Đệ thập lục chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đệ thập lục chương

CHƯƠNG CÓ NỘI DUNG RÙNG RỢN, CẨN THẬN TRƯỚC KHI ĐỌC

Kỳ thật Hồ Gia Bảo muốn tạo dựng thanh danh có rất nhiều cách. Theo đề như lời của Lâm Lạc Khải là diệt trừ thổ phỉ ở vùng phụ cận, chuyện này chẳng những có thể lưu lại thanh danh tốt, mà còn có thể tạo ra hình tượng anh hùng vĩ đại cho bọn họ.

Hơn nữa, kim ngân châu báo do thổ phỉ cướp được có thể chiếm làm của riêng, mượn nó đi lấy lòng người.

Hồ Cách đối với đề nghị này tán thành cả hai tay, cảm thấy đây là một biện pháp nhất cử lưỡng tiện.

Sau hơn mười ngày đại càn quét, sơn tặc cách núi Phương Viên vài trăm dặm đều đã quy thuận Hồ Gia Bảo. Kẻ không quy thuận, Mục Thanh trực tiếp uy hiếp, đuổi khỏi Phương Viên vài trăm dặm.

Mặc khác, Lâm Lạc Khải còn cho người đi bốn phía tuyên truyền việc tốt của Hồ Gia Bảo. Nhiều người ban đầu không tin tưởng, nhưng càng về sau, Hồ Gia Bảo không ngừng tiếp tế cho dân chúng. Bố thí đồ ăn, giúp dân chúng trừng trị tham quan ác bá, rất nhanh bên dưới núi có thiệt nhiều dân chúng đến ở, muốn ở đây an cư lạc nghiệp, nhận sự chiếu cố của hồ Gia Bảo.

Hết thảy mọi chuyện đều tốt đẹp, chính là gần đây Hồ Cách phát hiện Phi Thản Nhiên thường xuyên thất thần, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Hồ Cách cho rằng nàng nhớ nhà, cũng không quá để tâm, chỉ tùy tiện an ủi vài câu.

Ngày lại ngày trôi qua, Hồ Gia Bảo càng ngày càng có khởi sắc. Bên dưới núi có nhiều người tụ tập buông bán, trên núi thì tự mình gieo trồng lương thực rau đưa, trái cây cùng thảo dược.

Thẳng cho đến một ngày, trong Minh trấn xuất hiện vụ án ma giết người ăn tim, cuộc sống yên bình nổi lên gợn sóng. (Minh trấn là một trấn nhỏ dưới núi)

Dân chúng đều nom nớp lo sợ, lo lắng mình là người kế tiếp bị giết.

Đông Phương Bất Bại nghe tin liền cho thủ hạ đi tra xét chuyện này. Triệu tập các thủ lĩnh lại cùng nhau thương nghị chuyện này.

Trong đại sảnh Hồ Gia Bảo, nhóm người Hồ Cách đang ngồi bên trong, trên mặt mỗi người đều có biểu tình nghiêm túc như nhau. Hơn nữa bầu không khí tương đối ngưng trọng, ngay cả tiếng thở mạnh cũng không có. Mọi người đều cảm thấy chuyện phát sinh có chút kỳ quái.

Nơi này vốn dĩ cũng không có nhiều người ở, dù có cũng chỉ là môt ít thổ phỉ cường đạo. Cho dù trước kia an minh không tốt cũng chỉ xuất hiện vài chuyện nhỏ như người qua đường bị cướp bót này nò mà thôi. Như bây giờ nháo ra tai nạn chết người thật sự rất hiếm, dù sao tiền tài là vật ngoài thân, rất ít người sẽ vì tiền mà buông tha sinh mạng của mình.

"Ta có dự cảm, chuyện giết người ăn tim này không đơn giản như bề ngoài, tựa hồ có kẻ nguy hiểm xuất hiện." Hồ Cách tự hỏi trước, sau lại mở miệng: "Mục Thanh, Tĩnh Hân, các người cảm thấy phụ cận có yêu khí sao?"

Bắt đầu từ ngày mọi người nhận định nhau là huynh đệ, Hồ Cách đã đem thân phận của mình nói rõ ràng. Người nguyện ý lưu lại thì không cần nói, không muốn cũng có thể ly khai, lúc gần đi Đông Phương sẽ trả cho mỗi người một số tiền, xem như tiền lương.

Mục Thanh cùng Vương Tĩnh Hân nhìn nhau một lát, Mục Thanh mở miệng nói: "Kỳ thật ta cũng thấy sự tình có chút kỳ quái, dân chúng bình thường sẽ không làm loại chuyện này. Các ngươi cảm thấy loại người nào có thể làm? Ta thật sự có chút nghi hoặc." Muc Thanh nói xong ngẩng đầu nhìn Hồ Cách, Hồ Cách gật đầu ý bảo tiếp tục: "Lúc đầu ta cảm thấy là do yêu quái gây nên, nhưng về sao lại phát hiện trong vòng trăm dặm Phương Viên trừ các ngươi ra, không có yêu khí khác."

Vương Tĩnh Hân cũng mở miệng nói: "Ân, đúng vậy. Lúc ta mới vừa nghe thấy chuyện này cũng cho là yêu tinh làm. Ta cố ý xuống núi nhìn xem, lại phát hiện căn bản không có một tia yêu khí. Chuyện này làm người ta thực khó hiểu, ta thấy không bằng mọi người cùng đến hiện trường vụ án nhìn thử. Nói không chừng sẽ phát hiện được cái gì thì sao?"

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, quyết định đêm nay xuống trấn thăm dò. Nhìn xem rốt cuộc là loại người nào lại độc ác như vậy, thế nhưng làm ra loại chuyện điên rồ như thế. Đương nhiên, bốn người bọn họ đều cùng đến nơi đó.

Đợi cho mọi người giải tán, bốn người Hồ Cách, Đông Phương, Mục Thanh cùng Vương Tịnh Hân ở lại. Mấy người bọn họ cả mtah61y chuyện này không đơn giả như vậy, tính toán thảo luận một chút.

Quan phủ tham gia chuyện này, nhưng dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình, làm sao có người thật sự mạo hiểm đi thăm dò án? Cho nên, giết người liên hoàng gì đó, mọi người đều biết đây chỉ là cái cớ mà thôi.

Ban đêm, bốn người Hồ Cách đến phòng để xác trong trấn.

Vừa đẩy cửa ra, bên trong liền tản ra môt cỗ mùi tanh tưởi, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông. Mục Thanh tay tay che mũi, nhỏ giọng nói: "Dưới loại thời tiết này, sao có thể hôi thối nhanh như vậy?"

Vương Tĩnh Hân tiến lên, xốc khăn trắng che trên khối thi thể ra. Một mùi tanh đập vào mặt, bốn người cố nén cảm giác muốn nôn mửa, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thi thể.

Thi thể thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Biểu tình dữ tợn trên mặt chó thể thấy trước khi chết hắn gặp được chuyện vô cùng đáng sợ. Mắt mở to giống như sắp rớt ra, miệng há rộng, ngay cả yết hầu bên trong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ngực người chết có một lỗ thủng thật to, lồng ngực trống trơn, trái tim đã bị hung thủ moi ra ngoài. Quần áo quanh người rách nát. Thủ pháp của hung thủ lưu loát sạch sẽ, có thể nhìn được là môt kẻ tâm ngoan thủ lạt. (Oa sợ quá đi, vừa edit vừa run. Lần đầu edit truyện có nội dung khủng bố vậy. Hic)

Tiếp theo, bọn họ xem xét mấy cổ thi thể khác, phát hiện tử trạng đều giống nhau, không có khác biệt gì quá lớn. Chuyện này làm mấy người bọn họ cảm thấy không có gì đáng để nghiên cứu đánh giá. Thời điễm chuẩn bị rút lui, Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nói: "Chờ một chút!"

Bọn họ nghe thấy thanh âm của Đông Phương Bất Bại, đi đến bên người y. Đông Phương Bất Bại chỉ vào miệng vết thương của người chết nói: "Xem, da thịt ở miệng vết thương đã bắt đầu thối rửa. Dựa theo lẽ thường mà nói, dưới thời tiết này không nên nhanh như vậy. Mùi hôi của thi thể so với những xác chết bình thường không giống nhau."

Ban đầu bọn họ cũng không chú ý, bất quá sau khi nghe Đông Phương Bất Bại nói xong cũng bắt đầu cảm thấy sự bất thường.

Hồ Cách lấy ra một hộp gỗ nhỏ, dùng tiểu đao nhẹ nhàng cắt lấy một khối thịt bên miệng vết thương của người chết, chuẩn bị mang về. Lúc này, Mục Thanh khó có được bình tĩnh mở miệng: "Hồ Cách, ngươi cắt thêm một khối thịt không hư thối mang về, nhớ phải thật cẩn thận."

Hồ Cách nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mục Thanh, tự nhiên cũng không dám chậm trễ, dựa theo phân phó của Mục Thanh mà làm. Sau khi chuẩn bị tốt liền trở về Hồ Gia Bảo, loại địa phương này không ai nguyện ý ở lâu.

Sau khi về tới Hồ Gia Bảo, Phi Thản Nhiên phi thường thân mật châm trà cho Hồ Cách, sau đó ngồi xống cạnh một cái bàn nhỏ trong góc, yên lặng nghe.

Bốn người Hồ Cách cũng không tính gạt Phi Thản Nhiên, dù sao trong lòng bọn họ Phi Thản Nhiên vẫn nằm trong phạm vi thành viên gia đình.

"Lấy hai cái hòm kia ra cho ta xem." Mục Thanh như trước dùng ngữ khí nghiêm túc nói.

Hồ Cách lấy hai cái hòm chứa thịt trong túi không gian ra. Nhẹ nhàng đẩy cái hộp nhỏ đến trước mặt Mục Thanh. Cẩn thận nhích mình, chậm rãi di chuyển đến bên người Đông Phương.

Tâm tư của Đông Phương Bất Bại đều dùng hết lên chuyện ma giết người ăn tim này, đương nhiên không có thời gian chú ý đến động tác nhỏ này của Hồ Cách. Tiểu hồ ly trong lòng ám thích. Lặng lẽ nghéo một ngón tay của Đông Phương, Đông Phương quay đầu lại, dùng sức cầm lấy tay hắn, có chút an ủi, Hồ Cách nhất thời cảm thấy viên mãn.

Mục Thanh bên kia nghiêm túc nhìn hai khối thịt, biểu tình ngưng trọng mở miệng: "Chuyện lần này chỉ sợ không đơn giản như vậy."

Tất cả mọi người đem ánh mắt chuyển lên người Mục Thanh, chờ nhóc nói tiếp.

Chỉ nghe Mục Thanh thở dài một hơi, có chút buồn rầu nói: "Chờ ta trở về nghiên cứu trước, ngày mai chúng ta sẽ thương thảo chuyện này." Nói xong, cầm hộp gỗ ly khai phòng.

Hồ Cách có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Vương Tĩnh Hân: "Cái kia, Tĩnh Hân. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tên kia khó có được nghiên túc như vậy a! Xem ra vấn đề có vẻ nghiêm trọng."

Vương Tĩnh Hân cũng không có trả lời Hồ Cách, chì là có chút lo lắng nhìn theo thân ảnh rời đi của Mục Thanh, không nhút nhích, chẳng biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy bộ dạng này của Vương Tĩnh Hân, liền lôi kéo tay Hồ Cách rời khỏi phòng. Phi Thản Nhiên nhìn bọn Hồ Cách rời đi, cẩn thận đi tới bên cạnh Vương Tĩnh Hân, nhát gan hỏi: "Cái kia, Tĩnh Hân. Chuyện ma giết người ăn tim này rốt cuộc là sao a? Nghe có vẻ rất dọa người!"

Vương Tĩnh Hân vốn đang vì chuyện này mà buồn phiền, nghe được Phi Thản Nhiên hỏi lại càng phiền, có chút tức giận nói: "Ta biết là chuyện gì thì sẽ không ở nơi này đợi!" Nói xong liền tiêu soái rời khỏi.

Nhìn thấy bọn họ vừa đi khỏi, khóe miệng Phi Thản Nhiên giương lên một nụ cười âm lãnh ngoan độc, hoàn toàn bất đồng với bộ dạng nhát gan thường ngày. Đáng tiếc, không có ai nhìn thấy bộ dạng này của nàng.

Hồ Cách cùng Đông Phương Bất Bại sau khi rời khỏi liền đến rừng cây nhỏ tản bộ. Tay hai người vẫn nắm lấy nhau, mặc dù có hơi xuất mồ hôi nhưng cũng không ai chủ động buông ra.

Hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng bước, bộ pháp thong thả. Ánh trăng soi xuống, xuyên thấu qua nững cành cây thưa thớt chiếu lên người cả hai, bóng cả hai dưới ánh trăng trãi dài trên đất, bàn tay chặt chẽ gắn kết, cực kỳ xinh đẹp.

Mà lúc này ở trong phòng, Vương Tĩnh Hân không biết vì sao lại ngủ không được. Rõ ràng ban ngày mệt muốn chết, nhưng khi nhắm mắt lại, bộ dạng nghiêm túc của Mục Thanh lại hiện lên. Mục Thanh rõ ràng thuộc loại hoạt bát không phiền não, không iết vì sao, khi nhìn thấy đôi lông mày của Mục Thanh nhăn lại, Vương Tĩnh Hân có chút xúc động muốn hôn lên.

Vương Tĩnh Hân chưa từng thích qua một người, cho nên hắn không nghĩ tới, nguyên lai mình cũng có thời điểm thích thượng tiểu đạo sĩ mặt bánh bao Mục Thanh.

Màn đêm tĩnh lặng trôi qua, nội tâm mỗi người đều không bình tĩnh. Có người vì yêu mà phiền não, nhưng cũng có người phiền não vì chuyện khác.

Mây trên trời bị gió thổi bay đi, trong chốc lát đã che mất ánh trăng, trong chốc lát lại đem ánh trăng lộ ra. Cũng giống như chuyện tình cảm, tỉnh tỉnh mê mê, làm cho người ta không thể nắm bắt.

4w5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net