Chương 77: Hàn huyên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính điện còn lại mỗi Quân Bất Hối, Quân Bất Hận và Huy Nghiên Vương. Đợi cho bóng dáng Dịch Thừa Tiền khuất khỏi, Huy Nghiên Vương mới mở lời trước: "Hôm trước đại điển và tiệc tẩy trần đệ không đến được, hôm nay đệ mang quà bù."

- À, ta cũng tự hỏi là đệ đi đâu đấy!

"Nói ra thì sợ hoàng huynh chê cười, là do đệ sơ suất bị đau bụng, thành ra cáo bệnh." - Huy Nghiên Vương đáp, trong lời nói có một chút tiếu ý.

- Chậc, Bất Ly thế là không được rồi!

Cái người vừa vào nói được câu thỉnh an đã khiến Mẫn Hi với Dịch Thừa Tiền xách mông đi về là Tam Hoàng Tử Quân Bất Ly. Khác với các huynh đệ của mình, y và Quân Bất Tán chỉ là hai đứa con nuôi của Biện Chương đế. Tuy vậy nhưng địa vị của y chỉ dưới mỗi đích tử do Hiếu Huệ Ninh Hoàng Hậu sinh, còn lại là hơn tất cả các vị kia. Thân thế Bất Ly đặc biệt cho nên y vừa lên 8 tuổi đã được phong Vương mà không cần bất cứ công trạng nào cả.

Quân Bất Hận là người coi trọng chữ nghĩa, hiển nhiên lựa bạn mà chơi chắc chắn sẽ lựa người cũng như mình hoặc ít nhất là có học thức. Quân Bất Ly tuy có được phong vị từ bé nhưng vẫn luôn dùi mài kinh sử mặc dù bản thân không có tư cách dự thi. Gần như cái đề thi nào y cũng chiến được, chỉ duy có đề Điện Thí vừa rồi, câu thứ hai là hơi khó khăn. Y nhắm mắt làm bừa, kết quả cũng chỉ kém Trạng Nguyên một chút.

Lại nói đến tiểu tử này, học giỏi cũng thôi đi, sao lại còn có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy? Khác với Quân Bất Hối, Bất Ly với Bất Hận có thiên hướng ngoại hình thư sinh, mềm mỏng nhưng không ẻo lả. Có thể nói Bất Ly lớn trước tuổi vì mấy cô nương trong thành toàn tưởng y đủ tuổi thành hôn rồi không. Mỗi một nụ cười đốn thẳng tim của thiếu nữ thì không nói, cả mấy nam nhân khác cũng rung động trước y. Số người muốn gả cho Bất Ly không ít, có mấy viên quan cũng đến cầu thân nhưng câu trả lời nhận được lại rất phũ phàng: "Bổn vương chưa dậy thì. Ngài muốn gả nữ nhi cho đứa con nít sao?"

Tất nhiên mồm thì bảo thế chứ dậy hay chưa thì có mỗi y biết.

Học giỏi, ngoại hình tốt, còn gì nữa nhỉ? À! Tài ăn nói và hành xử, rất khéo léo!

Mồm mép tiểu tử này cũng không phải dạng vừa. Tư duy tranh luận thuộc hàng đỉnh của đỉnh, có điều không thích mở mồm ra cãi trên triều, toàn đợi bãi triều rồi vào bơm đểu riêng với bệ hạ. Làm như vậy, chư thần sẽ không ghét y, ngoài ra còn ghi điểm trong mắt nghĩa phụ, một công đôi việc.

Biện Chương đế hiển nhiên rất hài lòng về y, cho nên không ép hôn, chắc chắn để cho y tự chọn chính thê. Chỉ cần không phải phường kỹ nữ xướng ca vô loài hay đầu trộm đuôi cướp, thân đầy tiền án thì y có chỉ người con gái xứ nào ngài ấy cũng chấp nhận cho cưới.

Anh tư hoán phát, phong độ phiên phiên. Xét về nhan sắc trong Trúc An, y đứng đầu, xét về học vấn y cũng xém đứng đầu, thua mỗi Thục Xuyên.

- Đệ có mang ít quà sang, các huynh đừng chê nhé!

"Qua đây là được rồi, còn mang quà chi cho tốn kém không biết" - Bất Hận nói, dứt lời liền nhấp trà.

- Có gì đâu mà tốn kém? Triển Phương, mau dâng lên!

Quân Bất Hối nhìn hai thằng em mình tâm tình cười nói rồi lại nhìn xuống mâm lễ Triển Phương đang dâng. Nó phủ một lớp vải đỏ, bên dưới lớp vải là một vật gì đó giống như cái hộp. À không, đây đích thị là cái hộp rồi, chỉ là cái gì được đựng bên trong đấy?

Triển Phương tinh ý nhận ra Bất Hối muốn xem kĩ bèn dùng đầu gối tiến lên một chút. Nguyên Đức Vương giở tấm vải ra, bên dưới là một cái thực hạp ba tầng. Đến đây Triển Phương giúp hắn tháo bỏ nắp hạp, lấy một hộp hạnh chua từ bên trong. Tất cả các thao tác đều làm bằng một tay nhưng vẫn rất khéo, không để rơi vãi dù chỉ một chút.

- Đệ hay tin huynh từ chối 8000 lượng vàng của phụ hoàng, dùng tiền đó cứu trợ cho dân, đệ tặng mấy món có giá trị thật sự không hay. Bất Ly vô dụng, không nghĩ ra nên mua cái gì cho phải. Chợt nhớ đến trước đây các huynh từng bảo thích ăn hạnh chua nên làm món này. Các huynh mau ăn thử đi.

Bất Hối gật đầu, đoạn lấy một miếng lên nhấp môi thử. Tư vị này không tồi, không quá chua, nói chung là vừa miệng. Hoàng đệ này của hắn lên được triều xuống được bếp, vừa giàu vừa giỏi lại còn biết nấu ăn. Nhâm nhi vị hạnh chua tan dần trong miệng, hắn tặc lưỡi: "Sau này cô nào gả cho đệ chắc kiếp trước xây bảy cái chùa."

- Nào có, hoàng huynh quá khen rồi.

"Nhìn ra ngoài đường liền thấy số người đòi gả vào Huy Nghiên phủ xếp hàng dài đến Vĩnh Sinh rồi đó." - Bất Hận phẩy quạt. - "Thế có thích ai chưa? Để hoàng huynh làm mai cho!"

- Thôi, đệ thích độc thân hơn.

Sau đó cả điện chìm trong tiếng nói cười của ba vị thân vương. Chủ đề bàn tán không có gì nhiều, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh trong quân doanh, kết thúc liền đến chuyên mục sân si chuyện tại kinh. Bất Ly đem toàn bộ những gì mình biết kể cho hai vị hoàng huynh này nghe, bao gồm cả chuyện tân khoa năm nay cả gan từ hôn Vi Quang Công Chúa cho tới chửi thối đầu Nội Các Đại Học Sĩ.

- Cái gì? Hắn dám sao?

"Là sự thật nha! Ban đầu đệ cũng không tin, nhưng mà hôm tảo triều sau buổi đại phong thì tin rồi!" - Bất Ly tựa lưng vào ghế. - "Tân khoa năm nay khẩu khí lớn, lá gan cũng lớn, bật gã họ Chu không trượt phát nào luôn. Đã vậy còn không thèm đi xin lỗi luôn!"

Cuộc đàm thoại chỉ bao gồm Bất Hối và người khai chuyện là Bất Ly, Bất Hận ngồi ở giữa im lặng, nhớ về những câu từ vừa rồi. Quả thật y đoán không sai hắn. Bây giờ không phải là nên hay không nữa, chắc chắn Phác Thục Xuyên phải là thủ hạ của Quân Bất Hối, không thể chần chừ.

- Đại Học Sĩ đại nhân có chuyện gì với đệ à? Ta nghe lời nói, thấy đệ có vẻ ghét hắn...

"Chỉ là không thân thiết thôi. Với cả một tên bị đứa con nít chửi trên đầu cũng không bật lại được không đáng để đệ dùng kính ngữ."

Bất Ly đảo mắt, thái độ nói thẳng lên việc y đang khinh thường người nào đó ra mặt. Chuyện này Bất Hận đương nhiên nhìn rõ, suy cho cùng hạng nịnh thần như Chu Văn Viên cũng không được lòng mấy ai. Nói hắn ta là Đại Học Sĩ này nọ, thực chất Bất Hận cũng thấy hắn không xứng. Loại người như vậy mà leo lên được tước cao ắt hẳn phải có ai chống lưng cho hắn nhỉ?

- Ừm... Thục Xuyên lớn hơn đệ, gọi y là đứa nhóc thì có chút không hay.

Bất Ly gật đầu "dạ" một tiếng, định ngồi chơi một chút rồi về nhưng mà anh em lâu ngày không gặp, Bất Hối vịn vào cớ đó ép y ở lại phủ ăn uống rồi ngủ nghỉ luôn, mai về. Y không có cách nào từ chối ý tốt của hoàng huynh, đành phải ở lại nhưng có lẽ y sẽ không uống rượu đâu, hoặc có uống thì sẽ dùng ít mánh khóe lừa phỉnh, cốt yếu để y không say là được.

Trái lại với ba huynh đệ nào đó đang tính ăn nhậu thỏa thích, Dịch Thừa Tiền vừa ra khỏi phủ đã chạy đến tìm vị tên Lương nào đó. Lúc đầu gã với Mẫn Hi có chung đường, cũng vừa đi vừa nói. Tranh thủ dịp này, gã hỏi Mẫn Hi một số chuyện, cơ mà đa phần liên quan tới việc xác định xem Thẩm Thiếu Lương rốt cuộc thích nam nhân hay nữ nhân. Theo như lời hắn thì khá đơn giản, nhưng lí thuyết và thực hành luôn là hai phạm trù khác nhau. Có thể nghe thì dễ ăn đấy nhưng là ăn cái dép vào mồm. Ăn dép thôi không nói, sợ là bị cạch mặt luôn kìa.

Không được, nhất định gã phải có ái nhân! Đường đường là Dịch đại thiếu mà ế lòi mỏ ra thì coi sao được?

Hiện tại gã đang đứng trước nhà của Thẩm Thiếu Lương... à không, nói đúng hơn là cái chỗ y bán hàng. Người trong lòng đang nép sau cánh cửa, đứng cạnh một cái kệ. Y chăm chú vào quyển sách đang đọc đến mức không hề nhận ra gã đã tiến gần về phía mình. Khoảng cách của hai người rất gần, thế nhưng y lại chẳng biết.

Dịch Thừa Tiền đứng nhìn y một lát, đoạn đưa tay lên gõ nhẹ vào cửa gỗ như một cách báo động rằng vẫn còn có người thứ hai đứng ở đây ngoài Thẩm Thiếu Lương. Tiếng gõ khiến sự tập trung của y vào quyển sách bị giảm bớt một nửa. Đôi mắt kia liếc về bên phải - nơi có Dịch Thừa Tiền đang đứng, có điều xác định được rồi thì lại tiếp tục đọc. Y vờ như không nhìn thấy gã, chắc là muốn để gã vì quê độ mà bỏ đi.

Nhưng mà Dịch Thừa Tiền đã nhắm y thì dễ gì bỏ?

- E hèm, có ai bán hàng không?

Thẩm Thiếu Lương nuốt một ngụm nước bọt, quay mặt lại cười với gã: "Thưa có, chẳng hay đại nhân muốn mua gì?"

- Ta đến mua một nghiên mực.

"A, vậy ngài muốn lấy loại thế nào? Để tại hạ dẫn ngài đi xem!" - Thẩm Thiếu Lương đặt quyển sách xuống, vội vàng bước ra khỏi vị trí ban đầu, di chuyển sang bên cạnh gã. Y đưa tay lên trước, chỉ ngang với eo, cười nói tiếp: "Mời ngài đi lối này."

- Được được, phiền ông chủ rồi.

Y dẫn gã đi xem một vòng, cuối cùng gã chốt hạ 4 cái đắt nhất. Ai nói gã chơi trội gã cũng kệ, cái tên của gã nói lên tất cả rồi còn gì? Thừa Tiền, ừ, giàu đấy. Lấy tiền cưa trai, bao nhiêu cũng đáng. Huống chi 4 cái nghiên mực này cũng chỉ là số lẻ với gã.

Hôm nay Thẩm Thiếu Lương chịu cười với gã rồi. Nghĩ tới mà đã thấy vui. Gã nên chuẩn bị cưới ngày nào nhỉ? Mời bao nhiêu bàn? Còn nữa, trăng mật đi ở đâu đây?

- Thiếu gia, ngài nghĩ gì vậy?

Mải mê chìm đắm trong mớ suy nghĩ linh ta linh tinh, gã bất giác lấy quạt che miệng cười. Vậy mà những biểu cảm nãy giờ của gã đã được đôi mắt Thẩm Thiếu Lương thu lại. Chính câu này của y đã gọi gã từ trong cơn mộng hoang đường. Dịch Thừa Tiền xoè quạt, phe phẩy.

- Bổn thiếu đang nghĩ, Thẩm tiên sinh hào hoa phong nhã thế này chắc có nhiều cô nương thích lắm nhỉ?

"Nào, nào có ạ!" - Thẩm Thiếu Lương đột nhiên đỏ mặt. 

- Haha. Thôi, ta về trước, hôm khác lại đến.

Dịch Thừa Tiền biết mình cứ thế này thì không ổn, chắc chắn không thể dò được thông tin gì rồi. Gã nghĩ mình nên chuyển sang hướng khác mà tấn công. À phải rồi, Thẩm Thiếu Lương rất ngưỡng một nghĩa đệ của gã mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net