Đệ thập bát chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã ba ngày liên tiếp, kẻ giết người ăn tim không xuất hiện như mong muốn của mọi người, trong lòng mỗi người đều có thêm một tia dũng khí.

Hồ Cách lại âm thầm ra lệnh cho mọi người không thể lơi lỏng, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận.

Gần nhất, Vương Tĩnh Hân cùng Mục Thanh cũng không biết bị làm sao, sáng sớm mội ngày đều đến rất trễ, ban ngày thường xuyên biến mất. Hồ Cách cùng Đông Phương Bất Bại không khỏi liên tưởng đến những hình ảnh cấm thiếu nhi xem.

Vì thế, thời điểm dùng điểm tâm, Hồ Cách liền true đùa Vương Tĩnh Hân: "Tĩnh Hân a! Ngươi cùng Mục Thanh không phải là làm chuyện người lớn mới được làm gì đó chứ a?" Nói xong nhướng mày, lộ ra ái muội a ái muội.

Vương Tĩnh Hân còn tưởng hắn nói chuyện tình hung thủ, ngốc hồ hồ mở miệng: "Này, hiện tại chưa thể nói với ngươi. Chờ chúng ta xác định xong sẽ nói sau." Sau đó liền cuối đầu ăn cơm, không để ý đến Hồ Cách nữa.

Hiển nhiên, Đông Phương Bất Bại cho rằng bọn họ chưa xác định quan hệ, có chút ngạc nhiên chuyện hai người mỗi tối đều tiến hành tiếp xúc sâu sắc. Nhưng là Vương Tĩnh Hân không hề biết chuyện đó. Mục Thanh trong lòng hiểu rõ, biết bọn họ nhất định là đã hiểu lầm chuyện của mình cùng Tĩnh Hân nhưng cũng không giải thích, nhóc càng hy vọng bọn họ hiểu lầm nhiều hơn một chút nữa mới tốt.

Sauk hi ăn cơm xong, Mục Thanh giữ Hồ Cách đang muốn đi tìm Đông Phương Bất Bại lại: "Uy! Ngươi không cảm thấy gần đây Phi Thản Nhiên có chút...... Kỳ quái sao?"

Hồ Cách có chút khó hiểu nhìn Mục Thanh, tiếp theo mở miệng: "Cái kia.... Ngươi cảm thấy nàng gần đây có chút..... Có chút.... Kỳ quái sao?"

Hồ Cách cẩn thận hồi tưởng lại, đầu tiên là Phi Thản Nhiên không quấn lấy mình nữa. Tiếp theo, luôn không nói lời nào, thường xuyên tránh ở trong phòng không biết đang làm cái gì. Hành động kỳ quái? Chẳng lẽ là gần đây không quấn quít lấy mình sao? Hồ Cách còn cảm thấy như vậy rất tốt.

"Có phải là do nhớ nhà không a? Dù có mạnh mẽ thì nàng vẫn là nữ hài tử mà thôi!" Hồ Cách nói, sau đó không đợi Mục Thanh nói chuyện đã nghĩ tới chuyện gì đó, liền nói tiếp: "Chẳng lẽ là ngươi.... Hoài nghi nàng?"

Mục Thanh gật gật đầu, lôi kéo hắn vào phòng ngủ của Đông Phương Bất Bại, Vương Tĩnh Hân cũng được kêu vào, bốn người ngồi quanh cái bàn gỗ.

"Khụ khụ." Vương Tĩnh Hân nhẹ nhàng ho một tiếng, mở miệng nói: "Mấy ngày nay ta cùng Mục Thanh cẩn thận nghiên cứu một chút, kẻ nhập ma đạo giết người kia rất có thể là Phi Thản Nhiên."

Đông Phương Bất Bại nhíu mi có chút nghi hoặc, Hồ Cách vừa rồi đã nghe nói nên cũng không lộ ra biểu tình nghi hoặc gì.

Vương Tĩnh Hân mở miệng nói: "Buổi tối mấy ngày nay ta cùng Mục Thanh đi giám thị Phi Thản Nhiên. Vào lúc nửa đêm, nàng một mình vụn trộm đi đến một sơn động sau núi. Sau khi nàng trở về, chúng ta đi vào xem thử nhưng bị một không gian ngăn cách bên ngoài."

"Không gian ngăn cách?" Đông Phương Bất Bại nói, có chút nghi hoặc.

Mục Thanh tiếp tục giải thích: "Không gian ngăn cách, nói cách khác chính là một không gian vô hình, chỉ có chủ nhân mới có thể tùy ý ra vào. Nhưng tạo một không gian ngăn cách như vậy cần có pháp lực rất cường đại. Không dấu các ngươi, cho dù ta và Hồ Cách có liên thủ, muốn kiến tạo một không gian ngăn cách cũng thực khó khăn."

"Phi Thản Nhiên chỉ là một yêu tinh tu luyện mấy trăm năm mà thôi, sao lại có khả năng thi triển loại pháp thuật này?" Hồ Cách có chút rầu rĩ mở miệng nói.

"Cho nên ta hoài nghi nàng nhập ma đạo. Nghi thức kia cần có máu tim, hấp thu khí tâm để luyện ma công. Các ngươi cũng biết, ma công tuy rằng lợi hai nhưng rất ác độc. Chúng ta còn phát hiện xung quanh có rất nhiều mộ phần bị moi lên sau đó lấp lại." Mục Thanh ngẩng đầu nhìn mọi người, giảng một chút thành quả mấy ngày nay: "Bọn ta đào thi thể ra nhìn, phát hiện âm khí của bọn họ đã bị hút khô."

"Hấp khí người chết để làm gì?" Hồ Cách có chút không hiểu nói.

"Ma công chia làm rất nhiều loại, chỉ là tất cả đều rất âm lãnh cùng ngoan độc. Âm khí của người chết là chí âm, đối với tu luyện ma công có trợ lực rất lớn. Nếu Phi Thản Nhiên thật sự luyện ma công, nhự vậy chuyện không gian ngăn cách có thể giải thích rõ ràng." Mục Thanh nói.

Vì thế buổi tối mỗi ngày, bốn người bọn họ thay phiên nhau giám thị Phi Thản Nhiên.

Đêm đến, đây là lần đầu tiên Hồ Cách giám thị Phi Thản Nhiên. Đầu hôm, Phi Thản Nhiên rất im lặng ở trong phòng nghỉ ngơi. Đợi đến gần nửa đêm, Phi Thản Nhiên mở hé cửa phòng, sau đó vươn đầu ra nhìn trái nhìn phải, tỉ mỉ xem xét chung quanh có ai không, sợ bị người khác nhìn thấy.

Hồ Ly âm thầm cảm thán, may mắn trước đó Mục Thanh đã dùng quang thạch che lấp hơi thở của hắn lại.

Không đợi Hồ Cách cảm thán xong liền phát hiện Phi Thản Nhiên đã chạy tới cửa lớn. Hồ Cách không khỏi nhíu mày, không ngờ công lực của Phi Thản Nhiên đã vượt qua hắn, Hồ Cách không thể nhìn thấy cước bộ cửa nàng.

Không lâu sau, Hồ Cách phát hiện nàng đi đến sơn động phía sau núi. Đợi cho Phi Thản Nhiên vào trong, Hồ Cách lập tức phóng ra pháo hiệu, rất nhanh, ba người Mục Thanh đều đã đến.

Ba người phân tán nấp ở trên cây, cẩn thận không để lộ hành tung.

Ước chừng một cạnh giờ sau, Phi Thản Nhiên thần thanh khí sảng, tiêu soái đi ra ngoài. Nhóm người Hồ Cách nghĩ nàng sẽ trở về, không nghĩ tới nàng lại có hành động khác.

Phi Thản Nhiên di động thân mình rất nhanh, đi xuyên qua rừng cây giống như một linh xà. Dĩ nhiên Vương Tĩnh Hân, Mục Thanh, Hồ Cách bám theo nàng không chút nào cố sức, nhưng Đông Phương Bất Bại dù sao cũng là nhân loại, không lâu sau liền thở hồng hộc. Hồ Cách nghe được âm thanh hấp khí của Đông Phương, ngay lập tức vươn tay ôm lấy Đông Phương. Đông Phương Bất Bại cũng không có giãy dụa, chỉ có chút ngượng ngùng vùi đầu vào ngực Hồ Cách. Lắng nghe nhịp tim đập hữu lực, yên lặng đỏ mặt.

Mục Thanh quệt miệng, hướng Vương Tĩnh Hân nói: "Tĩnh Hân, ta cũng ôm ngươi đi?" Nhóc mở to mắt nhìn, rất là khả ái.

Nhưng Vương Tĩnh Hân da mặt mỏng, không thèm để ý đến, tiếp tục chạy đi. Mục Thanh thấy Vương Tĩnh Hân không quan tâm mình, cũng đành từ bỏ.

Bốn người Hồ Cách theo Phi Thản Nhiên đi tới một nghĩa địa cũng không tính là quá xa Hồ Gia Bảo. Phi Thản Nhiên huy động ống tay áo, bùn đất phía trên mộ phần bay sang hai bên, một phen lao vào thi thể, dùng cái mũi của mình hít hít thi thể, bắt đầu hút âm khí.

Cho dù Đông Phương Bất Bại là phàm nhân cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từ mũi và miệng của thi thể bay lên một làn khói trắng có chứa tia màu đen. Làn khí kia rất nhanh bay vào miệng mũi của Phi Thản Nhiên.

Ánh mắt Hồ Cách có chút chán ghét, không muốn tiếp tục nhìn trò hề của Phi Thản Nhiên. Dù sao, cũng coi như đã từng quen biết. Hiện tại, thấy được một mặt này của Phi Thản Nhiên, trong lòng Hồ Cách có chút khó tiếp thu.

Mục Thanh cấp cho đám người Vương Tĩnh Hân một ánh mắt, liền dẫn đầu trở về.

Nhóm người Hồ Cách theo sát phía sau.

Đến Hồ Gia Bảo, bốn người trở về phòng của Hồ Cách, trong nhất thời ai cũng không mở miệng. Dù sao, Phi Thản Nhiên đã cùng bọn họ sinh hoạt với nhau một thời gian, mặc kệ tình cảm nông sâu, tóm lại là bằng hữu. Chuyện hôm nay đã vượt xa phạm vi thừa nhận của họ.

Cuối cùng Vương Tĩnh Hân là người đánh vỡ trầm mặc, kỳ thật gã cũng không biết phải mở lời thế nào cho đúng, nên quyết định lựa chọn phương thức trực tiếp nhất: "Phi Thản Nhiên.... Chuyện này, các ngươi có tính toán gì không?"

"Cái kia, Phi Thản Nhiên hẳn vẫn chưa nhập ma đạo, kia...... Còn có biện pháp cứu hay không? Hồ Cách nhìn Mục Thanh, có chút chờ mong hỏi. Tuy rằng không quá thích nữ nhân này, nhưng dù sao thời gian nhận thức nhau cũng không ngắn.

Mục Thanh lắc đầu không lên tiếng, hiện tại Mục Thanh cũng chỉ có thể dùng phương thức trầm mặc để nói cho mọi người biết Phi Thản Nhiên không có khả năng trở lại như cũ. Dù sao nàng cũng đã giết người, luyện thành ma công muốn phế cũng không được, đã hút âm khí thì không còn đường trở về.

"Mọi người cũng nên nghĩ xem phải làm sao chứ! Dù sao chúng ta cũng đã quen biết Phi Thản Nhiên một thời gian, nếu có thể vậy tận lực đừng làm tổn thương đến tánh mạng nàng." Hồ Cách cuối đầu, nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu trong tình huống bất đắc dĩ, ta vẫn hy vọng mọi người lấy an toàn làm đầu."

Mục Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, lôi Vương Tĩnh Hân ly khai.

Trong phòng chỉ còn lại Hồ Cách cùng Đông Phương Bất Bại. Nhìn bộ dáng sa sút của Hồ Cách, Đông Phương Bất Bại cũng không biết nên làm gì, cảm thấy cảm thấy rất là áp lực, tựa hồ có cái gì đè nặng, hô hấp cũng khó khăn. Đông Phương Bất Bại phi thường không thoải mái, y không muốn Hồ Cách vì chuyện của người khác mà không vui. Y không muốn Hồ Cách quan tâm bất cứ ai trừ mình, ai cũng không được. Y biết bản thân thực ích kỷ, nhưng yêu chính là ích kỷ, y cũng không còn cách nào.

Nhưng là, Đông Phương Bất Bại biết hiện tại không phải là thời điểm nói mấy vấn đề này. Vì thế, y đi đến bên cạnh Hồ Cách, ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa vào bả vai hắn, cứ như vậy kề cận gắn bó nhau, tựa như muốn dùng cái ôm này an ủi Hồ Cách.

Hồ Cách dường như cảm nhận được Đông Phương có chút ngốc ngốc an ủi mình, tâm tình tốt lên một ít, vì thế quay đầu, hướng Đông Phương cười cười. Đông Phương Bất Bại vươn người hôn lấy môi Hồ Cách, có chút khẩn trương liếm liếm, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn xé. Hồ Cách nhắm mắt, đáp lại Đông Phương. Thẳng đến khi hai người thở có chút hỗn hễn mới ly khai, khóe miệng kéo một sợi chỉ bạc.

Buổi tối, cả hai nằm trên giường, Hồ Cách nhẹ nhàng ôm lấy Đông Phương, lắng nghe nhịp thở đều đều của y, cảm nhấy trong lòng vạn phần bình tĩnh.

Hiện tại ngẫm lại ngững gì đã qua, Hồ Cách cảm thấy khoảng thời gian gần đây là khảng thời khoái hoạt nhất trong cuộc sống của mình. Trước đây chỉ có một mình Hồ Cách, nói không tịch mịch chính là giả. Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm người bầu bạn, chỉ là phát hiện không ai có thể khiến mình động tâm. Mãi cho tới khi gặp được Đông Phương Bất Bại, Hồ Cách mới biết được cái gì gọi là.... Động tâm.

Này không chỉ nói Đông Phương Bất Bại là người hảo cỡ nào, mà còn chứng minh Đông Phương Bất Bại chính là sinh mệnh của Hồ Cách. Mỗi người đều đi tìm một nửa của chính mình, Hồ Cách đã đợi mấy ngàn năm mới có được, vậy nên hắn nhất định sẽ nắm chặt không buông.

Màn đêm chậm rãi trôi qua trong im lặng, ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng lá cây xào xạc không ngừng.

y th=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net