nhưng chung đụng cũng không phải rất nhiều, lúc đó nàng còn nghĩ Hàn Thành Hạo là bận việc, nhưng giờ nghĩ lại hẳn là hắn sợ nhìn thấy nàng sẽ không khống chế được giết nàng làm hỏng đại sự đi.

Cho nên, Hàn Thành Hạo năng lực chịu đựng cũng thực kém a.

......

Các đệ tử thế gia phần lớn đều phải tự lập từ rất sớm, thế gia càng lớn, nội tình càng sau thì điều đó càng khắc nghiệt, Hàn gia cũng là như vậy. Đinh Thục Nghi lên năm tuổi liền bắt đầu học tập tu luyện, so với những đệ tử đồng lứa nàng càng khắc nghiệt với bản thân cho nên thành tích cũng là trội hơn.
Qua vài ngày Đinh Thục Nghi lại bắt đầu tu luyện, xem ra Hàn gia là thực sự quan tâm nàng cái chià khóa vàng này cho nên đưa đến đều là đan dược tốt bồi bổ thân thể đồng thời đẩy hàn khí ra bên ngoài.
------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dongnhan