Đệ thập tam chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm Hồ Cách tỉnh lại liền phát hiện mình đã trở về phụ cận sơn động trước lúc té xỉu. Hắn nhất thời cảm thấy tâm tình mình đang kêu lên một tiếng thư sướng a.

Hồ Cách đứng dậy, duỗi cái eo lười, đánh ngáp một cái. Bất quá hắn vừa ngáp nửa chừng liền ngừng lại, miệng bán giương, hai người nằm bên cạnh trông quen mắt vô cùng. Không sai, đó chính là tiểu đạo sĩ mặt bánh bao cùng triền nhân Phi Thản Nhiên tiểu thư.

Hồ Cách cảm thấy đầu mình bự ra, nhưng là không có biện pháp nào khác, chỉ đành đi đến phía trước, đánh thức hai người bọn họ. Bất qúa Hồ Cách lựa chọn đánh thức đạo sĩ mặt bánh bao trước.

"Uy! Tỉnh tỉnh!" Mặt bánh bao vẫn như trước ngủ mơ.

"Uy! Tỉnh nhanh lên a!" Mặt bánh bao vẫn tiêu soái ngủ, hơn nữa còn nhu nhu một tiếng: "Bánh bao, ăn ngon."

"Uy!! Ăn cơm!!" Hồ Cách ghé sát bên tai tiểu đạo sĩ hét lên.

"Làm sao? Làm sao?" Tiểu đạo sĩ mơ mơ màng màng tỉnh. Ngẩng đầu, mê mang nhìn Hồ Cách, qua vài giây mới nhảy lên, chỉ vào Hồ Cách chửi ầm.

"Ngươi con mẹ nó tử hồ ly! Lão tử nói ngươi không cần làm loạn, không cần loạn! Giờ thì tốt rồi, ngươi bảo lão tử làm sao mà trở về a? Ngươi đồ tử hồ ly thiếu tâm nhãn, đại thôn pháo cái gì cũng không hiểu! Lão tử đã nói xong rồi sao? Ngươi liền sốt ruột như vậy, vội vã đi gặp Diêm Vương sao! Ngươi không biết những người đứng trong phạm vi một trăm thước đều sẽ bị kéo theo sao? Ngươi chính là đồ ngu ngốc a, hai trăm ngũ cũng không quên đi ngươi, ngươi chính là ba trăm sáu mươi độ đại ngốc!!!" Tiểu đạo sĩ tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, rất chi là khả ái.

Hồ Cách vươn tay nhéo nhéo cái mặt bánh bao của nhóc, cười hì hì mở miệng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, đạo trưởng ta sai rồi. Ngươi nói cho tiểu nhân biết ngươi tên gì đi!"

Tựa hồ bởi vì nghe thấy Hồ Cách gọi mình là đạo trưởng, còn tự xưng là tiểu nhân cho nên tâm tình của mặt bánh bao dường như trở nên tốt hơn, nâng cái cằm nhỏ, chậm rãi nói: "Bần đạo Mục Thanh."

Hồ Cách cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt khả ái, nhất là thời điểm khuôn mặt oa nhi làm ra vẻ lão thành. Vì thế tủm tỉm cười nói: "Mục Thanh đạo trưởng a! Tùy ngộ nhi an, nếu ngươi không chê, vậy mời ngươi đến nhà ta, dù sao nơi này ngươi cũng không quen biết ai. Không bằng tính toán một chút chuyện sau này đi!"

(Tùy ngộ nhi an: thích nghi với mọi hoàn cảnh)

Mục Thanh cuối đầu suy nghĩ một chút, liền đồng ý.

Hồ Cách xoay người, nhìn thấy Phi Thản Nhiên còn chưa tỉnh lại, không khỏi cảm thấy phiền não. Hắn không phải không biết nữ nhân này có tình cảm với mình, ngược lại là vì biết nên mới càng cảm thấy buồn rầu. Nhưng không có biện pháp, ở nơi này, nàng không có người quen, hơn nữa lại là một nữ nhân. Cho nên Hồ Cách chỉ có thể đi qua rồi đi lại, xoay người đem nàng nâng lên vai, mang theo Mục Thanh đi phía sau trở về nhà gỗ.

Thời điểm bọn họ trở lại, Đông Phương Bất Bại và Vương Tĩnh Hân đang ở trước viện luận bàn võ nghệ.

Hồ Cách nhìn bóng dáng hiên ngang của Đông Phương Bất Bại, trong lòng không khỏi trở nên mềm mại. Đây mới là Đông Phương Bất Bại trong lòng hắn, không có Dương Liên Đình bên cạnh y trở nên tiêu soái nhất, mị lực nhất.

Đông Phương Bất Bại cùng Vương Tĩnh Hân cũng nhìn thấy mấy người bọn họ, bất quá còn không đợi mọi người phản ứng. Mục thanh đã vội chạy đến bên người Vương Tĩnh Hân, 'bẹp' một cái thân lên má y, không đợi mọi người phản ánh, Mục Thanh liền xấu hổ mở miệng nói: "Cái kia, ta sẽ chịu tránh nhiệm với ngươi."

Hồ Cách bất đắc dĩ đem Phi Thản Nhiên thả lên ghế, bước đi qua, đơn giản giới thiệu bọn họ với nhau.

Chỉ là Mục Thanh vẫn lôi kéo tay Vương Tĩnh Hân, nói cái gì cũng không chịu buông ra.

Hồ Cách bất đắc dĩ nói: "Ngươi không phải đạo sĩ sao? Không kiên sắc giới sao?"

Mục Thanh không để ý khoát tay: "Không có việc gì không có việc gì! Dù sao ta cũng đã uống rượu ăn thịt, đã sớm phá giới. Hiện tại khó khăn lắm mới tìm được người mình thích, sắc giới cái gì, hắc hắc hắc..... Kỳ thật ta đã sớm muốn phá." Tạm dừng một chút, Mục Thanh đột nhiên thần bí hạ giọng: "Hơn nữa, tử hồ ly ngươi cũng có thể tìm phàm nhân làm vợ, còn không cho gia gia ta tìm."

Nghe sao cũng cảm thấy tiểu đạo sĩ mặt bánh bao đang chửi người, Đông Phương Bất Bại cùng Vương Tĩnh Hân không những không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn thấy có ý tứ. Vương Tĩnh Hân vẫn cảm thấy Mục Thanh là một tiểu hài tử thích đùa giỡn, cho nên cũng không xem là thật.

Mục Thanh nhìn thấy không có ai để ý đến mình, ngược lại thần sắc của bọn Hồ Cách còn mang theo biểu tình xem nháo nhiệt, cảm thấy rất là bất đắc dĩ, xem ra lại là do khuôn mặt gây họa, vì thế căm giận nói: "Tiểu hồ ly tinh, ngươi cái đồ không có tiền đồ, thế nhưng còn đem nội đan cho người ta!" Sau đó quay đầu, lại 'bẹp' một ngụm hôn Vương Tĩnh Hân, dương dương đắc ý mở miệng nói :"Bảo bối nhi, lão bà ngoan, tuy rằng ta không có nội đan cho ngươi, nhưng ta sẽ luyện chế tiên đan."

Nói xong Mục Thanh ngẩng đầu nhìn Vương Tĩnh Hân, tựa hồ muốn được khen thưởng. Vương Tĩnh Hân bất đắc dĩ, rồi lại cảm thấy đứa nhỏ này thật khả ái, vì thế cười vuốt ve đầu nhóc.

"Nếu thân ái ngươi cũng vì ta mà khuynh đảo, như vậy khi nào chúng ta thành thân?" Mục Thanh khó có đuuợc nghiêm túc nói.

"Ngạch..... Ngươi không phải là nói thật đi?" Vương Tĩnh Hân có chút không xác định hỏi.

Mục Thanh nghĩ Vương Tĩnh Hân hiểu lầm là mình nói giỡn, tịch mịch mở miệng giải thích: "Thân ái, không phải vậy! Ta là nói thật. Nhìn thấy ngươi ta liền có cảm giác, ta nghĩ trên đời này, trừ ngươi ra không ai có thể xứng đôi với người anh tuấn tiêu soái như ta."

Bởi vì ngữ khí cùng thái độ của Mục Thanh quá mức chân thật, Đông Phương Bất Bại cùng Hồ Cách có chút nhịn không được cười ra tiếng. Vương Tĩnh Hân thì có chút ngây dại. Tựa hồ cũng cảm giác được Mục Thanh không phải là đang đùa giỡn.

Ngay tại lúc này, Phi Thản Nhiên đột nhiên tỉnh lại.

"Ngô.... Hồ Cách? Chuyện này là sao?" Âm thanh nữ hài mang theo một chút mơ mơ màng màng, mềm mềm nhu nhu, làm cho người ta nghe xong cảm thấy thoải mái.

Lúc này, ánh mắt của mọi người tử trên người Mục Thanh chuyển sang Phi Thản Nhiên. Có vẻ như ánh mắt của bọn họ quá mức nóng bỏng, Phi Thản Nhiên lập tức tỉnh táo lại.

Phi Thản Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng chịu không nổi. Nàng đứng lên, tiêu soái đến trước mặt Hồ Cách, không nói lời nào, thẹn thùng cuối đầu.

Trong lòng Hồ Cách có chút sợ hãi Đông Phương Bất Bại, vội vàng quay đầu nhìn, phát hiện y cũng không có biểu hiện mất hứng, lúc này mới yên lòng.

Vương Tĩnh Hân cảm thấy không khí có chút xấu hổ, vì thế mở miệng nhắc nhở: "Cái kia.... Công tử a! Vị tiểu thư này là....?"

"A? Nga!" Hồ Cách nhìn Đông Phương Bất Bại đến thất thần có chút giật mình, ngượng ngùng mở miệng: "Cái kia.... Đây là bằng hữu của ta bên kia! Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi!"

Mọi người đi theo Hồ Cách vào phòng.

Trong căn nhà gỗ, năm người vây quanh cái bàn nhỏ, ai cũng không có mở miệng.

Mục Thanh dùng đôi mắt to ngập nước của mình nhìn chằm chằm Vương Tĩnh Hân. Vương Tĩnh Hân bị nhìn đến không thoải mái, nhưng cũng không có phát tác. Hồ Cách thì nhìn Đông Phương Bất Bại không nháy mắt. Phi Thản Nhiên nhìn Hồ Cách, ánh mắt lộ ra biểu tình thương cảm.

Thời gian nàng quen biết Hồ Cách không ngắn, nhiều năm qua, nàng chưa bao giờ gặp qua biểu tình này của hắn. Không chỉ ánh mắt lộ ra ôn nhu, mà khí chất xung quanh cũng thay đổi.

Nghĩ đến đây, Phi Thản Nhiên không khỏi cuối đầu tựa hồ không đành lòng nhìn.

Vương Tĩnh Hân bị cục diện này làm cho có chút sợ hãi, vì thế đành đánh vỡ sự trầm mặc: "Cái kia.... Công tử! Đông Phương công tử rất nhớ người." Kỳ thật, Hồ Cách biết Vương Tĩnh Hân sợ mình đã quên mất Đông Phương Bất Bại, cùng Phi Thản Nhiên giao hảo, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Đông Phương Bất Bại trong lòng thật thích đứa nhỏ này, đương nhiên không ai ghét được người muốn tốt cho mình.

Không khí nhất thời tẻ ngắt, Hồ Cách cảm thấy mình cần nói cái gì đó để đánh vỡ sợ xấu hổ này.

"Các vị.... Không biết về sau có tính toán gì không?" Hồ Cách có chút chăm chước ngôn ngữ, mở miệng cười nói.

Vương Tĩnh Hân là người đầu tiên nói: "Ta đương nhiên vẫn như trước đi theo công tử cùng Đông Phương công tử!"

Kỳ thật lời nói này của Vương Tĩnh Hân rất cao minh, rất đáng tán thưởng. Tựa hồ có chút cố ý đem Đông Phương Bất Bại cùng Hồ Cách liên hệ cùng nhau.

Hồ Cách nghe xong trong lòng không khỏi cao hứng. Đông Phương Bất Bại bên cạnh lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, ai cũng không nhìn ra trong lòng y đang nghĩ cái gì. Phi Thản Nhiên vẫn cuối đầu, người khác cũng không nhìn được biểu tình của nàng.

Mục Thanh lập tức trả lời: "Thân ái, ta đương nhiên là ở cùng một chỗ với ngươi a!" Cho nên, Vương Tĩnh Hân hoa hoa lệ lệ không thèm để ý đến lời nói của nhóc.

Phi Thản Nhiên cuối đầu, cái gì cũng không nói.

Hồ Cách tựa hồ có chút bất đắc dĩ, kỳ thật tình cảm của Phi Thản Nhiên đối với mình hắn đều hiểu được. Tuy rằng không chán ghét nữ nhân này, nhưng Hồ Cách cũng không có tâm tư gì khác đối với nàng. Hồ Cách hiểu rõ, nếu không có khả năng thì không nên cho nàng hy vọng, như vậy mới là tốt với nàng.

"Phi Thản Nhiên, về sao ngươi có tính toán gì không?" Hồ Cách cẩn thận hỏi, sợ Đông Phương Bất Bại hiểu lầm hắn với Phi Thản Nhiên.

Phi Thản Nhiên đáng thương hề hề ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Hồ Cách, thê thê mở miệng: "Ta còn có thể đi đâu? Ta còn có chỗ nào khác để nương thân sao?"

Hồ Cách nghe xong trong lòng cũng không biết là tư vị gì, dù sao nguyên nhân cũng là do hắn, nàng mới phải đến đây, đi vào một thế giới xa lạ. Nhưng hắn vẫn như trước, cố gắng không mở miệng, hắn không hy vọng vì bản thân mềm lòng mà tạo ra thương tổn cho nàng về sau.

Lúc này Đông Phương Bất Bại lại mở miệng: "Nếu như thật sự không có chỗ để đi, không bằng Phi tiểu thư cứ ở lại nơi này?" Những lời này không những khiến Hồ Cách kinh hãi, mà ngay cả Mục Thanh cùng Vương Tĩnh Hân cũng có chút giật mình.

Vương Tĩnh Hân ý vị thâm tường nhìn qua Phi Thản Nhiên, trong lòng bật ra ba chữ: khổ nhục kế.

Mà điển hình hai trăm thời Ngũ Đại biểu nhân, Mục Thanh tiểu đạo trưởng trực tiếp ngốc hồ hồ mở miệng nói: "Cái kia.... Tiểu Đông Phương, nàng đối với nam nhân của ngươi có tình ý nga! Như vậy có tính là dẫn sói vào nhà không a?"

Không đợi Đông Phương Bất Bại trả lời, Mục Thanh đã quát to một tiếng: "Thân ái, ngươi nhéo ta làm gì?"

Vương Tĩnh Hân có chút xấu hổ nhìn mọi người, ngượng ngùng đứng lên nói: "Cái kia..... Mọi người đói bụng rồi đi? Ta đi nấu cơm!" Nói xong quay đầu tiêu soái bước đi.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn Hồ Cách, xấu hổ vạn phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net